“Yên tâm.” Vương Cẩm Lăng gật đầu trấn an Phượng Khương Trần, hắn có phòng bị Cửu Hoàng thúc, phòng bị còn kinh khủng hơn đám người kia nhiều.
Hắn chưa từng xem Cửu Hoàng thúc như một vương gia không quyền không thế, hắn vẫn luôn xem Cửu Hoàng thúc như một người đáng nể, hoặc là một đối thủ đáng nể.
Phượng Khương Trần cười cười, Vương Cẩm Lăng có chuẩn bị trước, thế thì nàng yên tâm rồi. Nàng thà rằng Cửu Hoàng thúc cứ tính toán lên đầu nàng còn hơn là để Cửu Hoàng thúc tính mưu toán kế với Vương Cẩm Lăng.
Nếu Vương Cẩm Lăng phải chịu thiệt gì đó trong tay Cửu Hoàng thúc, nàng nhất định sẽ tự trách bản thân, bởi vì nhờ có Vương Cẩm Lăng nàng mới có thể đứng trước mặt Cửu Hoàng thúc.
Nàng không xem Vương Cẩm Lăng như người ngoài, Vương Cẩm Lăng cũng rất tỉnh táo và đủ lý trí, mặc dù Vương Cẩm Lăng đối xử với nàng rất tốt, nhưng tới bây giờ chưa hề có ý định sẽ cưới nàng.
Vương Cẩm Lăng biết, nàng sẽ dựa vào lý trí của mình, nàng sẽ không rung động với Vương Cẩm Lăng. Chính vì Vương Cẩm Lăng hiểu rõ nàng, biết nàng cũng tỉnh táo và lý trí như mình nên mới có thể không cố kỵ gì mà đối xử tốt với nàng, tốt đến mức lộ liễu như thế.
Nàng và Vương Cẩm Lăng là tri kỷ, chính là kiểu tri kỷ có thể tin tưởng và dựa dẫm vào nhau.
Vương Cẩm Lăng gặp nạn, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Vương Cẩm Lăng, ngược lại là Vương Cẩm Lăng cũng thế…
Bởi vì thế, nàng mới càng không hi vọng Vương Cẩm Lăng sẽ bị Cửu Hoàng thúc mưu tính điều gì…
Đông Lăng Tử Thuần rất nhanh đã tới, Tuyết Nhưỡng vừa được đưa ra, Đông Lăng Tử Thuần liền bước ba bước thành hai bước vội tới, gương mặt đều là nét cười, hành lễ với Cửu Hoàng thúc: “Vẫn là hoàng thúc tốt nhất, có ăn ngon uống sướиɠ đều nhớ gọi ta đến.”
“Ừm.” Cửu Hoàng thúc lãnh đạm, gật đầu, rõ ràng không mấy vừa lòng trả lời Đông Lăng Tử Thuần. Đông Lăng Tử Thuần ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
Tuyết Nhưỡng được đưa lên, chỉ có ba vò, hia vò được đặt trước mặt Cửu Hoàng thúc, một vò khác thì đặt trước mặt thái tử: “Tuyết Nhưỡng số lượng có hạn, nếu mọi người vẫn chưa tận hứng thì ở phủ của bản vương vẫn còn rượu khác. Tuyết Nhưỡng này có ích cho thân thể của thái tử, thái tử uống nhiều một chút.”
Nói xong, hắn mở ra vò rượu Tuyết Nhưỡng trên bàn.
“Thơm thật.”
“Mùi rượu thật đậm vị.”
…
Mùi rượu lan tỏa ra xung quanh, hương rượu nồng đậm khiến người ta phải thèm nhỏ dãi, hận không thể nhấm nháp ngay một hai ly. Đám người thái tử và Đông Lăng Tử Lãng đều say mê nhắm mắt thưởng thức mùi hương của Tuyết Nhưỡng.
“Không hổ là thiên hạ đệ nhất tửu, chỉ riêng mùi hương thôi đã đánh bại tất cả rượu mà ta từng uống trước kia, chỉ nghe hương rượu thôi mà ta sau này đã không muốn uống loại rượu khác.” Thái tử nở nụ cười, khiến gương mặt tái nhợt của hắn có thêm chút hồng hào, cả người đều lộ rõ sức sống, không giống như một người bệnh ngày thường.
“Đã thế, hoàng huynh để rượu này lại cho ta uống đi, tránh để hoàng huynh uống Tuyết Nhưỡng rồi thì sau này không thể uống được loại rượu khác nữa.” Đông Lăng Tử Lãng không quên thể hiện tình cảm huynh đệ tốt đẹp trước mặt người khác.
Thái tử cũng không phải là Cửu Hoàng thúc, nào có vốn liếng để mà kiêu ngạo khinh thường người khác, mặc dù trong lòng không thích nhưng vẫn phải tỏ vẻ ôn hòa: “Chuyện này thì không được đâu, hoàng thúc đã nói Tuyết Nhưỡng này có ích cho sức khỏe của ta, ta phải uống nhiều hơn mấy ly, đây chính là phần mà hoàng thúc đặc biệt cho to đấy.”
Nói xong, hắn cũng mở vò Tuyết Nhưỡng, lúc này mọi người mới phát hiện, mùi rượu của Tuyết Nhưỡng không phải đã thành rượu thì sẽ không thay đổi, hương rượu từ vò của Thái tử và Cửu Hoàng thúc không giống nhau. Với lại hai vò rượu nhỏ kia được mở ra nhưng mùi hương không chênh lệch mấy, có vò rượu trong tay thái tử kia để so sánh, bấy giờ mọi người mới phát hiện hương rượu càng ngày càng thơm…