Lúc này bộ dạng của bọn họ như lúc nhìn thấy Cửu Hoàng thúc đưa Phượng Khương Trần đến vậy.
Đại công tử chấp bút, hôm nay sợ cũng chỉ có Phượng Khương Trần có được quang vinh này.
Chúng nữ lại ghen tị mà nhìn Phượng Khương Trần, có mấy người đã không kìm được mà hiện lên trên mặt, biểu lộ sự ghen ghét.
Sao người này có thể có vận tốt như vậy, cứ như tất cả chuyện tốt trên thiên hạ đều tập trung lên người mình nàng ta.
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của mọi người, ý cười trên mặt Phượng Khương Trần càng sâu. Nếu hôm nay đã sẵn là nổi bật rồi, vậy nàng cũng sẽ không khách sáo nữa.
Phượng Khương Trần nghiêm trang nói: “Đại công tử cũng cầm bút rồi, Khương Trần còn có thể nói gì nữa sao?”
“Quả thật không thể. Thay Phượng tiểu thư chấp bút là vinh hạnh của Cảm Lăng!” Vương Cảm Lăng vẫn nở nụ cười tươi như trước, chỉ là nụ cười này, thật sự xuất phát từ nội tâm.
Phượng Khương Trần quả nhiên là Phượng Khương Trần, không hiểu hai chữ “khiêm tốn” chút nào cả.
Hôm nay hắn phải gắng sức mở ra một đại lộ cảm tú cho Phượng Khương Trần, khiến con đường tương lại của nàng ít đi một chướng ngại, nhiều thêm một thuận thế!
“Đại Công Tử, ngài đánh giá cao Phượng Khương Trần rồi!”
Thầy bộ dáng còn vô cùng kiên định kia của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.
Những người này, cứ như vậy mà đánh giá cao nàng?
Cửu Hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng, một đám xem nàng là ngoại lệ. Rốt cuộc hôm nay là ngày tốt gì vậy?
Người không biết chuyện còn tưởng rằng kỳ thi này là mở ra vì nàng đấy!
Vương Cẩm Lăng cười nhạt không nói, tay cầm bút trở nên kiên định lạ thường.
Hắn chẳng thể làm được gì nhiều cho Phượng Khương Trần, vậy nên dù cho có làm được một chút, hắn cũng sẽ không buông tha.
Hai người nhìn nhau không nói, nhưng người ngoài thì không chờ kịp nữa.
“Phượng Tú, Đại công tử chấp bút thay ngươi, phần quang vinh này là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Người còn chần chừ cái gì nữa? Hay là Phượng tiểu thư cho rằng Đại công tử không cứng chấp bút cho ngươi?” Thiên kim Ôn gia trực tiếp bám riết lấy người.
Nàng ta mới không sợ Phượng Khương Trần đấy! Nàng ta không có chuyện gì xấu hồ với người đời, cũng không có tật cũ.
Phượng Khương Trần lập tức giận tái mặt, mắt vừa híp lại thì mở ra, ảnh mắt kia lộ ra vẻ sắc bén như dao găm.
“Lời này của Ôn tú thật sự khiến người ta khó hiểu. Không phải nói phần vinh quang này là độc nhất vô nhị sao? Sao lại còn bảo là không xứng?”
Nàng là đang bao che khuyết điểm.
Nói nàng, nàng còn có thể nhẫn nhịn được một phần, nhưng đυ.ng đến những người bên cạnh nàng, nàng sẽ chẳng tha cho một ai cả!
“Nếu đã vậy rồi, Phượng tiểu thư còn chờ gì nữa? Ngươi nhìn đi, không chỉ là có Đại công tử đang đợi ngươi, mà mấy người chúng ta, nhiều như vậy cũng đều đứng ở chỗ này đợi một mình Phượng tiểu thư ngươi. Chẳng lẽ Phượng tiểu thư không cảm thầy thầy nhiều người như chúng ta mà phải đợi một mình ngươi, là chuyện quá mức hưng sư động chúng hay sao?” Ôn tiểu thư hoàn toàn không có ý buông tha người khác, lại khơi lên lửa giận của mọi người đối với Phượng Khương Trần.
Quả nhiên, sau khi nàng nói xong, vẻ mặt của một vài phu nhân đã không tốt lắm.
Các nàng đứng ở bên ngoài, cũng không phải vì chờ Phượng Khương Trần. Người này cũng không có mặt mũi lớn như vậy, nhưng lúc này họ lại quá mắt mặt.
Trong phút chốc, tiến thoái lưỡng nan, ai ai cũng đang trách cứ Phượng Khương Trần.