Ngoài chân núi Li Sơn, những nơi khác cũng đang xảy ra sự việc tương tự y như một sự sắp xếp sẵn. Tại những ngọn núi ít người sinh sống gần Hoàng Thành, hầu như ở cùng thời điểm đó đều xuất hiện những tiếng nổ mạnh ầm ầm như muốn chọc thủng màng nhĩ.
“Không phải động đất, là sét đánh, sét đánh đấy.” Khi đoàn người hoảng hốt chạy ra thì có một người hét to, giọng nói hoảng hốt làm mọi người càng thêm bất an.
“Sét đánh? Đang giữa mùa đông sao lại có sét được, chẳng lẽ ông trời thả sấm đông xuống để lấy mạng chúng ta à.”
“Các người mau nhìn kìa, có cháy ở núi Ban Sơn kìa, khói bốc lên mù mịt, ngọn lửa lớn quá.” Có một chàng trai vẫn còn giữ được bình tĩnh chỉ tay về ngọn núi phía trước la lớn, đến khi tất cả mọi người đều nhìn thấy thì chàng trai đó đã gào khóc thảm thiết, quỳ lạy về hướng đang nổ mạnh.
“Ông trời đang nổi giận đấy, đang giáng lửa giận xuống chúng ta đấy, chúng ta không còn đường sống nữa đâu, không còn đường sống nữa đâu.”
“Thiên mệnh đang cảnh báo chúng ta sự bất mãn của ông trời đấy, chắc chắc chúng ta đã làm phải chuyện gì chọc giận ngài rồi, làm ngài không vui rồi.”
“Ông trời đã nổi giận rồi thì chúng ta không thể sống được nữa đâu.”
Chàng trai cứ dập đầu lạy liên tục, những người khác cũng quỳ xuống vừa lạy vừa kêu khóc, ai ai cũng kêu gào sự việc này là vì ông trời không vui, là lời cảnh báo của ngài.
Khi đoàn người vẫn còn đang gào khóc trong cơn kích động thì chàng trai đầu sỏ quỳ lạy đầu tiên đã lén lút trốn đi mất. Không một ai trong đám người nhận ra rằng hắn không phải người trong thôn bọn họ.
Không chỉ tại Ban Sơn và Li Sơn, từ thành trấn đến sơn thôn cứ hễ ở bất kì đâu vang lên tiếng nổ mạnh thì đều có những lời kêu gào ông trời bất mãn như thế cả. Vậy ông trời đang cảnh báo, bất mãn ai? Đương nhiên là bất mãn vị hoàng đế kia rồi.
Sự việc ầm ĩ kéo dài cả đêm, dù nó xảy ra gần hoàng thành nhưng người trong thành lại hoàn toàn không biết gì cả. Vào rạng sáng ngày hôm đó, những ngọn núi gần thành trấn đều hỗn loạn hết cả lên, bách tính vô cùng hoảng sợ bất an, họ vội vàng tìm đến quan phủ, mong muốn quan phủ cho họ một giải pháp.
Đồng thời, mấy người kể chuyện tại mấy thành lớn ở phương Bắc và phương Nam đều thay đổi những câu chuyện bình thường thành câu chuyện về sự giận dữ của trời cao, ám chỉ có người làm việc xấu, ông trời bất mãn, và “người đó” ngoài đương kim thánh thượng ra thì còn ai vào đây nữa.
Tin tức này như mọc thêm cánh, nó đã bay xa ngàn dặm chỉ sau mấy canh giờ, nhưng nó bắt nguồn từ đâu thì không thể tra ra được.
Ngay khi nghe thấy những lời đồn đại, quan phủ lập tức phái binh lính đến tra hỏi, nhưng càng hỏi thì càng có nhiều người kể, sự “bất an” đã dần dần lan tỏa khắp bầu không khí ở Đông Lăng chỉ trong chốc lát.
Binh lính truyền tin gấp gáp cưỡi ngựa suốt tám trăm dặm để đi đưa tin, họ cũng không thể hiểu nổi tại sao con đường bình thường rất dễ đi nay lại gặp phải phiền toái khắp nơi, thật sự cứ như là không để người đi qua luôn vậy. Không phải cầu gãy thì là một cây cổ thụ gãy ngã chắn ngang đường, mệt nhất là những tảng đá đột nhiên xuất hiện trên trục đường chính, chúng như bị ghim sâu vào lòng đất, khó mà xử lí trong ngày một ngày hai được.
Sấm sét xuất hiện đột ngột, nhiều ngọn núi bị đánh trúng tạo thành những lỗ hổng lớn, hơn nữa dọc đường đi còn gặp phải những chuyện quỷ quái, đến cả binh lính truyền tin cũng biết nó có liên quan đến thiên mệnh, lòng càng bất an hơn.
Nhưng người trong hoàng thành lại không biết gì cả. Cứ trời sáng là họ lại làm việc theo lệ thường, Hoàng Thượng cũng vẫn bình thường như trước kia, vẫn triệu tập các đại thần vào chầu sớm, tâm trạng ông ta hôm nay còn đặc biệt tốt.
Lúc lâm triều, sau khi nghị sự về những vấn đề như mọi ngày, Ngự Sử Chu Dự Phu dâng sớ phê phán Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần không nghe lệnh quân, xong việc trở về nhưng không tiến cung gặp vua mà lại đưa một nữ tử về nhà, theo luật phải xử chém đầu.