Tô Nhất Nhu nằm ở trên giường, trải trên giường chính là một tầng lại một tầng tơ tằm, nhẹ trơn mỏng thấu, có lẽ trải khoảng tám tầng, mà chăn trên người cho nàng cảm xúc tốt hơn gấp trăm lần so với tơ tằm, nàng hoàn toàn không biết đây là cái gì.
Ở trong trí nhớ của nàng, cho dù là Tô Nhất Thiên được sủng ái nhất kia cũng chỉ chỉ được trải một tầng tơ tằm, nghe nói đây là vật mà ở tiểu quốc nào đó mới có, là cống phẩm, một năm cũng chỉ có hai tấm mà thôi.
Mà dưới người nàng lại có tám tấm.
Thật sự là quá xa hoa lãng phí!
Nhưng mà nàng rất thích, a a a ~~~
Tô Nhất Nhu đã sớm quên mất cảm giác ăn cơm ngủ nghỉ, trở về nhân thể, đối với nàng toàn bộ đều có cảm xúc khó hiểu, cho dù cùng người khác nói một hai câu cũng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.
Ít nhất có người nhìn thấy nàng.
Bản tính lạnh nhạt cũng không thể che dấu nàng là con người, nếu đã là người, vẫn muốn sống tụ tập.
Nghĩ một hồi, nàng chậm rãi ngủ rồi, suy nghĩ cuối cùng chính là cảm giác vuốt ve cái chăn này thật tốt quá.
Tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai, mấy thị nữ giúp nàng rửa mặt đâu vào đấy, sau đó bưng lên một đĩa đĩa điểm tâm tinh xảo.
Những điểm tâm đó vừa nhìn đã muốn ăn, vì vậy Tô Nhất Nhu trực tiếp ăn no căng.
Cuộc sống này quả thực so với lúc nàng làm Quý Phi còn muốn thoải mái hơn.
“Tiểu thư cần phải đi bái kiến công tử?”
Một thị nữ khom người tiến lên, tuy là dò hỏi nhưng Tô Nhất Nhu vẫn là nghe ra ý tại ngôn ngoại (ý theo lời nói).
Công tử muốn gặp nàng, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không.
Tô Nhất Nhu gật đầu, đương nhiên có người phụ trách nâng kiệu nhỏ tới, dẫn nàng đi gặp công tử.
Gặp lại công tử ở bên trong thư phòng, người nam nhân kia nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, thấy nàng tới, lười biếng vẫy vẫy tay.
“Lại đây.”
Tô Nhất Nhu tỏ vẻ thanh âm này quá dễ nghe, nàng đã bị dụ hoặc, cho nên nàng thật không có cốt khí mà đi qua.
Vũ Văn Tịch kéo nàng ngã vào trong ngực, cánh tay dùng sức ôm lấy nàng, một cái tay khác lại vuốt ve, thưởng thức mái tóc của nàng, Tô Nhất Nhu mẫn cảm cảm nhận được hình như tâm trạng của nam nhân này rất tốt.
Giống như là bởi vì… tóc của nàng?
Mái tóc đen của nàng thật sự giống như tơ lụa thượng hạng, trơn bóng lại mượt mà, lúc vuốt khiến người yêu thích không muốn buông tay, chẳng lẽ là bởi vì tóc của nàng nên mới coi trọng nàng?
“Suy nghĩ cái gì?”
Ngón tay Vũ Văn Tịch hơi nâng cằm Tô Nhất Nhu, bởi vì cảm xúc cứng rắn nên hơi hơi không vui, ngay sau đó lại bị đôi mắt Tô Nhất Nhu hấp dẫn.
Trong suốt thấy đáy nhưng lại không phải sự trong suốt không màng thế sự của trẻ con mà là sự thanh triệt nhìn thấu thế sự sau khi trải qua tang thương.
Sau đó hắn nhìn thấy mỹ nhân nhẹ nhàng chớp đôi mắt, môi đỏ khẽ mở.
“Ta đang suy nghĩ nhìn ngươi như thế nào.”
Vũ Văn Tịch hơi ngừng lại, tiếp theo cười rộ lên, ngực chấn động.
Hắn yêu mĩ nhân, càng yêu mĩ nhân có một bộ phận hoàn mỹ, Tô Nhất Nhu trước mắt là người hắn vừa lòng nhất từ trước đến nay, cho nên hắn cũng không ngại cho nàng nhìn thấy diện mạo của mình.
Mặt nạ bị tháo ra, tướng mạo của nam nhân này lại xinh đẹp ngoài ý muốn.
Tô Nhất Nhu cảm thấy mỹ mạo của bản thân chính là khó có được, lại chưa từng nghĩ công tử cũng không phân cao thấp với nàng.
Nhưng trên mặt phải lại có ấn ký màu đen uốn lượn, không những không phá hư tướng mạo tuyệt đẹp của hắn mà ngược lại làm hắn tăng thêm vài phần yêu dị, tà mị.
Vũ Văn Tịch lười nhác nhướng mày, không nghĩ tới mỹ nhân này lại nhìn hắn nhìn đến ngây người, tâm tình của hắn rất tốt đang muốn trêu đùa hai tiếng, ngón tay như ngọc của mỹ nhân lại khẽ chạm vào ấn ký trên mặt hắn, trong lòng hắn tán thưởng ngón tay xinh đẹp như ngọc này, lại nghe thấy giọng nói giống như chim sơn ca của mỹ nhân.
“Cái này là cái gì?”
Trong đôi mắt ngập nước tất cả đều là tò mò, cũng không có nửa phần chán ghét.
Vũ Văn Tịch cúi mắt, đôi môi nhạt màu khẽ nhếch.
“Ấn ký của ác ma.”