Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 2 - Nữ Phụ Xoay Người

Quyển 1 - Chương 9: H, công tử dùng Ꮯôn Ŧhịt̠ lớn bôi thuốc cho Nhất Nhu được không~~~

Cuối cùng đương nhiên là Vũ Văn Tịch phân phó hạ nhân nhanh chóng bưng một chút đồ ăn vào, đút điểm tâm cho nàng sau đó ôm nàng nghỉ ngơi.

Sau đó, sơn trang bùng nổ.

Không phải pháo nổ mà toàn bộ hạ nhân nổ tung.

Phản ứng đầu tiên là, ngọa tào, công tử cuối cùng cũng lâm hạnh nữ tử!

Mà nữ tử được Vũ Văn Tịch kiều dưỡng sau khi nghe nói vừa hận lại mừng, các nàng ghen ghét Tô Nhất Nhu là người thứ nhất nhưng đồng thời trong lòng chưa chắc không có một chút ý tưởng nào.

Vũ Văn Tịch rất ít khi để lộ diện mạo của mình, Tô Nhất Nhu suy đoán rất có khả năng là bởi vì ấn ký trên mặt hắn.

Nhưng Vũ Văn Tịch cũng không né tránh, ngẫu nhiên vẫn có người nhìn thấy.

Tuy rằng phần lớn những nữ tử này tỏ vẻ không thể tiếp thu ấn ký trên mặt Vũ Văn Tịch, nhưng một thân khí độ và địa vị của Vũ Văn Tịch khó tránh khỏi làm trong lòng những nữ tử chưa biết tình yêu này dâng lên tình cảm ái mộ.

Thế là sơn trang đột nhiên phải chi tiêu rất nhiều cho y phục và son phấn.

Tô Nhất Nhu không biết những chuyện này, cho dù biết nàng cũng lười đi để ý, hiện tại nàng có chuyện quan trọng phải làm.

Cả ngày hôm nay Vũ Văn Tịch đều bồi Tô Nhất Nhu, đại để là có chút áy náy, đặc biệt khi Tô Nhất Nhu ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng rêи ɾỉ không thoải mái, trong mắt hắn sẽ nhanh chóng xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp.

Tô Nhất Nhu không thoải mái mới nhớ tới hình như ban ngày mình không bôi dược, chỗ kia sưng lên rất lớn, còn có chút trầy da, làm chỗ đó sần sùi khô khốc, cực kỳ khó chịu, không bôi thuốc cũng không biết khi nào mới có thể khỏi, vì vậy Tô Nhất Nhu đương nhiên sai sử nam nhân đi tìm thuốc cho nàng.

Vũ Văn Tịch lập tức gọi người đưa tới thánh dược trị ngoại thương bích ngọc cao, loại thuốc cao này chính là loại thuốc cao đặc biệt của hoàng thất Đại Lương, có khả năng liền vết thương nhanh chóng, một năm cũng chỉ sản xuất hai hộp mà thôi, hơn nữa còn là hộp rất nhỏ.

Tô Nhất Nhu không biết đây là bí dược của hoàng thất nhưng nàng cảm thấy loại thuốc cao này nhất định rất trân quý, xem sắc mặt hạ nhân đưa thuốc cao sẽ biết, vẻ mặt đau lòng và không muốn.

Trong lòng nàng cảm thấy có phải có chút lãng phí hay không, ngay sau đó lại nhìn thấy ngón tay của nam nhân đào ra một khối to, sắc mặt không thay đổi như thuốc cao này chính là thuốc cao rẻ tiền.

“Cởϊ qυầи ra đi.”

Thôi được, nàng đành mặc kệ.

Tô Nhất Nhu rất phối hợp, không đợi nam nhân lên tiếng đã tự mình ôm hai chân, lộ ra toàn bộ hạ thể.

Vũ Văn Tịch khẽ nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chút, chọc cho Tô Nhất Nhu ủy khuất ngâm khẽ.

“Đợi lát nữa bôi thuốc, có thể sẽ hơi đau, nhẫn một chút thì tốt rồi.”

Tô Nhất Nhu không yếu ớt như vậy nhưng mà nhìn bộ dáng của nam nhân, nàng không biết làm sao lại thích tỏ vẻ yếu ớt, đôi mắt lập tức đỏ hoe, trách Vũ Văn Tịch.

“Còn không phải tại công tử sai, nếu không phải công tử dùng sức như vậy, tiểu huyệt cũng sẽ không bị đâm đến sưng lên.”

Vũ Văn Tịch cũng không nói lời nào, chỉ càng thêm nhẹ nhàng bôi thuốc lên phía trên.

Thuốc mỡ lành lạnh bôi trên mặt trên rất thoải mái, Tô Nhất Nhu than nhẹ một tiếng, thân thể lại có dấu hiệu chảy ra mật dịch, càng đừng nói ngón tay kia còn ở chỗ tiểu huyệt của nàng.

Vũ Văn Tịch nhìn nàng lại động tình rất là bất đắc dĩ, càng bất đắc dĩ hơn chính là hắn cũng nổi lên phản ứng.

Tô Nhất Nhu vẫn là không thắng nổi sự vui thích của thân thể, nũng nịu yếu ớt gọi Vũ Văn Tịch: “Công tử, tiểu huyệt của Nhất Nhu lại ngứa, muốn côn ŧᏂịŧ lớn của công tử ngăn ngứa.”

Trên trán Vũ Văn Tịch toát ra một mồ hôi mịn: “Ngoan, đừng náo loạn.”

Một buổi sáng biết được tư vị tìиɧ ɖu͙© cũng không biết là tốt hay xấu, hắn phát giác chính mình lại không chịu nổi dụ hoặc như vậy.

Tô Nhất Nhu không thuận theo, không buông tha: “Người ta muốn mà, hơn nữa côn ŧᏂịŧ của công tử to hơn ngón tay nhiều như vậy, không chừng bên trong cũng bị đâm hỏng rồi, ngón tay lại với không vào bên trong được như vậy, công tử có thể dùng côn ŧᏂịŧ lớn bôi thuốc cho người ta được không? Được không, được không, nhẹ một chút không phải là được sao, Nhất Nhu rất thích côn ŧᏂịŧ của công tử!”

Đã đến như vậy Vũ Văn Tịch còn có thể chịu đựng mới thật sự là lạnh nhạt, hắn thở ra một hơi thật dài, có vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều.

“Ngươi không được nhúc nhích, miễn cho bị thương càng nặng!”

Cảnh cáo nữ nhân một phen, lúc này hắn mới bôi thuốc lên phân thân của mình, một lọ bích ngọc cao bị dùng cũng sắp thấy đáy.

Thuốc cao lành lạnh, côn ŧᏂịŧ lửa nóng, phân không rõ cái gì càng thêm thoải mái.

Eo nhỏ của Tô Nhất Nhu bị nam nhân dùng sức nắm chặt, tiết tấu do nam nhân khống chế, chậm rãi mà lại nhu thuận luật động.

“Ưm ưm ưm… Thật thoải mái… Thật sướиɠ…”

Thuốc mỡ bị tiểu huyệt che đậy hóa thành thủy làm dễ chịu huyệt thịt, khi Tô Nhất Nhu bị đâm đến mơ mơ màng màng lại nghĩ, dược này thật đúng là không tồi nha.

Lần làʍ t̠ìиɦ này kém kịch liệt so với buổi sáng, tuy là như thế nhưng hai người vẫn ra một thân mồ hôi, vội vàng lau mình, thật sự muốn nghỉ ngơi.