Phượng Khương Trần không biết mình trở lại phòng giam số chín của Thiên Tự như thế nào, nàng chỉ biết rằng mình muốn khóc, rất muốn khóc, khóc cho chính mình, khóc cho người thiếu niên đó.
Quyền quý như hồ, nàng và thiếu niên đều là vật hy sinh dưới quyền quý, nhưng nàng may mắn hơn thiếu niên kia nhiều.
Phượng Khương Trần ngồi xỗm trong góc, lây hai tay ôm chân, lặng yên rơi lệ.
“Văn Khương, ngươi yên tâm đi. Tỷ tỷ chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, nhất định thay ngươi gϊếŧ An Quốc Công, hủy An Quốc Công phủ.”
“Văn Khương, ngươi yên tâm đi. Tỷ tỷ nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài, giúp ngươi đoàn tụ với gia đình, nhất định sẽ chữa mắt cho ngươi, để ngươi có thể tiếp tục nhìn ngắm thế giới bên ngoài.”
Cả người của Phượng Khương Trần đều đang chìm trong bi thương. Đúng vào lúc này, người kết thúc cuộc sống nhàn nhã của Phượng Khương Trần ở đại lao Huyết Y Vệ đã xuất hiện.
Vào ngày thứ năm Phượng Khương Trần bị giam cầm, An Yên công chúa đích thân tới đại lao Huyết Y Vệ mà không có báo trước tiếng nào, nàng muốn thẩm vấn Phượng Khương Trần.
Lục Thiếu Lâm sửng sờ, không chút nghĩ ngợi tìm lý do đuổi người đi, thậm chí An Yên công chúa còn chưa vào được nhà giam, nhưng An Yên công chúa đâu phải người dễ đuổi đi như vậy.
Nàng đã đợi năm ngày chỉ để chờ xem kết cục bi thảm của Phượng Khương Trần.
Nàng muốn Phượng Khương Trần hiểu rằng, dám đe dọa người của nàng thì sẽ không được chết già.
Dưới sự kiên trì của An Yên công chúa, Lục Thiếu Lâm cũng không cỏn cách nào khác, dù sao An Yên công chúa cũng không phải là công chúa không được sủng ái, nàng là con gái của hoàng hậu nương nương.
Nhưng mà, Lục Thiếu Lâm là người nào chứ, sao hắn có thể cho phép bản thân ngã trước chuyện này.
Lục Thiếu Lâm vừa đáp ứng An Yên công chúa, vừa nháy mắt với thân tín ý bảo hắn ta thu xếp mọi việc để An Yên công chúa không nhìn ra sai sót nào.
Thân tín lặng lẽ rời đi, lập tức sắp xếp người sửa lại cách ăn mặc của Phượng Khương Trần.
Sau khi Phượng Khương Trần nghe xong tin đó thì lau sạch nước mắt, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt kiên định gật đầu hợp tác. Đồng thời nàng cũng đưa chiếc hộp đựng năm viên dược hoàn nhỏ màu xanh lam cho thân tín kia, nhờ hắn ta chuyển cho Lục Thiếu Lâm.là một phạm nhân đã chịu hình phạt nghiêm khắc.” Phượng Khương Trần nhìn cách ăn mặc của mình, nếu không vén quần áo lên xem, chắc chắn không phân biệt được thật hay giả.
Thân tín của Lục Thiếu Lâm biết Lục Thiếu Lâm rất xem trọng Phượng Khương Trần, nghe được lời của Phượng Khương Trần, hắn ta cười nói: “Phượng tiểu thư, người ngoài đều nói người của Huyết Y Vệ như hỗ như sói, ăn tươi nuốt sống nhưng bọn họ không biết chúng ta cũng có lương tâm. Đối với mấy vị hiền thần, lương thần bị giam vào đại lao, chúng ta rất ít khi dùng hình, đa số đều dùng máy thủ thuật che mắt này để lừa gạt bọn họ. Dù sao đám quý nhân đó tới đây cũng sẽ không nhìn kỹ, chỉ liếc mắt thôi cũng đã sợ đến mức nào rồi.”
Phượng Khương Trần cười nhẹ, trong lòng không tin, nhưng trên mặt lại nói: “Ta tin cách làm người của Lục thúc thúc. Ngài ấy quả là người tốt.”