Ô ô ô… Phượng Khương Trần cho tới bây giờ cũng không thay hắn nghĩ như thế, trên người hắn không mang thương mà, Phượng Khương Trần sao lại không cho hắn chuẩn bị một chút thuốc chứ.
“Thế gian này rất lớn, không thiếu cái lạ.” Phượng Khương Trần không muốn giải thích nhiều với Trác Đông Minh, càng lười nhác giải thích.
“Những dược hoàn dinh dưỡng này, Là quân đội chuẩn bị cho những binh sĩ chuyên môn tác chiến bên ngoài, có thể dừng đói cũng có thể bổ sung thể lực, nhưng mà không nên ăn nhiều, cái đồ chơi này cũng coi là sớm tiêu hao thể lực.”
Nàng cũng có nhắc nhở Vương Cẩm Lăng, không đến thời khắc khó khăn nhất thì đừng lấy ra dùng, thứ này mặc dù có thể tạm thời duy trì thể lực, những cũng không thể một mực dựa vào nó, là người, vẫn phải ăn ngũ cốc hoa màu.
Vốn cho rằng Trác Đông Minh này sẽ giải thích hai câu, không nghĩ tới tên này trực tiếp đem trở về, rất dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, thế gian này rất lớn, không thiếu cái lạ. đến cả Cửu Hoàng thúc không gần nữ sắc, cũng bị Ngự Sử tung tin gian da^ʍ với cháu dâu, thì còn có cái gì không xảy ra được nữa.
‘Xí, ngươi không chuẩn bị thuốc cho ta, ta cũng không cho ngươi thư thái.’ Trác Đông Minh cười tà ác một chút.
“Cái gì?” Cửu Hoàng thúc bị Ngự Sử Đạn giật mình gian da^ʍ cháu dâu?
Phượng Khương Trần trực tiếp nhảy dựng lên.
“Ngươi phản ứng mạnh như thế làm gì? Lại không phải chỉ mình ngươi.” Trác Đông Minh cười giảo hoạt, ánh mắt cũng sang lên. Dù là đối mặt với ánh mắt bất mãn của Vương Cẩm Lăng cũng không để ý chút nào, có thể nhìn thấy Phượng Khương Trần xù lông, là một chuyện vui mà, thoáng trấn an tâm hồn bị thương một chút của hắn.
Phượng Khương Trần tức giận: “Ta có thể không phản ứng lớn à, nếu như ta không có đoán sai cháu dâu kia hẳn là nói ta đi?”
Tuy là hỏi, nhưng lại mang theo ý khẳng định, Cửu Hoàng thúc từ khi sinh ra đến bây giờ, nữ nhân trêu chọc qua cũng chỉ có một mình nàng, lại còn quang minh chính đại thừa nhận nữa, cực kỳ khó chịu vẫn là, nàng từng là vị hôn thê của Đông Lăng Tử Lãng.
Vương Cẩm Lăng đứng lên, nhẹ ấn Khương Thần xuống: “Khương Thần, đừng kích động, sự tình không phải như nàng tưởng tượng đâu, đừng nghe Đông Minh nói bậy.
“Ta nào có…”
Trác Đông Minh lời còn chưa nói hết, Liền bị Vương Cẩm Lăng hung hăng trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn rụt trở về, hắn không nói còn không được mà.
Phượng Khương Trần biết, Trác Đông Minh không có nói sai cũng không có lừa nàng, khó trách Vương Cẩm Lăng từ lúc tiến đến đến bây giờ, cũng không có chân chính cười qua, nàng còn tưởng rằng Vương Cẩm Lăng là lo lắng việc của Vương gia, thì ra là…
Hô… Phượng Khương Trần hít vào một hơi, nở nụ cười: “Cẩm Lăng, ngươi đừng lo lắng, ta không sao.”
Một năm này, lời đồn khó nghe nào mà nàng chưa từng nghe qua, vừa mới sở dĩ kịch liệt, là bởi vì Ngự Sử vạch tội, kéo tới trước mặt hoàng thượng, việc này đâu hề nhỏ.
Nếu nói lớn, nàng chắc đến tám chín phần sẽ bị nhét vào l*иg heo ngâm xuống nước, gian da^ʍ cháu dâu, cái tội danh này một khi ngồi vững, Cửu Hoàng thúc liền thân bại danh liệt, bị thế nhân xem thường, mà nàng chỉ có một con đường chết.
Chính là có lẽ có thôi, Ngự Sử xui xẻo.
Dù sao, việc này liền sẽ có người không may.
Ngươi nhìn, ta đã nói Phượng Khương Trần cứ như con gián bất tử, kiên cường đây, lại nói việc này ngươi có thể giấu nàng nhất thời, sao có thể giấu nàng cả đời được? Việc này sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai nàng thôi. Dù sao nàng là làm một việc, mặc dù Ngự Sử chỉ trích trọng điểm là Cửu Hoàng thúc.”
Trác Đông Minh xem xét Phượng Khương Trần không tức giận mà tiếp nhận, lập tức liền đắc chí, ở trước mặt Vương Cẩm Lăng cười nham nhở.
Cuối cùng có một việc, hắn đưa ra quyết định tớt hơn so với Vương Cẩm Lăng đưa ra quyết định.