“Các ngươi làm rất tốt, những việc này các ngươi xem mà xử lý, ta không hỏi các ngươi làm việc như thế nào, ta chỉ muốn kết quả. Mấy cái đinh trog cung đó phải cẩn thận sắp xếp, trong hai ba năm này ta cũng chưa cần bọn họ làm cái gì, bọn họ chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình, cố gắng hết sức nhận được sự tán thưởng cao của chủ tử, tốt nhất có thể trở thành tâm phúc của hoàng đế.” Phượng Khương Trần tin tưởng Đồng Giác và Đồng Giao, cho hai người bọn họ quyền lợi cũng cũng đủ lớn.
Đồng Giác phụ trách lực lượng bên ngoài, Đồng Giao thì phụ trách lực lượng ám bộ, những lực lượng này Phượng Khương Trần cũng không lần lượt hỏi qua, nàng chỉ cần biết một vài người chủ yếu là được rồi, hành sự thường ngày của bọn họ, Phượng Khương Trần cũng bỏ qua.
Sáng tối mấy ngàn người, nàng làm sao có thể điều động từng cái một, nàng không cần nói cho bọn họ phải làm như thế nào, nàng chỉ cần tất cả những việc bọn họ làm, đều là vì tốt cho nàng là được rồi.
Người của nàng không thể là con rối, chuyện gì cũng phải thỉnh giáo nàng, người của nàng phải thông minh, phải hiểu được cách ứng phó như thế nào khi có chuyện xảy ra, đồng thời cũng biết lợi dụng chuyện đã phát sinh, người mà mọi thứ đều phải thỉnh giáo thì nàng cũng không cần dùng tới làm gì.
Giống như là Cửu hoàng thúc đối với nàng, bởi vì tin tưởng các bố trí của Cửu hoàng thúc nên chưa bao giờ hỏi qua nàng, bởi vì Cửu hoàng thúc biết rõ, sau khi cẩn thận hiểu rõ sự tình nàng nhất định sẽ phối hợp với Cửu hoàng thúc, nếu nàng nghĩ mãi mà không rõ, vậy thì nàng sẽ theo như dự định của Cửu hoàng thúc mà làm.
Sau khi Đồng Giác và Đồng Giao báo cáo xong, thấy sắc mặt mệt mỏi của Phượng Khương Trần, hai người cũng không nói thêm lời, trải giường cho Phượng Khương Trần xong liền rời đi.
Phượng Khương Trần vừa mới chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe thấy một tiếng xé gió rất nhỏ, ngay sau đó chợt nghe thấy âm thanh rời đi của ám vệ, mơ hồ còn có tiếng đánh nhau, Phượng Khương Trần biến sắc, cầm lên áo ngoài trên bàn, lấy ra mũi thương dưới gối, vừa kéo ra bảo hiểm chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Không có việc gì rồi, không cần lo lắng, là bổn vương.”
Cửu hoàng thúc một thân sương tuyết đi đến, tóc đều đóng băng, ngay cả vạt áo cũng toàn là băng, lông mày cũng nhuộm băng sương tuyết trắng.
“Cửu hoàng thúc, sao ngài lại tới đây vào lúc này? Xảy ra chuyện gì quan trọng sao?” Phượng Khương Trần liền bước lên phía trước, cởϊ áσ choàng ra cho Cửu hoàng thúc rồi lấy ra khăn nóng cho hắn che tay.
Khó trách Phượng Khương Trần lại kinh ngạc như thế, Cửu hoàng thúc hôm nay mới trở lại hoàng thành, Cửu vương phủ khẳng định có rất nhiều việc lớn chờ hắn đi xử lý, ngoài ra, còn có việc của ngàn năm Tuyết Liên Hoa và Cung Huyền Tiêu, từng việc từng việc một như cái cọc không rời khỏi Cửu hoàng thúc, hắn tuyệt đối sẽ bận túi bụi không thể phân thân.
Cửu hoàng thúc vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy được ánh mắt lo lắng của Phượng Khương Trần, nên Cửu hoàng thúc bèn yên lặng phủ khăn lên tay, để mặc Phượng Khương Trần thay hắn xử lý vụn băng trên người.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Cũng chỉ có ở chỗ này, hắn mới có thể thả lỏng phòng bị trong lòng, cũng chỉ có Phượng Khương Trần mới có thể đối đãi với hắn như một người bình thường, Cửu hoàng thúc thoải mái nhắm mắt lại, đợi đến khi trên người ấm lên, mới kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
“Phản đồ bên cạnh bổn vương, khi xuất cung con đường vốn hay đi lại kết băng không cách nào hành tẩu, đội bảo vệ liền thay đổi tuyến đường, sau đó liền gặp phải phục gϊếŧ, thân thủ của những thích khách kia không giống người thường, hẳn là do tử sĩ Cung Huyền Tiêu và các phái giang hồ bồi dưỡng ra, bổn vương lo lắng bọn họ gây bất lợi với nàng nên liền sang đây xem xem, khi bổn vương dẫn người đuổi đến, bọn họ đang chuẩn bị hành động.” Đây cũng chính là nguyên nhân bên ngoài xuất hiện tiếng vang.
“Người của Cung Huyền Tiêu, động tác thật nhanh.” Phượng Khương Trần càng cảm giác người có thể dùng trên tay mình quá ít, hiện tại mới đánh vào trong cung, mà giang hồ cách nàng xa hơn.