Tô Nhất Nhu thấy rất khó hiểu, cảm giác khó hiểu của nàng cũng trực tiếp thể hiện ở trên mặt, nhìn qua vô cùng mềm mại đáng yêu, chọc cho Vũ Văn Tịch bật cười trầm thấp.
“Tiểu Đông Tây (vật nhỏ) tên là gì?”
Tô Nhất Nhu chớp chớp đôi mắt, trong khoảng thời gian ngắn thật khó nói rõ chính mình gọi là gì.
“Như thế nào? Ngốc đến mức tên của mình cũng đã quên hay sao?”
Ngón tay của Vũ Văn Tịch thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng nhưng Tô Nhất Nhu vẫn thấy rõ ràng vết sẹo giống như con rết trên cổ tay.
Nàng cắn môi, do dự một chút mới mở miệng: “Ta chỉ đang suy nghĩ nên nói dối hay nên nói thật với người.”
Vũ Văn Tịch phát hiện lần này hoàng thất thật đúng là đã tặng một tiểu mỹ nhân thú vị cho hắn, lại lớn lên nơi nơi phù hợp với tâm ý của hắn, xem ra một đoạn thời gian về sau hắn sẽ không quá nhàm chán, chỉ cần xem tiểu mỹ nhân này có thể làm hắn thất vọng hay không thôi.
Vì thế hắn lại cười: “Vậy ngươi không ngại nói cả hai cái cho ta nghe.”
Tô Nhất Nhu ngoan ngoãn mỉm cười: “Lời nói dối chính là ta là Tứ công chúa của Đại Lương tên Tô Nhất Xảo, bởi vì có bàn tay hoàn mỹ nên được tuyển tới làm bạn với công tử. Nói thật chính là ta là Thất công chúa không được sủng ái nhất Đại Lương tên Tô Nhất Nhu, bị Tô Nhất Xảo đánh hôn mê, nhốt ở bên trong kiệu đưa lại đây.”
Muốn Tô Nhất Nhu nói dối chính là vị sứ thần đại nhân kia, cũng không biết hắn làm như thế nào lại có thể cắm mật thám vào trong sơn trang, ngay lúc nàng tới gặp Vũ Văn Tịch mới vội vã đưa cho nàng một tờ giấy, trên đó yêu cầu nàng nói chính mình là Tô Nhất Xảo, còn yêu cầu nàng phải có được niềm vui của Vũ Văn Tịch, tìm hiểu bí mật của Vũ Văn Tịch.
Vũ Văn Tịch không chút để ý thưởng thức bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đối với lời nói của nàng cũng không kinh ngạc: “Còn gì nữa?”
Giọng nói mang theo vài phần lười biếng lại làm trong lòng Tô Nhất Nhu căng thẳng, quả nhiên Vũ Văn Tịch đã sớm biết, cho nên nàng cũng không hàm hồ trực tiếp nói thẳng ra, hơn nữa còn đem tờ giấy đưa cho Vũ Văn Tịch.
Tô Nhất Nhu và nguyên chủ giống nhau, ngay từ đầu đã quy phục về phe Vũ Văn Tịch.
Vốn dĩ mẫu thân của nguyên thân là một cô nhi, bị mua vào trong cung làm cung nữ, sau đó được hoàng đế sủng hạnh lúc này mới có nàng, nhưng sau mẫu thân của nàng lại bị vắng vẻ, bị cung nhân của các sủng phi khác khi dễ, ly thế từ rất sớm, vì vậy nguyên chủ đối Đại Lương không hề có tình cảm, nếu có bất quá cũng chỉ là sự ức hϊếp và vũ nhục ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác.
Chính là nói thời gian nguyên chủ vui sướиɠ nhất đó là những ngày ở tại sơn trang này, cho nên nguyên chủ đối Vũ Văn Tịch cũng không có hận thù, trong lòng nàng cảm kích Vũ Văn Tịch đã chiếu cố nàng, chẳng qua nàng không muốn bị Tô Nhất Thiên ức hϊếp hơn phân nửa đời rồi lại bị Tô Nhất Thiên gϊếŧ chết.
Mà Tô Nhất Nhu càng không có khả năng có hảo cảm đối với Đại Lương, nói tóm lại, nàng thích vị công tử này nhiều hơn một ít.
Giọng nói dễ nghe, người lại đẹp.
Nàng không khỏi cười càng thêm điềm mỹ, nếu thích, như vậy nàng nhất định phải có được.
Vũ Văn Tịch chỉ liếc nhìn tờ giấy một cái, hắn không khỏi tò mò: “Không biết tiểu Nhu Nhi muốn làm như thế nào đây?”
Tô Nhất Nhu nhăn cái mũi, chẳng lẽ Vũ Văn Tịch thích cái từ “tiểu” này như vậy sao, nàng sẽ làm hắn biết nàng một chút cũng không hề “tiểu”.
Nàng nhìn nam nhân càng thêm lười biếng: “Công tử muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó nhưng mà Nhất Nhu muốn trao đổi một điều kiện với công tử.”
Vũ Văn Tịch nhướng mày, vẫn lười biếng giống như không có xương như cũ: “Bản thân ngươi chính là của ta, còn có cái gì có thể lấy ra để trao đổi với ta?”
Tô Nhất Nhu thật không dễ tống cổ: “Đại Lương đưa cho công tử chính là Tô Nhất Xảo, ta cho công tử chính là Tô Nhất Nhu.”