Hoàng hậu vừa về đến cung điện, liền đuổi hết cung nữ và thái giám đi, nói: “Tử Lãng, việc Vương gia nâng đỡ Phượng Khương Trần, con thấy thế nào?”
“Lão hồ ly Vương Cẩm chắc chắn sẽ không làm chuyện hại mình hại người, trong chuyện này đích thị là có lợi ích có thể mưu đồ” Đông Lăng Tử Lãng thần sắc thản nhiên, chỉ là nhíu chặt lông mày, cho thấy tâm tình hắn lúc này rất là không tốt.
Hắn vừa mới trách phạt Phượng Khương Trần xong thì Vương gia lên nâng đỡ Phượng Khương Trần, đây không phải là thể hiện rõ muốn đối địch với hắn sao?
“Trên người Phượng Khương Trần rốt cuộc có cái gì, đáng để cho.
‘Vương gia ra tay, hay hoặc là, Vương gia chỉ là mượn cơ hội này, tỏ rõ ý rằng bọn họ không đứng về phía của chúng ta” Hoàng hậu cũng lo lắng lắm, tình hình bên trong đó quá là phức tạp.
Vương gia cao điệu ra mặt, phá vỡ sự yên lặng của Hoàng thành.
Vương gia không phải là ở đảng của Thất hoàng tử, thế thì các hoàng tử khác bao gồm cả Thái tử có thể bắt đầu lôi kéo Vương gia rồi.
“Mẫu hậu, nếu mà Phượng Khương Trần làm cho hai mắt của Vương Cẩm Lăng sáng được trở lại, vậy có phải hay không cũng có nghĩa là nàng ta có thể trị được hết bệnh cho Thái tử?” Đông Lăng Tử Lãng mạnh dạn suy đoán.
Điểm tựa lớn nhất của hẳn chính là Thái tử không sống được lâu, một khi Phượng Khương Trần chữa được khỏi bệnh cho Thái Tử, thế thì Thái tử liền có năng lực cạnh tranh với hắn.
Nếu như thật sự là như vậy, thế thì Phượng Khương Trần, nữ tử như là hạt cát dưới chân đây liền sẽ có bản lĩnh chi phối tương lai của Đông Lăng.
Hoàng hậu sắc mặt đại biến: “Tử Lãng, Phượng Khương Trần không được giữ lại.”
“Có lẽ, nàng ta cũng không có cái khả năng đó, bệnh của Thái tử là bệnh tim, mà từ xưa đến nay không có một ai có thể chữa khỏi được bệnh tim” Đông Lăng Tử Lãng an ủi Hoàng hậu, đồng thời hẳn cũng không tin Phượng Khương Trần có năng lực này.
Tim của Thái tử có một lỗ hổng, Phượng Khương Trần cho dù bản lĩnh có lớn bằng trời thì cũng không có khả năng lấy được tim của Thái tử ra vá lại được!
Chữa khỏi bệnh tim của Thái tử?
Đông Lăng Tử Lãng không tin Phượng Khương Trần có khả năng này, Hoàng hậu cũng không tin rằng Phượng Khương Trần có loại bản lĩnh này, nhưng mà…
“Tử Lãng, thà răng gϊếŧ nhầm còn hơn là bỏ sót, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Phượng Khương Trần không thể giữ lại được” Hoàng hậu không lo những thứ này, bà chỉ biết rằng làm nguy hiểm hạ đến thấp nhất.
Gϊếŧ chết một Phượng Khương Trần, đổi lại được một sự an tâm, đây là một cuộc mua bán rất có lợi.
“Con biết rồi, mẫu hậu, con sẽ đi sắp xếp” Trước mặt ngôi vua thì một lời hứa hẹn có đáng là gì.
Vấn đề mà Hoàng hậu và Đông Lăng Tử Lãng có thể nghĩ đến thì sao Thái tử lại không nghĩ đến được chứ.
“Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bảo vệ tốt Phượng Khương Trần, Bổn cung muốn giữ lại mạng của nàng” Con trai của Tiền Hoàng hậu Vương triều Đông Lăng, Đông Lăng Tử Thiên đứng đưa lưng về phía ánh nến, ở dưới ánh đèn lờ mờ, trông hắn có vài phần gầy yếu.
“Vâng, Điện hạ” có tám người áo đen nhận mệnh rời đi, bọn họ sẽ ngày đêm bảo vệ bên cạnh Phượng Khương Trần, nhằm bảo đảm an nguy của Phượng Khương Trần.
Một cuộc gió tanh mưa máu cũng bởi vậy mà sắp được vén màn!
Phượng Khương Trần không biết chút nào hết, trong lúc nàng ngủ say, nàng đã được đi mấy vòng trước quỷ môn quan, bên ngoài Phượng phủ, thi thể cứ một đống lại một đống được người ta khiêng đi.
Hương nước hoa mơ hồ đang trôi trong không khí, che giấu đi mùi của gió tanh mưa máu.
Lam Cửu Khánh núp ở một nơi bí mật gần đó, thu hết một màn này vào trong mắt, xử lý xong tốp tử sĩ cuối cùng, Lam Cửu Khánh cũng không ở lại thêm.
“Phượng Khương Trần, ân oán của chúng ta đã thanh toán xong, biến cố trong lễ hội hoa đào ta hy vọng bản thân ngươi sẽ có cách xử lý”