“Tình trạng của bổn vương như thế nào?” Đông Lăng Vũ Cửu mở mắt ra, cả người như được sống lại trong nháy mắt, hoàn toàn không thể nhìn ra được chút ốm đau bệnh tật.
Giả vờ, thực sự rất biết cách giả vờ!
Nếu Phượng Khương Trần không biết trình trạng của hắn thì nhất định đã bị lừa, nam nhân rất giỏi ngụy trang!
Y thuật của Tôn Chính Đạo tinh thông, vừa chạm vào mạch đập đã biết rõ tình huống của Cửu hoàng thúc, nghiêm trọng hơn dự đoán, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn, có lẽ là không muốn để người khác biết.
“Hoàng thúc bị cảm lạnh, sốt cao, hạ quan sẽ kê một đơn thuốc giúp ngài.” Cả người Cửu hoàng thúc nóng bừng, thậm chí người bình thường chỉ cần chạm nhẹ vào một cái đã có thể nhìn ra được tình trạng của hắn.
“*Ừ.” Đông Lăng Vũ Cửu hài lòng gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho Tôn Chính Đạo cách xa mình một chút, nhìn sức lực vẫy tay của hắn, hoàn toàn không giống một người đang bệnh nặng chút nào.
“Lại đây.” Cửu hoàng thúc lại mở miệng, ánh mắt rơi vào trên người Phượng Khương Trần, trong con ngươi trần ngập ý cười thâm thuý.
Hắn không ngờ rằng người đầu tiên đến gặp mình lại là Phượng Khương Trần.
Nữ nhân này chưa bao giờ khiến hắn thất vọng, thỉnh thoảng còn mang đến cho hắn bắt ngờ này đến bất ngờ khác.
“Vâng.” Phượng Khương Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ cầm ống tiêm và một số loại thuốc khác như’ thuốc hạ sốt, thuốc tiêu mắn đỏ, thuốc mỡ bôi ngoài da, một túi hương bạc hà.
“Bổn vương khát, rót cho bổn vương chén nước.” Cửu hoàng thúc ra lệnh cho người khác phải đứng dậy, sai bảo cực kỳ tự nhiên.
Đó là khí chất cao quý trời sinh được nuôi dưỡng từ trong nhung gắm lụa là, sơn hào hải vị, người khác không thể ghen ghét.
Thực ra Phượng Khương Trần nên cảm thấy vui vẻ hạnh phúc vì chuyện này mới phải, Đông Lăng Vũ Cửu chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác, mặc dù không đến mức tự tay làm mọi việc nhưng tất cả người bên cạnh hắn đều cùng một kiểu người.
Phượng Khương Trần rót một tách trà, đưa lên mũi ngửi không phát hiện mùi gì đặc biệt mới bưng đến, trong lòng thầm nghĩ Hoàng thượng không thể làm ra những chuyện như thế này được, quá bỉ ổi!
“Đút cho bổn vương uống.”“Cửu hoàng thúc?”
Phần lớn nước trong chén đều theo động tác ấy tràn ra ngoài, bắn tung toé lên người Cửu hoàng thúc.
“Đừng nhúc nhích, để bổn vương ôm một cái.”
Mùi hương tươi mát độc đáo của cây trúc trên người Cửu hoàng thúc xộc vào mũi, nam nhân vùi đầu vào giữa cỗ nàng, tham lam hít thở. Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy cần cỗ nóng bừng, cả ngươi ngây ngốc choáng váng, phát hiện tay chân mắt cảm giác, hai mắt mở to, dường như không thể tin nổi người đang ôm mình chính là Cửu hoàng thúc vẫn luôn ghét phải tiếp xúc với người khác.
Tôn Chính Đạo là người thức thời, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức xoay người lại, chậm rãi viết đơn thuốc, như thể không nhìn thấy gì cả.
Cuối cùng, Phượng Khương Trần cũng đã hiểu, Tôn Chính Đạo chắc chắn là người của Cửu hoàng thúc.
“Phượng Khương Trần, bổn vương có thể tin ngươi không?” Một lúc lâu sau, Đông Lăng Vũ Cửu mới khó nhọc ngẩng đầu nhìn lên, ghé sát vào tai Phượng Khương Trần nói.