“Đông Minh, phái người canh giữ ở bên ngoài Tôn phủ, nhất định phải bảo vệ tốt Phượng Khương Trần.”
Vương Cẩm Lăng quay người đi đến bên ngoài cửa trước.
Đại công tử Vương gia có thể ngẫu nhiên tùy hứng, nhưng gia chủ Vương gia thì không thể, hắn không có quyền được bốc đồng, cho dù trong lòng có lo lắng cỡ nào, thì hắn vẫn phải làm những việc cần làm.
Trác Đông Minh vội vàng gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Phượng Khương Trần, có tin tức gì sẽ báo cho ngươi biết đầu tiên.”
“Ừ.” Mặc dù không nỡ, nhưng Vương Cẩm Lăng vẫn dứt khoát quay người rời đi.
Yêu đương nam nữ cũng không phải là không thể được, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đầy đủ vốn liếng để khi ngươi đang yêu đương nam nữ thì đối thủ của ngươi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà hắn lúc này lại không có.
Trác Đông Minh phái người canh giữ ở bên ngoài Tôn phủ, trong thời gian này Tô Vân Thanh đến, nghe được tin bản thân Phượng Khương Trần bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, sắc mặt lập tức trắng bệch, không đợi Đông Minh nói rõ ràng là Tôn Chính Đạo có biện pháp cứu Phượng Khương Trần, Tô Vân Thanh liền vội vàng quay người chạy về hướng Tô phủ.
“Xong đời, lúc này Bộ Kinh Vân chết chắc rồi, Cửu Khanh đã liên tục giao phó cho hắn muốn hắn trông coi Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần lại gặp chuyện không may ngay trong tầm mắt của bọn họ, Cửu Khanh đoán chừng sẽ hủy Bộ Kinh Vân mất.”
Tô Vân Thanh vừa về tới Tô phủ, liền hỏi thuộc hạ xem Bộ Kinh Vân ở đâu.
“Đại thiếu gia, Kinh Vân công tử đang ở Hà Hương Uyển.”
“Hà Hương Uyển? Hắn thật đúng là một kẻ phong lưu tình trường, lúc này rồi mà vẫn còn ở bên cạnh Tần Bảo Nhi, ta thật sự là phục hắn luôn rồi, chẳng lẽ phủ Trấn Quốc Công lại ngu ngốc, vì một nữ nhân mà cái gì cũng bỏ mặc không đếm xỉa tới?” Tô Vân Thanh rất là tức giận, Cửu Khanh để cho Bộ Kinh Vân ở lại, cũng không phải để cho hắn ở cùng Tần Bảo Nhi, Bộ Kinh Vân có rất nhiều chuyện phải làm, lại nói dù sao Tần Bảo Nhi nhi cũng có thị nữ chăm sóc rồi.
Tô Vân Thanh đi đến bên ngoài Hà Hương Uyển bên, chợt nghe thấy Bộ Kinh Vân cam đoan với Tần Bảo Nhi: “Bảo Nhi, nàng yên tâm, ta hôm nay nhất định sẽ đưa Cửu Khanh về, nàng cứ an tâm dưỡng bệnh.”
Khẩu khí thật lớn, cũng không sợ chỉ giỏi nói khoác!
Tô Vân Thanh xoa trán, do dự một chút vẫn là dừng lại bước chân, đợi đến lúc Bộ Kinh Vân đi ra, vội vàng đem hắn túm sang một bên.
“Tô Vân Thanh, ngươi đang làm cái gì?” Bộ Kinh Vân vô cùng hoảng sợ, ra tay công kích, thì phát hiện người đến là Tô Vân Thanh.
“Ta đang làm gì? Bộ Kinh Vân, ngươi sắp chết đến nơi rồi, còn ở nơi này kêu gào.” Tô Văn thật sự muốn gõ đầu của Bộ Kinh Vân ra để nhìn xem rốt cuộc bên trong có thứ gì, chẳng lẽ ngoại trừ Tần Bảo Nhi ra thì không còn cái gì khác sao?
Bộ Kinh Vân khẽ giật mình, nghĩ đến biểu hiện của chính mình gần đây, có chút bất an: “Xảy ra chuyện gì?” Hắn gần đây giống như không có làm việc chính? Không làm gì thì cũng không phạm sai lầm.
Tô Vân Thanh liền kéo Bộ Kinh Vân rời khỏi Hà Hương Uyển, không có cách nào, bệnh tình của Tần Bảo Nhi không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bọn họ đều rất ăn ý mà giấu diếm chuyện của Phượng Khương Trần, không cho nàng biết.
“Bộ Kinh Vân, Phượng Khương Trần đêm qua bị thích khách vây gϊếŧ, hiện tại sống chết không rõ.” Lời đồn đãi chính là như vậy, rõ ràng là bản thân Phượng Khương Trần bị trọng thương, nhưng mà đến miệng Tô Vân Thanh lại là sống chết không rõ.
“Cái gì? Phượng Khương Trần xảy ra chuyện? Ta mới một ngày không có để ý nàng, nàng làm sao lại đã xảy ra chuyện? Không đúng, ta đã phái người âm thầm bảo vệ nàng.” Bộ Kinh Vân đang hoảng sợ, lập tức lại thấy khó hiểu.