Tôn Chính Đạo cầm dao bằng cả hai tay, dùng sức chém xuống…
Thực sự là chém, vì con dao kia cùn quá, cắt xuống chỉ thấy máu, căn bản không thể cắt được nữa.
Thình thịch…
Đối phương dùng sức quá mạnh, mũi dao đâm sâu vào trong, xuyên qua nội tạng, trái tim Phượng Khương Trần đập dữ dội.
Răng rắc… Tôn Chính Đạo quá mạnh tay khiến xương sườn gãy làm đôi, Phương Khương Trần cảm giác như xương cốt của mình cũng đau đớn.
*Phụt…” Động mạch bị cắt đứt, máu chảy ào ào.
Đây đâu phải là giải phẫu, nó là một thảm hoạ thì hơn, nhìn dáng vẻ chật vật của Tôn Chính Đạo, Phượng Khương Trần lại không thể cười nồi.
Cho dù trước mắt không phải là người sống đi chăng nữa thì cũng phải chú ý đến kỹ năng một chút, thi thể cũng có tôn nghiêm của nó mà.
Giãi phẫu là để làm rõ vị trí và các mối quan hệ cũng như cấu trúc khác nhau của từng bộ phận con người, Tôn Chính Đạo gần như đã phá huỷ thi thể này, hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng.
Hai…
Phượng Khương Trần quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Tôn Chính Đạo vẫn chưa mổ bụng tử thi hoàn toàn nhưng nội tạng và ruột già đã chảy ra ngoài, nhìn qua có vẻ vô cùng ghê tởm.
“Oẹ…” Tôn Tư Hành lập tức chạy sang một bên nôn mửa.
Cảnh tượng này quá đẫm máu, đã vượt quá khả năng chịu đựng của hắn.
“Vô dụng, nếu người nào cũng giống như ngươi thì còn ai dám đảm nhận công việc khám nghiệm tử thi nữa.” Tôn Chính Đạo trừng mắt nhìn Tôn Tư Hành một cái, nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Phượng Khương Trần, hắn càng cảm thấy hành vi của nhỉ tử mình thật quá mắt mặt.
Thậm chí còn thua kém một nữ nhân, đúng là vô dụng!
Tôn Tư Hành cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng cũng không dám bào chữa, chỉ đừng một góc nôn khan.
Tôn Chính Đạo tiếp tục mổ bụng, đã tìm được vị trí của đường ruột, nhưng lại không dám ra tay.
Như đã biết, trong ruột luôn có một lượng phân chưa kịp tiêu hoá hoặc chưa kịp đào thải ra ngoài, Tôn Chính Đạo vừa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm u ám, ném dao mỗ trên tay sang một bên, không tiếp tục nữa.
Nếu cứ giải phẫu theo phương pháp này, phu nhân của hắn có chín cái mạng cũng không thể giữ được.
“Không được… Cách chữa trị này quá rủi ro.” Trên tay Tôn Chính Đạo dính đầy máu nhưng lại không thắm vào trong tay áo, máu trên người cũng không thể thấm vào áo trong.
Lúc này hắn mới phát hiện bộ quần áo mà Phượng Khương Trần chuẩn bị này thật kỳ diệu, nhưng suy cho cùng, y thuật chủ yếu là cứu người, quần áo gì đó chỉ là thứ yếu.
Dựa vào thí nghiệm của hắn, kỹ thuật giải phẩu đã thất bại.
“Tôn thái y, ngài đừng vội phủ nhận công dụng của giải phẫu, chúng ta hãy khiêng thi thể này xuống trước, đổi một cái mới, để Khương Trần thử một lần, được không?” Phượng Khương Trần vô cùng cung kính.
Trước đây Tôn Chính Đạo chưa bao giờ tiếp xúc với Tây y, có thể làm đến bước này cũng đã rất can đảm, ít nhất đó cũng là điều trước khi đến với khoa ngoại nàng không làm được.
“Ngươi?” Tôn Chính Đạo không tin Phượng Khương Trần lắm, mặc dù nàng còn mạnh mẽ hơn cả nhi tử hắn.
Phượng Khương Trần gật đầu: “Là ta.”
Nói xong, nàng bước lên phía trước, cầm tắm vải trắng kia quần chặt thi thể lại, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, không hề sợ hãi chút nào.
Sự dũng cảm này đúng là không phải ai cũng làm được.
Về điểm này, Tôn Chính Đạo vẫn cực kỳ bội phục nàng, nhìn sang nhi tử của mình, thật đúng là…
Thôi được rồi, không thể trông cậy vào nhi tử mình, Tôn Chính Đạo đích thân đi đến giúp Phượng Khương Trần nhắc tử thi xuống, sau đó thay bằng một cái mới.
“Tôn Tư Hành, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ thì ta sẽ chính thức dạy ngươi ngay từ bây giờ, trước tiên, ngươi phải học cách xác định từng cơ quan trong cơ thể con người đã.” Phượng Khương Trần cầm hộp phẫu thuật đến rồi ra hiệu cho Tôn Tư Hành đứng bên cạnh mình.
“Vâng, sư phụ.” Không thể làm trái mệnh lệnh của sư phụ, cho dù lúc này hai chân Tôn Tư Hành mềm nhũn, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến.