*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trai cưa gái khó ngang vượt núi, gái cưa trai khó tựa vén sa. Hiện tại Khang Nam cũng không biết ai đang cưa ai. Lão Vương vẫn dắt chó đưa cơm như từ đó tới giờ, nhưng lần nào Khang Nam cũng thấy tim đập thình thịch, không hề giống một cô gái đã trải sự đời.
Từ sau sự kiện Lucky và Gấu Bự đưa nhau đi trốn, Khang Nam và Lão Vương đều cực kì để ý đến hai con chó láo lếu này. Lão Vương gần như không lên phòng làm việc, chuyên tâm ở nhà chăm sóc thai phụ. Nhờ phước của Lucky, ngày nào Khang Nam cũng có thể danh chính ngôn thuận đến nhà Lão Vương ăn ké, cũng coi như được của hời.
Tay nghề của Lão Vương quả thật không thể chê vào đâu, ngay cả dưa muối trộn cũng ngon như nhà hàng 5 sao. Khang Nam được ăn ngon nên béo mượt mà hơn hẳn.
“Em không thể ăn nữa!” Khang Nam ăn một bát canh gà rồi đẩy chén về đằng trước.
“Không ngon à?”Lão Vương buông đôi đũa nhìn cô.
“Tại ngon quá đấy! Anh không phát hiện dạo này em béo lên sao? Ăn sáng mà nhiều thế này thì quá đáng lắm!”
“Không béo. “Lão Vương lời ít mà ý nhiều, tay cũng không ngừng nghỉ, anh chan mấy muỗng canh vào đầy bát cho Khang Nam, còn cố ý bỏ thêm một miếng thịt gà.
“Anh không hiểu đâu, yêu cầu của xã hội này với phụ nữ hà khắc lắm. Anh nhìn mặt em này, đúng là tròn ra nhiều rồi, ngã một cái là có thể lăn lông lốc một vòng trên đất ấy chứ.“
Lão Vương nghiêm túc ngắm nghía một lát, “Không liên quan đến canh gà đâu, ăn đi.”
“Vậy thì liên quan đến cái gì?”
“Ờm, tròn là vì bị xã hội mài hết góc cạnh.”
Lão Vương nói giỡn lần đầu, làm Khang Nam bật cười. Sao người đàn ông này lại đáng yêu vậy nhỉ, càng ngày càng đáng yêu. Vì thế cô hân hoan hớn hở nhận cái bát mà Lão Vương đưa, uống một ngụm. Canh gà trôi từ đầu lưỡi xuống dạ dày, ấm áp lòng dạ.
Đường ngắn nhất tới trái tim là thông qua dạ dày, những lời này quả thực quá thỏa đáng trong trường hợp của Khang Nam. Từ lúc nào không rõ, nhà của Lão Vương đã trở thành phòng bếp nhỏ của riêng cô, cô hạnh phúc như một em cún vậy.
Còn chưa uống hết bát canh, điện thoại của Khang Nam đã vang lên, là Tiểu Vi.
“Chị, em vừa mới nhận được tin, không biết Lâm Tiêu lấy được một bản danh sách khách hàng ở Thượng Hải từ đâu ra. Hắn đã soạn một bản kế hoạch làm việc và phương án báo giá suốt đêm qua, gửi cho Lão Triệu. Sáng nay Lão Triệu triệu kiến Lâm Tiêu rồi, nhóm sale bên họ đều đang chạy đến công ty. “
“Danh sách khách hàng? Thằng ranh này lại giở trò quỷ gì đây? Tết nhất đến nơi rồi mà không ngưng mấy hôm được sao? Để chị ăn Tết yên lành không được hả?”
Khang Nam mắng to với di động.Bỗng nhiên nhớ ra Lão Vương còn ngồi trước mặt mình, cô xấu hổ ho khan hai tiếng, kiểm soát lại biểu cảm rồi nói: “Cô đừng nóng, chỉ là một bản danh sách thôi, phần lớn hợp đồng còn ở trong tay chúng ta. Kệ họ hành động thế nào, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, lát nữa gặp nhau trên công ty nhé.”
Khang Nam buông điện thoại, nhìn Lão Vương, “Lại là chuyện công việc đó, chứ bình thường em dịu dàng lắm, khụ.”
Lão Vương nghe xong thì cười, anh nhớ lại mỗi lần Khang Nam xuất hiện trước mặt mình, hầu như toàn là cãi nhau, say sưa bí tỉ, làm khùng làm điên.
“Anh cười cái gì? Anh không tin à? Chẳng lẽ anh cảm thấy em là một con mụ đanh đá la lối khóc lóc lăn lộn?” Khang Nam hỏi vô cùng nghiêm túc.
“Em là chính em. “Lão Vương cười, thu dọn bát đũa.
“Em……” Việc đã đến nước này, cô hết đường chối cãi.
Sau khi rời khỏi nhà Lão Vương, Khang Nam vội tới công ty, lại trải qua một ngày tất bật điên cuồng.
Gần tới Tết, rất nhiều nơi trên đường treo đèn màu, nhìn từ xa chỉ thấy lấp la lấp lánh, cả thành phố tràn đầy sinh khí.
Khang Nam ngồi trong xe Tiểu Vi, nhìn màn đêm lướt vun vυ't ngoài cửa sổ, khó nén được tâm sự.
Tiểu Vi lái thẳng lên đường vành đai 4 thì mới phát hiện bà chị ngồi cạnh mình cứ yên lặng mãi, vì thế cô nàng mở miệng: “Chị, chị làm sao vậy? Em đã canh chừng tụi Lâm Tiêu rồi, chị yên tâm!”
Khang Nam bâng quơ “Ừ” một tiếng.
“Vậy chị còn lo lắng gì nữa, không phải chị tìm được Lucky rồi ư?”
Khang Nam nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi mới nói: “Ừ, không sao.”
Tiểu Vi: “Em chó này tốt số thật, gặp được người có trách nhiệm như thế, bay từ Thượng Hải về Bắc Kinh để tìm nó.”
Nói đến Lucky, Khang Nam hơi vui lên, “Chị không dám nghĩ nếu chị về chậm thêm chút nữa thì sẽ ra sao, lúc thấy chị, người nó run cầm cập vì lạnh. “
Tiểu Vi: “Nuôi chó thật sự chẳng khác gì nuôi con. Chị, chị nuôi chó một thân một mình cũng không dễ dàng gì, may mà bên cạnh chị còn có Lão Vương toàn năng.” Tiểu Vi nói xong thì cười liếc Khang Nam.
Nhắc đến Lão Vương, lòng Khang Nam hơi thắt lại. Cảm giác này giống thời còn đi học bị giáo viên hỏi bài, biết rõ mình không có đáp án, nhưng lại bị giáo viên chọn trúng tên, vừa chột dạ lại vừa hoảng sợ.
Khang Nam ngẫm nghĩ một lát, bảo Tiểu Vi vặn nhỏ nhạc trong xe, “Tiểu Vi, trước giờ cô toàn lấy Lão Vương ra đùa chị, cô thật sự cảm thấy Lão Vương tốt lắm à?”
Tiểu Vi cảm nhận được Khang Nam đang nghiêm túc đặt câu hỏi, thái độ nghiêm chỉnh y như lúc làm việc. Sau khi sắp xếp từ ngữ qua loa bằng bộ não không nhạy bén lắm của mình, cô nàng đáp: “Chị Nam, nếu chị hỏi em điều ấy, thì chứng tỏ chị đã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa chị và Lão Vương.”
“Chị cũng không biết quan hệ giữa bọn chị là gì, anh ấy cũng không nói.”
“Nói gì ạ? Đứng trước ái tình, tất cả lời lẽ đều nhạt nhòa, hành động mới là quan trọng nhất. Động lòng rồi thì phải động chân động tay.”
“Nhưng anh ấy không nói, làm sao chị biết được lòng anh ấy nghĩ thế nào?”
“Chị, mình có phải là con nít mười mấy tuổi nữa đâu, chẳng lẽ lại viết thư tình biểu đạt tâm sự?”
Khang Nam ngẫm nghĩ một lát, “Thôi, đừng nói chuyện này nữa, tối nay cứ lo công việc đã, đêm nay chị nhất định phải chịu chầu rượu này.”
“Không sao đâu chị, còn có em mà!” Tiểu Vi cười, đạp thắng dừng xe lại.
Hai người lắc lư đi vào thang máy lên quán Karaoke, tối nay Lão Triệu bao, mời nòng cốt của công ty và các khách hàng quan trọng đến.
Năm nay Lão Triệu mập ra không ít, lúc Khang Nam đi vào phòng đặt riêng, Lão Triệu đang cầm ly rượu đứng trước cửa sổ sát đất nhìn khu phố kinh doanh sầm uất phát sáng trong đêm, thỉnh thoảng lại nhấp một hớp rượu. Lão Triệu thấy Khang Nam và Tiểu Vi tiến vào thì buông ly rượu, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, mời Khang Nam ngồi xuống. Những người khác còn chưa tới.
“Chúc mừng nhé, sếp Khang, vượt mọi chông gai, lấy được hợp đồng.” Lão Triệu cười tủm tỉm nói.
“Sếp Triệu, sếp đừng giỡn em, đây không phải là nhờ sếp tiếp sức cho em sao!” Khang Nam cũng cười đáp.
“Anh đã bảo cô sẽ không làm anh thất vọng mà. Qua đợt Tết, công ty mình gọi vốn xong xuôi, sau này các cô sẽ là tương lai của công ty mình” Lão Triệu nói rất nhẹ nhàng, ám chỉ sau đợt gọi vốn này sẽ có người lên chức.
Tiểu Vi ngồi cạnh nghe thế thì lòng cuồn cuộn sóng, nhưng Khang Nam không tỏ thái độ, Tiểu Vi chỉ có thể ép trái tim đang nhảy nhót lại.
Khang Nam đúng ra phải vui, nhưng cô lại tỏ vẻ nghiêm túc, “Tất cả là nhờ Sếp Triệu bồi dưỡng được nhân tài ạ.”
Đang nói dở, cửa phòng đặt sẵn mở ra, Lâm Tiêu đưa mấy khách hàng đi vào. Lâm Tiêu thấy Khang Nam và Lão Triệu đang nói chuyện, mặt hơi ngẩn ra một chút rồi lập tức quay lại bình thường, tươi cười chào hỏi.
Mọi người lục tục đến đông đủ, sau vài ly rượu, Lão Triệu cầm mic, nói mấy lời cảm ơn, sau đó phát bao lì xì cho tất cả những người ở đây để chúc mừng năm mới sớm. Cả căn phòng đều vui vầy phơi phới, hoà hợp êm thấm.
Sau một tuần rượu với khách hàng, Khang Nam yên lặng ngồi xuống một góc, uống một cốc nước. Nhìn cảnh tiệc rượu linh đình trước mặt mình, cô thấy hơi uể oải.
Tiểu Vi tinh mắt, để ý thấy Khang Nam ngồi một mình. Cô nàng bưng một đĩa trái cây qua, đưa một quả cà chua bi cho Khang Nam, “Sao vậy chị, hình như chị không được vui lắm!”
Khang Nam nhận quả cà chua bi, thấy bên trong kẹp ô mai. Cô bỏ vào trong miệng, ô mai dôn dốt, cà chua cũng dôn dốt, nhưng hai món này vào miệng lại hòa quyện thành vị chua ngọt khác nhau, thấm vào ruột gan.
“Không, chị vui lắm.”
“Vậy chị làm sao đấy, tiệc rượu Karaoke giả tạo quá, chị không thoải mái à?” Tiểu Vi quan tâm hỏi.
“Không phải, còn chưa bắt đầu gọi điện cho Lão Vương, thì nghĩa là chị chưa say.”
Đây vốn là một câu nói đùa, nhưng nói xong chính Khang Nam lại ngây ngẩn cả người. Cô đã ỷ lại vào Lão Vương như vậy từ lúc nào nhỉ, dường như mối liên hệ giữa mình lúc say xỉn và Lão Vương là một lẽ tự nhiên vậy.
“Chị, thật ra không uống rượu chị vẫn gọi điện nhắn WeChat cho Lão Vương được mà.”
Lời của Tiểu Vi đã nhắc nhở Khang Nam, cô không nói gì, tiếp tục để Tiểu Vi nói cho hết.
“Chị, chị ấy à, tại chị khéo léo quá đấy, cứ đặt mình vào khuôn sáo, trông thì có vẻ là người xông xáo, nhưng lại quá bị động trong mặt tình cảm. Nếu chị thật sự thích Lão Vương, thì chị chủ động cầm cưa đi? Ổng không gõ cửa nhà chị, thì chị gõ cửa nhà ổng. Mấy lần náo loạn sau cơn say trước kia là sự cố, nhưng cũng là sự sắp đặt của ông trời. Nếu đã vậy, chị nên thuận theo ý trời, đừng mượn can đảm từ men say nữa, chị phải đứng trước mặt ổng thật tỉnh táo, hỏi ổng có thích chị không. Thích thì mình về với nhau, đơn giản vậy thôi!” Tiểu Vi nói liền một mạch.
Mỗi một từ một chữ trong đoạn này Khang Nam hiểu, nhưng nhất thời chưa thể tiêu hóa ngay, “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Đúng! Đơn giản vậy thôi!”
“Nhưng chị vẫn chưa hiểu rõ con người anh ấy lắm!”
“Yêu nhau rồi từ từ tìm hiểu sau! Vả lại, chị nhìn những cặp tình nhân vợ chồng kia đi, họ thực sự hiểu cặn kẽ về nửa kia của mình ư? Chờ ổng để chị tìm hiểu xong xuôi thì ổng đã bị chó hoang mèo hoang ngoài kia ngoạm đi lâu rồi!”
Khang Nam im lặng một lát, cô cảm thấy Tiểu Vi nói rất có lý, tại sao mình lại không dám chủ động nhỉ? Vì có tuổi hay là tại độc thân quá lâu?
Lúc này, chẳng biết ai bắt đầu hát 《 Dũng khí 》 rất hợp tình hợp cảnh. Tình yêu thật sự cần dũng khí, phải đối mặt với những lời “dramu”.
(Link vietsub bài “Dũng khí” do Miên Tử thể hiện. TruyenHD. Đoạn “Dramu” trong bản gốc là “Cá chuồn 6 mắt” (Lục nhãn phi ngư), đọc trại từ “Bàn tán vớ vẩn” (Lưu ngôn phỉ ngữ) trong lời bài hát “Dũng khí”. Sau đấy trở thành câu đùa nổi tiếng trên mạng Tàu.)
Khang Nam nhìn dòng xe cộ như nước ngoài cửa sổ, chìm trong yên lặng, vượt qua một đêm người đời say khướt mình ta tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, Khang Nam tràn trề sức sống xuất hiện ở quảng trường dưới khu đô thị. Lucky ngáp ngủ, chờ các bạn nhỏ khác. Chỉ một lát sau, Tiểu Khâu đã dắt Caesar đang ngẩng đầu ưỡn ngực chạy chậm tới.
“Chị Nam, sao hôm nay chị tới sớm thế? Lão Vương đâu?” Tiểu Khâu còn ngái ngủ mà đã bị Khang Nam nhắn WeChat gọi xuống lầu dắt chó đi dạo.
“Không phải lâu lắm rồi chị không hoạt động với nhóm mình ư? Hôm nay có thời gian nên chị ra ngoài hít thở không khí.”
“Ơ, nhưng mấy hôm trước chẳng phải em đã ăn cơm với chị rồi à?” Tiểu Khâu còn mơ màng, vừa nựng Lucky vừa nói.
“Không quan trọng, chị hỏi cậu mấy câu này Tiểu Khâu.” Khang Nam húng hắng giọng.
“Chị nói đi ạ!”
“Cậu quen Lão Vương bao lâu rồi?”
“Ờm, lâu phết ấy, em dọn vào đây lúc lấy vợ, hồi đấy Lão Vương đã ở đây rồi, bây giờ con em đã lớn bằng chừng này nè. “
“Lão Vương luôn ở một mình à?”Khang Nam thử hỏi.
“Gì có!”
“Hả?”Lòng Khang Nam căng thẳng.
“Còn có Gấu Bự nữa, nó luôn ở bên Lão Vương, nhiều năm lắm rồi.” Tiểu Khâu gãi đầu nói.
“Chú em, cậu nói thì nói cho hết câu, đừng ngắc ngứ được không, dọa chị hết hồn đây này.” Khang Nam thở phào nhẹ nhõm.
“Ủa chị sao vậy ạ?”Tiểu Khâu vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
“Không sao, tán dóc thôi chứ gì đâu! Vậy ngoài Gấu Bự, ngoài cả xóm giềng nữa, bên cạnh Lão Vương không có gì à……” Khang Nam cân nhắc câu từ chính xác.
“Không có gì?” Tiểu Khâu mở to hai mắt, “À, em hiểu rồi! Chị cũng giống em!”
“Hả? Cậu với chị giống nhau?” Trái tim vừa thả lỏng chưa được hai phút của Khang Nam lại căng chặt, “Không không không, chúng ta chắc chắn không giống nhau! Chị là…… Cậu thì……”
“Chị không cần phải ngại đâu! Chị chắc chắn giống em! Từng hoài nghi Lão Vương!” Tiểu Khâu chém đinh chặt sắt.
“Hoài nghi Lão Vương?” Bây giờ lại đến lượt Khang Nam không hiểu mô tê gì.
“Trước đây em với bọn Lãnh Hàm cũng hoài nghi Lão Vương, có phải ổng theo hướng kia…… Ờm, chị hiểu mà!” Tiểu Khâu nhướng mày nhìn Khang Nam.
“Hả? Không thể nào!” Trái tim đang lơ lửng của Khang Nam siết chặt lại.
“Chị phân tích đi, Lão Vương, ấm áp, giàu có, không có tai tiếng, vậy mà giữ thân bao nhiêu năm như thế, có thể lắm chứ!” Bây giờ Tiểu Khâu tỉnh như sáo.
“Sau đó thì sao?” Khang Nam cảm thấy mắt mình tối sầm.
“Sau đó em đã thử Lão Vương, hề hề. “Tiểu Khâu cười trông hơi hèn.
“Thử thế nào?” Tính tình Khang Nam vốn nôn nóng, cô sắp không chịu nổi kiểu tra tấn giật cục của Tiểu Khâu.
“Lấy thân thử nghiệm, quá trình thì em không kể chị đâu, hơi dài, ha ha ha ha.“ Tiểu Khâu chưa kể xong đã bật cười.
“Tiểu Khâu, cậu kể chuyện thì kể cho trót được không? Cái gì hơi dài hả?” Khang Nam sắp điên rồi!
“Quá trình thử hơi dài, nhưng Lão Vương đã vượt qua được phép thử của em, hơn nữa ổng nhanh chóng phát hiện ý đồ của em, giải thích thẳng thắn, làm sáng tỏ sự ngờ vực của em, khiến em còn hơi ngượng ngùng. Nhưng thông qua việc này em phát hiện Lão Vương đúng là người tốt, rất là hiền lành, chưa từng giận em bao giờ.”
Nghe xong câu chuyện táo bạo của Tiểu Khâu, Khang Nam thở phào một hơi dài.
“Cậu cũng gan lắm, còn dám lấy thân thử nghiệm. Không sợ chơi lớn quá, anh ấy khiến cậu không thoát thân được sao?”
“Đều là đàn ông, sợ cái gì. Vả lại dù ổng như thế thật, em cũng sẽ không kì thị ổng, người tốt chính là người tốt, anh em mãi là anh em.” Tiểu Khâu nói với giọng điệu rất là kiêu ngạo.
“Vậy thì bọn chị yên tâm rồi.” Khang Nam nói.
“Yên tâm gì ạ? Chị, hôm nay chị hơi bị lạ đấy, rốt cuộc chị muốn hỏi gì thế?” Đến bây giờ Tiểu Khâu vẫn chưa hiểu gì.
“Không sao, không sao, cũng sắp đến giờ chị đi làm rồi, tối lại hẹn mấy đứa đi dạo nhé, bye bye!” Khang Nam nói xong, không chờ Tiểu Khâu phản ứng đã dắt Lucky đi.
Lưu Tiểu Khâu đứng một mình tại chỗ, vò đầu.
Buổi sáng, Khang Nam bị cách kể chuyện giật cục của Tiểu Khâu dọa quá mức, cô ngồi trước máy tính mà vẫn còn thấy sợ hãi. Cô cân nhắc thử, quả nhiên Lão Vương vẫn luôn ở một mình, hàng xóm qua lại với anh bao nhiêu năm cũng có thể chứng mình điều ấy, mức độ đáng tin cực kỳ cao. Nghĩ vậy lòng cô thoải mái hơn nhiều, cô cầm lấy điện thoại nhắn tin WeChat cho Lão Vương: “Sắp tới Tết rồi, em muốn đổi đồ nội thất, anh cho em lời khuyên nhé. Anh là người làm nghệ thuật, em yên tâm về mắt nhìn của anh.
Lão Vương: Được, đến tiệm của bạn, thôi nhé.
Tin nhắn của Lão Vương trước nay đều chỉ có từ ngữ mấu chốt, rất ít khi có câu nào đủ chủ vị tân ngữ, Khang Nam nhìn là thấy buồn cười.
Khang Nam: Lão Vương, anh đúng là một chàng trai khó dò.
Lão Vương: Ông chú khó dò.
Sao cứ như mắng người ta thế nhỉ, Khang Nam chọn emoji mãi mà không tìm được cái nào phù hợp, quýnh quá phát mệt, cuối cùng cô gửi một cái mặt cười, miễn cưỡng coi như hài lòng.
Khang Nam giao việc cho Tiểu Vi xong thì vô cùng vui vẻ đi theo Lão Vương đến showroom nội thất. Trên đường, cô nhận được mấy chục gói biểu cảm trend nhất hiện nay từ Tiểu Vi, cô save lại từng gói một.
Bằng này tuổi đầu mà không có emoji xịn để dùng thì làm sao lăn lộn trong tình trường được? Chat chit không có emoji, khác gì lên chiến trường đánh giặc mà không có đạn dược.
Lão Vương lấy một bản vẽ ra đưa cho Khang Nam, cô mở ra thì thấy là bản vẽ phẳng của căn hộ nhà mình.
“Làm sao anh có cái này?”
“Bên nhà đất. Em muốn mua gì?”
“Giường! Em muốn đổi một cái giường lớn hơn!”
Lão Vương hỏi ngân sách, phong cách, màu sắc mà cô thích xong thì đưa Khang Nam đi chọn một loạt giường, sofa, tủ quần áo, giá sách, đối chiếu bản thiết kế để nói vị trí nên bày biện cho Khang Nam, anh còn chu đáo để chỗ cho ổ chó của Lucky. Khang Nam rất hài lòng, Lão Vương lại hỏi bạn xin giảm giá 20%, sắp xếp chuyện gửi hàng. Sau khi xong xuôi tất cả, Lão Vương lái xe đưa Khang Nam về nhà, làm hết mọi thứ mà chưa hết một buổi chiều.
“Lão Vương, em vẫn còn sốc đây, anh giải quyết xong tất cả, cứ y như thiên sứ của loài người vậy!” Khang Nam cảm thán ở trên xe.
“Golden Retriever à?”“Ha ha ha, anh còn tuyệt hơn cả Golden Retriever! Ít nhất anh không rụng lông!”
“Cảm ơn!”
Tuy rằng Lão Vương ít nói, nhưng gương mặt anh rất đẹp mỗi khi cười. Không riêng gì mặt, những ngón tay nắm bánh lái của anh thon dài sạch sẽ, người anh tản ra loại hormone xen lẫn giữa đàn ông trưởng thành và thiếu niên.
Khang Nam không khỏi trộm hít một hơi. Cô còn nhớ, có người từng nói, thích ai thì có thể ngửi được bằng mũi, giống như chó vậy. Chó có thể ngửi được mùi của con chó khác, người cũng có thể, tuy rằng không được cụ thể cho lắm, nhưng thích nhau hay không thì vẫn cảm nhận được. Khang Nam nương theo quán tính của xe, rướn người lại gần Lão Vương rất đỗi tự nhiên. Có mùi thuốc lá rất nhạt, kèm theo chút hương sữa tắm, thêm cả chút hơi thở ấm áp. Mặt Khang Nam hơi đỏ, đây là chuyện mà thiếu nữ mới để ý, một bà dì như cô sao lại dám mạo hiểm thử ngay giữa ban ngày, đúng là không cần mặt mũi nữa.
Ngày hôm sau, Khang Nam tan làm về nhà. Cô mở cửa, còn tưởng mình đi nhầm, gần như cả căn hộ đều thay mới, đồ nội thất mới, rèm mới.
Khang Nam quay đầu lại kiểm tra số nhà, xác định đúng là nhà mình. Cô cẩn thận đi vào trong, Lão Vương đeo găng tay màu trắng, mặc đồ lao động, đầu đội mũ, đi từ ban công vào.
Lúc này Khang Nam mới hoàn hồn, “Trời ơi, đồ nội thất tới luôn hôm nay cơ à?”
“Ừ, tôi mở cửa cho nhân viên, trông ổn không?” Lão Vương duỗi tay chỉ chỉ đống đồ nội thất.
“Quả thực quá được ấy chứ! Anh là chàng tiên ốc đấy ư?”
“Không, tôi là thiên sứ của loài người.”
“Ha ha ha ha, Lão Vương, anh đã sưởi ấm cho em rồi!” Khang Nam quên cả thẹn thùng, lơ đãng nói ra lời trong lòng.
Lão Vương không có phản ứng gì, “Có cần giúp em xử lý đồ nội thất cũ không?”
“Có mới ai còn nới cũ, anh cứ xem mà làm ạ.”
“Vậy thuê người ta mang đi tái chế.”
“Em yên tâm về cách làm việc của anh lắm!” Khang Nam nằm soài trên sofa, chỉ muốn lăn một vòng. Đột nhiên nhớ ra Lão Vương vẫn ở cạnh mình, cô chỉnh lại quần áo rồi ngồi dậy, “Anh có muốn ngồi xuống không, ngồi thích lắm.“
Lão Vương ngồi xuống đầu bên kia của sofa, “Thích thật, đặt ở đây là hợp nhất, hơn nữa chiếc sofa này làm bằng da, dễ lau rửa, Lucky trèo lên cũng không sợ.”
Lão Vương nói gì Khang Nam chẳng nghe thủng, vào giờ phút này cô chỉ muốn chủ động ôm Lão Vương một cái, nhưng lí trí luôn kìm thân thể cô lại. Cô chỉ có thể ngồi yên một chỗ, không dám ngẩng đầu nhìn Lão Vương, cũng không dám mở miệng dễ dàng, sợ mình lại nói hố.
Nếu mình vẫn còn ở tuổi 18, Khang Nam nhất định dám ôm, nhưng Khang Nam của bây giờ lo trước lo sau, sợ chú bướm mà mình vất vả lắm mới tìm được bay đi mất.
Khang Nam lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện bức tường đối diện sofa treo thêm một bức tranh. Tranh vẽ một cô gái ôm một con chó trắng nhỏ, màu sắc rực rỡ. Đôi mắt của cô gái sáng ngời có thần, em chó trắng trông cực kì đáng yêu, lanh lợi như một chú cáo nhỏ. Chữ kí trên bức tranh là tên của Lão Vương.
“Anh vẽ à?” Khang Nam kinh ngạc hỏi.
“Ừ, giống không?”
“Quá giống, Lão Vương anh đúng là nhà nghệ thuật tài năng hơn người!”
“Nói quá rồi. “
“Anh đừng khiêm tốn, anh rất xứng đáng được nhận lời khen mà! Anh vẽ bao lâu?”
“Một tuần, quà năm mới. “
Khang Nam kích động đến mức nói không nên lời, hình tượng của Lão Vương ở trong lòng cô càng trở nên vĩ đại hơn.
Khang Nam ngồi trên bàn làm việc của mình, đối mặt với một chồng tư liệu khách hàng, lật tới lật lui, không có tâm trạng để xem.
“Chị Nam, tài liệu có vấn đề gì ạ?” Tiểu Vi vô cùng căng thẳng hỏi. Cô nàng biết rõ khoảng thời gian này chính là thời khắc mấu chốt trong sự nghiệp của Khang Nam. Tiến lên một bước thì tiền đồ xán lạn, còn nếu bị Lâm Tiêu cướp đi cơ hội đúng lúc này, về sau đường công danh của Khang Nam sẽ khó khăn. Khang Nam gặp khó, cả nhóm đều khổ.
“Không sao, tối qua chị đã xem qua rồi, giờ thẩm tra đối chiếu lại chút thôi.” Khang Nam khép tài liệu lại, uống một ngụm cà phê.
“Vầng, chị ơi, khoảng thời gian này chính là thời khắc mấu chốt, chị thấy không hài lòng ở đâu thì nhất định phải nói với em, em sẽ làm.” Tiểu Vi rất là ngoan ngoãn.
“Ừ, vất vả cho em rồi, đừng đặt nặng áp lực quá, thuận theo tự nhiên thôi.”
“Thuận theo tự nhiên, ít khi thấy chị nói câu này lắm nha. Bình thường chị toàn cổ vũ bọn em phải dữ dằn như sói, chị có thể bắt cả nhóm thức suốt mấy đêm ròng vì một đơn hàng cơ mà, chị chuyển qua hệ Chill từ bao giờ vậy?” Tiểu Vi kinh ngạc.
“Dạo này chị phát hiện, con người không thể chỉ tồn tại vì công việc được, chất lượng cuộc sống tinh thần cũng rất quan trọng.”
“Chị chịu ảnh hưởng của Lão Vương à?”
“Nào, chị hỏi mày nhé, mày nói xem, sau 30 tuổi nên yêu đương thế nào đây?”
“Chị, câu hỏi này hiển nhiên rất khó với mấy đứa 2x như em, nhưng bằng kinh nghiệm suy một ra ba của em, em đoán là, yêu sao thì yêu.”
“Mày lại nói lảm nhảm đấy à?”
“Vậy là, chị à, rốt cuộc chị hoang mang điều gì?”
“Nếu chị mở lời trước, như vậy có không hợp lẽ không?”
“Có gì mà không hợp lẽ, nếu chị 20 tuổi, em sẽ bảo chị là tỏ tình trước thì thua. Nhưng bây giờ chị đã 30, chị có bao nhiêu thời gian để loanh quanh lòng vòng, đấu tranh tâm lý? Bây giờ chị không còn là thỏ trắng nữa, chị là nữ chiến binh rồi, chị còn chẳng sợ quái thú nhỏ, chẳng lẽ lại sợ một ông chú nuôi Gâu Đần ư?”
“Mày ít lặp đi lặp lại mấy câu 30, 30 thôi. Chị nói thì được, mày nói thì không!”
“Em xin lỗi em xin lỗi, em thương chị nên nói lời cay đắng còn gì, em muốn mau mau đánh thức chị á.” Tiểu Vi nói như làm nũng, chọc chọc ngón tay vào bả vai Khang Nam.
“Tha thứ cho mày, vậy chuyện này…… “
“Đừng chuyện này chuyện kia nữa, em bói thấy sao Hồng Loan của chị đã dịch chuyển, đang vào lúc số đào hoa vượng nhất, tối nay luôn đi! Không là đi tong cả Tết đấy!” Tiểu Vi nói xong thì đặt di động của Khang Nam lên tay cô.
Khang Nam nhận được sự ủng hộ của Tiểu Vi, cô hít sâu, nhắn WeChat cho Lão Vương: Lão Vương, cảm ơn anh đã mua đồ nội thất giúp em, tối nay em mời anh ăn một bữa cơm. Sau đó cô gửi địa chỉ nhà hàng Nhật mà mình hay đi ăn sang cho anh.
Một lát sau, Lão Vương hồi âm: Được.
Khang Nam nhanh chóng đáp lại bằng một cái mặt cười to, nhắn xong cô lại nhìn đống emoji trong WeChat của mình, đưa điện thoại cho Tiểu Vi ở bên cạnh, “Nào, thả việc trên tay xuống, thay đổi đống dán nhãn này cho chị đi, trong chín chắn phải có đáng yêu nhé.”
“Được luôn!” Tiểu Vi ton hót nhận lấy di động, mặt mày hớn hở, “Chị, đến lúc duyệt hoàn ngân sách chi tiêu tháng này rồi đấy!”
“Biết rồi.”
Đang nói dở, Khang Nam ngẩng đầu, thấy Lâm Tiêu đưa một cậu trẻ tuổi vào. Cậu trai trẻ này mặc comple là lượt, mặt nở nụ cười, trông quen quen, nhưng cô lại không nhớ ra mình đã gặp ở đâu rồi?
“Giới thiệu với mọi người, đây là đồng nghiệp mới tới của nhóm tôi, Từ Châu. Cậu này học ở nước ngoài, chuyên ngành Marketing thị trường.” Lâm Tiêu giới thiệu với mọi người.
“Chào mọi người, xin cả nhà chăm sóc em nhiều hơn!” Từ Châu cười, nhìn xung quanh, cậu chàng hơi khựng lại khi liếc qua chỗ Khang Nam. Chào hỏi xong, cậu ta đi theo Lâm Tiêu tới vị trí làm việc của mình.
Tiểu Vi chưa từng thấy Từ Châu bao giờ, sà tới bà tám với Khang Nam, “Sáng nay mọi người đồn sắp có thực tập sinh, nghe nói là cháu ngoại của Lão Triệu. Lâm Tiêu biết vậy thì lập tức chủ động xin ra trận, nhận thực tập sinh về nhóm mình, đúng cái ngưỡng thấy người sang bắt quàng làm họ. Nhưng thằng nhóc này trông khá đấy nhỉ, body không tồi, vừa ngọt nước vừa mlem……”
“Ngọt với mlem gì cơ? Nghĩa là sao?” Khang Nam không hiểu.
“Ặc, chính là ngon đấy,…… Chị, chị không chỉ nghèo meme, mà còn không bắt được từ trend nữa.”
“Mày không muốn được duyệt hoàn ngân sách nữa đúng không!”
“Úi chà, chị ơi, em đùa chị tí thôi mà, cà phê em gọi cho chị tới rồi đấy, để em ra lễ tân lấy.” Nói xong, Tiểu Vi tung ta tung tăng đi ra ngoài.
Khang Nam nhìn chiếc đồng hồ trên bức tường đối diện chằm chằm, kim đồng hồ sắp chỉ hướng 7 giờ đúng, Khang Nam nhanh chóng khoác chiếc túi đã cất hết đồ lên vai. Cô đi đến chỗ lễ tân thì vừa đúng 7h, Khang Nam chấm công tan làm đúng giờ. Đây là lần đầu tiên Khang Nam ngóng trông tan làm như vậy kể từ khi bắt đầu vào nghề. Trước kia Tiểu Vi vội chấm công để đi quẩy Bar còn bị Khang Nam phê bình, bây giờ lại đến lượt mình. Nhưng bây giờ cô không quan tâm được nhiều đến thế, điều quan trọng nhất là tìm đến cửa vào hạnh phúc.
Vừa ra khỏi cửa công ty, Khang Nam đã nhận được WeChat của Lão Vương: Chờ tôi ở cửa một lát, tôi lái xe, cùng đi.
Đọc xong tin nhắn, mặt Khang Nam đỏ lên chỉ trong nháy mắt. Cô vào thang máy, vội vã ấn nút đóng cửa. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng tới nơi, một bàn tay bỗng ngăn nó lại. Cửa mở ra lần nữa, Lão Triệu đi đến.
“Sếp Triệu.” Khang Nam hơi ngạc nhiên.
“Tiểu Nam có việc à? Bây giờ anh phải đi họp đột xuất, cô đi cùng anh đi.” Lão Triệu nói.
“Hả? Sếp Triệu, em còn chút việc gấp phải làm, em bảo Tiểu Vi đi chung với sếp nhé?” Đây là lần đầu tiên Khang Nam từ chối công việc ông chủ giao, nhưng giọng cô rất kiên định.
Lão Triệu quay đầu lại nhìn Khang Nam một lát, cười, “Đi đi, hẹn hò quan trọng mà.“
Khang Nam muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, do dự một lát, thang máy đã tới tầng 1. Lão Triệu ra khỏi thang máy trước, Khang Nam theo đằng sau. Cô nghe thấy Lão Triệu gọi vào số máy của Lâm Tiêu, đi thẳng mà không quay đầu lại.
Lão Triệu luôn luôn hiền hòa, trông không giống người hay giận, nhưng thông thường cũng không ai nhìn ra cảm xúc thật của ông. Thôi, Khang Nam không kịp nghĩ quá nhiều, hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn. Cô rảo bước nhanh hơn, ra khỏi tòa nhà cao tầng, đợi xe của Lão Vương.
Hồi còn bé Khang Nam nghe bố kể truyện cổ tích, cô hỏi “Xe bí ngô sẽ tới đón con ạ?”. Bố cô trả lời: “Cục cưng của bố là công chúa xinh đẹp nhất, công chúa sẽ có xe ngựa đẹp tới đón.“
Sau này lớn lên, Khang Nam biết bản thân mình không được sống như trong truyện cổ tích. Nhưng trong giờ phút này, gió đêm nhẹ đưa, ánh trăng mông lung, hai hàng đèn đường tỏa sáng rực rỡ, thời gian đợi một người tới đón mình thật sự rất tươi đẹp.
Cách đó không xa, một chiếc xe jeep chậm rãi lái về phía cô, cửa sổ xe hạ xuống, Lão Vương ngồi trong xe vẫy tay với Khang Nam. Nếu phải ngày thường, Khang Nam nhất định sẽ nhảy lên xe như một cô nai con. Nhưng Khang Nam vẫn luôn ghi nhớ một trong những kinh nghiệm mà Tiểu Vi truyền thụ cho mình —— cất góc cạnh đi, làm một cô gái nhã nhặn cần đàn ông chăm sóc. Đấy không phải vì mình yếu đuối hơn cánh đàn ông, mà là để đàn ông có cơ hội thể hiện sức hấp dẫn của anh ta. Vì thế Khang Nam giả bộ giật mạnh tay nắm cửa xe mấy lần, giật mãi mà không mở được. Cô còn nũng nịu kêu “A”, “A”, kỹ năng diễn xuất vụng về này cô học từ kiểu làm nũng của Lucky.
Lão Vương thấy Khang Nam không mở được cửa xe thì tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa ghế phụ giúp Khang Nam. Khi Khang Nam chui vào, anh vô cùng ga lăng, đưa tay bảo vệ đỉnh đầu Khang Nam.
Khang Nam cảm thấy chiêu này sướиɠ thật.
Khi xe khởi động, qua gương chiếu hậu, Khang Nam loáng thoáng thấy Lâm Tiêu đưa Từ Châu ra khỏi cao ốc.
“Em muốn nghe bài gì?” Lão Vương hỏi.
Khang Nam lấy lại tinh thần, nhỏ nhẹ nói, “Gì cũng được ạ, em theo anh. “
“Nhạc cũ nhé?”
“Được ạ. “
“Đừng chê cổ quá.” Lão Vương dứt lời, bật một bài hát.
Bài 《 Gió nhẹ mưa phùn 》 của Đặng Lệ Quân, quả thật là một bài hát đã cũ. Bố mẹ Khang Nam là fan của Đặng Lệ Quân, hồi còn bé cô đã từng nghe rất nhiều đĩa nhạc Đặng Lệ Quân hát.
(Gió nhẹ mưa phùn, bản vietsub do Châu Thâm hát. TruyenHD.)
“Nghe rồi à?”
“Có phải em nói mình nghe rồi thì sẽ lộ tuổi không?” Khang Nam nhoẻn miệng cười.
Lão Vương cười, “Nghe rồi thật à?”
“Đúng vậy, Đặng Lệ Quân mà, người Trung Quốc ai mà chưa từng nghe nhạc của Đặng Lệ Quân. Hồi còn bé người ta cũng nghe với bố mẹ rất nhiều lần rồi đấy.“ Lúc nói hai chữ “người ta”, Khang Nam suýt sặc đờm.
“Em thích bài nào nhất?” Lão Vương lại không có phản ứng đặc biệt gì trước sự dịu dàng khác thường của Khang Nam hôm nay.
“Chắc là《 Ngọt ngào 》, bởi vì em thích bộ phim đó của Trần Khả Tân ấy. Ngày xưa phim chiếu lại em còn ra rạp xem, cảnh Trương Mạn Ngọc đuổi theo xe làm em khóc mãi một thời gian.” Khang Nam gần như không cân nhắc gì khi nói câu này. Mặc dù Khang Nam không sẵn lòng để lộ sự cảm tính của mình với người khác, nhưng ở trước mặt Lão Vương, cô luôn vô thức để lộ mặt mềm mại thậm chí yếu ớt của mình ra với anh, không hề che giấu, không chút kệch cỡm.
(Link Vietsub bài Ngọt ngào. TruyenHD. Trần Khả Tân, Trương Mạn Ngọc đóng trong bộ phim “Ngọt ngào” (Điềm mật mật) năm 1996, tên phim lấy tứ từ chính bài hát này.)
“Vậy bật bài đó tiếp theo.“
Khi khúc nhạc dạo của bài 《 Ngọt ngào 》 vang lên, không khí trong xe trở nên tế nhị và mập mờ, giữa tiếng ca ngọt ngào uyển chuyển của Đặng Lệ Quân, hai người lặng đi, tim Khang Nam lại đập rất nhanh.
Nhà hàng Nhật này ở một ngõ nhỏ gần Tam Lý Truân, tuy ở giữa đoạn đường phồn hoa nhưng nó lại cực kì tĩnh mịch.
Bàn ăn trước mắt hai người nhanh chóng được bày đầy: sashimi, cá thu đao nướng muối kiểu Hokkaido, tôm hấp phô mai, canh matsutake, tempura vàng ươm, bạch tuộc với mù tạc, mì Udon. Đồ ăn là do Khang Nam chọn, vì cô thất thần nên gọi hơi nhiều món.
Gọi món xong Khang Nam hối hận không thôi, có cô gái nào hẹn hò với chàng trai mình thích mà lại ăn nhiều như thế cơ chứ?
“Không uống chút rượu sao?” Lão Vương cười hỏi Khang Nam.
Nhắc tới rượu, Khang Nam hơi chột dạ, “Thật ra em không giỏi uống lắm, đều bị người ta bắt ép thôi.”
“Uống chút thôi.”
“Đúng đúng, em cũng là tán thành uống một xíu thôi.”
Nếu tiêu chuẩn “một chút” là một ly rượu vang đỏ, thì đúng là Khang Nam rất hợp với tiêu chuẩn chỉ một xíu ấy.
“Em đề cử gì không?”
“Rượu mơ nhé, quán này có rượu mơ vị matcha!” Khang Nam buột miệng thốt lên, sau đó cô lập tức chỉ muốn vả cho mình mấy cái, tốc độ lòi đuôi này còn nhanh hơn cả uống rượu.
Thấy rượu và đồ ăn đã lên đủ, Lão Vương nâng ly rượu lên, “Cụng ly!”
Khang Nam tỏ vẻ hơi thẹn thùng, mặt cô nóng ran. Vả lại hôm nay cô đánh phấn má hơi đậm, khiến cô có vẻ rượu chưa say người đã tự say. Cô chậm rãi nâng ly lên, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trong tay Lão Vương. Lúc kề ly bên miệng, cô cố gắng khống chế nhấp một ngụm thật nhỏ.
Nếu phải ngày thường, có món ngon bày trước mặt, Khang Nam sẽ cực kỳ tập trung ăn. Dù ở tiệc của khách hàng, Khang Nam cũng phải ăn cho lửng dạ rồi mới bắt đầu bàn việc chính. Nếu ăn chưa đủ, cô sẽ ra hiệu cho Tiểu Vi gọi thêm món.
Nhưng hôm nay Khang Nam đành phải phụ lòng món ngon, cô ăn một miếng sushi, chấm nhiều mù tạc, bị sặc mù tạc rơi cả nước mắt. Lão Vương vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
“Không sao chứ?”
“Không sao, trời ơi, nhất thời chấm nhiều quá, bình thường em không vậy đâu.”
“Hôm nay em làm sao?”
Khang Nam uống hết cốc trà nóng, miệng phả ra hơi nóng.
“Hôm nay hơi khác……” Khang Nam tạm dừng một chút, “Lão Vương, em xin lỗi, hôm đó em nhất thời xúc động nên đã ôm anh, anh không giận chứ?”
Lão Vương nghe xong thì cười, “Chỉ vì chuyện đó ư? Tôi là đàn ông, còn được mỹ nữ ôm, có gì mà phải giận?”
Lão Vương nói ngọt đến mức làm mặt Khang Nam hơi đỏ, “Sao anh lại tốt tính thế! Anh đối xử tốt với tất cả mọi người ư?”
“Tôi?”
“Vâng, lần đầu tiên em cuống cuồng vì chuyện của Lucky và Gấu Bự, nổi nóng với anh, anh không giận sao?”
“Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, em cảm thấy tôi nên giận ư?” Lão Vương cười hỏi lại, mắt sáng lấp lánh.
“Còn chuyện em uống say phá quấy anh nữa, anh không cảm thấy em rất bất lịch sự sao?”
Lão Vương có vẻ suy tư.
Thấy Lão Vương không có vẻ rung rinh gì lắm trước sự “quyến rũ đong đưa” của mình, Khang Nam quyết định dùng kinh nghiệm thứ hai mà Tiểu Vi truyền thụ cho cô —— chủ động xuất kích. Trong tình huống thích hợp, cô nào chủ động thổ lộ ý mình thì sẽ thắng to mà không mất sức, đặc biệt hữu hiệu với các anh chàng thẹn thùng chất phác. Vốn Khang Nam định dùng chiêu này tiếp theo, nhưng bây giờ cô hơi mất kiềm chế.
“Còn nữa, em và Lucky không ngừng gây phiền toái cho anh, tại sao anh vẫn kiên nhẫn như vậy?” Khang Nam vội vã hỏi hết toàn bộ vấn đề trong lòng, chờ Lão Vương trả lời.
Lão Vương buông đũa, “Cho nên, hẳn là tôi nên……”
“Cho nên, em muốn hỏi anh, tại sao anh lại đối xử tốt với em nhường ấy? Anh có biết, bởi vì anh đối xử với em như thế, nên bây giờ em thích anh rồi, em muốn chúng mình ở bên nhau!” Rõ ràng là lời tỏ tình, nhưng Khang Nam lại nói như mệnh lệnh trong quân ngũ. Nói xong câu này, cô chỉ ước mình có thể che tai chạy khỏi phòng. Kiểu tỏ tình chỉ nên dùng thời niên thiếu lại bị một cô nàng cục tính như cô thốt ra, có vẻ không được hợp lý. Nói toạc ra thế này khác hẳn dự đoán của cô. Cô ý thức được mình đã lỡ lời, nhưng lời đã nói như bát nước hất đi không lấy lại được.
Thời gian từ từ trôi qua, Khang Nam không dám ngẩng đầu nhìn Lão Vương, lòng cô cực kỳ hoảng loạn, vừa sợ hãi lại vừa tò mò về lời đáp của Lão Vương.
Trong khoảnh khắc này, Lão Vương cũng cảm thấy ngỡ ngàng vì lời nói của cô gái ngồi đối diện. Lão Vương độc thân nhiều năm, tu luyện đến độ lòng đã sóng yên bể lặng từ lâu, nhưng Khang Nam quả thật là một cô gái đặc biệt. Từ khoảnh khắc Khang Nam uống say vọt tới gõ cửa nhà anh, anh đã biết điều ấy. Anh đã quen với việc bị Khang Nam “quấy rầy”.
Lão Vương cười, uống cạn ly rượu mơ, hương trà xanh và rượu cùng rót vào dạ dày, khiến anh hiểu rõ hơn, “Xem ra rượu này nặng đô nhỉ, mới uống một chút mà đã say rồi?”
Khang Nam uống thêm một ly, cô bình tĩnh lại, rồi lại rót cho mình.
“Lão Vương, em hơi đường đột, nhưng lời em nói là thật. Anh không cần trả lời em vội, anh biết là được. Anh xem, vốn hôm nay em định cảm ơn anh, mà lại thành ép nhà lành làm con hát thế này. Em biết ngay là mình dở chuyện này mà, quả nhiên, nào nào, uống rượu đi!” Khang Nam nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Lão Vương lại bị Khang Nam chọc cười lần nữa, anh vốn định nói gì đó, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, nên anh cũng làm ly nữa cho xong.
Đồ ăn gần như không nhúc nhích, rượu phải gọi thêm hai lần.
Đây có lẽ là lần tỏ tình duy nhất và thất bại nhất mà Khang Nam từng trải qua. Khang Nam hối hận suốt quãng đường, càng nghĩ cô càng thấy tự trách. Cô hối hận sao mình bộp chộp quá, hối hận vì mình nói không lựa lời. Không biết Lão Vương sẽ nghĩ thế nào về mình, Khang Nam cũng không thấy thông suốt vì đã tỏ tình xong, mà càng hoang mang hơn, rốt cuộc thái độ của Lão Vương là gì?
Lão Vương uống rượu nên gọi tài xế lái hộ. Trên đường về nhà, Khang Nam mở hé cửa sổ một chút, luồng khí khô nóng của mùa Đông quất lên mặt cô, khiến cô cảm thấy hơi trống trải.
Lúc chờ đèn đỏ, Lão Vương quay sang, thấy nửa mặt của Khang Nam được viền vàng nhờ ánh đèn đường và ánh trăng. Lúc về, cô vào toilet dặm lại son môi, màu son tươi rói. Anh hiểu ý mỉm cười.
Khang Nam có cảm giác đây là một đoạn đường rất dài, rốt cuộc cũng tới dưới khu nhà. Khang Nam và Lão Vương xuống xe. Họ tiến lên trước vài bước, Lão Vương đột nhiên dừng lại, “Khang Nam, tôi có lời muốn nói với em”.
Khang Nam ý thức được sự khác thường của Lão Vương, cô căng thẳng chờ đợi câu tiếp theo của anh. Cô cảm giác câu nói tiếp theo của Lão Vương quan trọng như đang tuyên bố sự sống chết của cô vậy.
Nhưng ngay khi Lão Vương định mở miệng nói tiếp, anh ngẩng đầu phát hiện có một người đứng trước mặt cả hai. Người nọ mặc áo khoác màu đỏ, đội mũ màu đen, vành mũ cài nơ bướm. Người kia để một tay lên tay cầm vali, tay còn lại đỡ trán, dù không thấy rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được vẻ lả lơi quyến rũ của chị ta.
Người phụ nữ áo đỏ lặng lẽ đứng nhìn họ, sau đó chị ta đẩy phắt chiếc vali ra, chạy tới, nhào về phía Lão Vương, hai tay ôm chặt lấy Lão Vương. Giọng chị ta thỏ thẻ, “Anh yêu, em biết ngay anh còn ở đây mà. Em nhớ anh nhiều lắm, xin lỗi anh!”
Thấy cảnh tượng này, Khang Nam ngớ hẳn ra. Quả là cảnh đời khó đoán. Trong cuộc sống, bạn vĩnh viễn không thể biết được rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo.
Khang Nam không biết nên làm gì bây giờ, cô chỉ muốn chạy trốn theo bản năng. Thừa dịp hai người kia còn đang đắm chìm trong cảnh gặp lại sau biệt ly, cô nhanh chóng cất bước, lướt nhanh như một người qua đường lỡ qua chốn này. Nhưng sâu trong lòng, cô lại cảm thấy mình như một con chó bị rớt xuống nước, giẫm lên bóng cây, vội vã chạy về nhà.
Khang Nam mất ngủ cả đêm, cô không khóc, cũng không gọi điện cho bất kì ai.
Sáng sớm hôm sau, cô nhận được tin nhắn WeChat của Tiểu Khâu: Chị Nam, tin lớn nè, vợ cũ của Lão Vương quay lại rồi!
Khang Nam tắt di động, che mặt mà khóc.
[HẾT CHƯƠNG 13]