(Cải Biên) Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 48: Cực Hạn Cưng Chiều

Biệt thự của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đang sinh sống.

Hạ Tử Du bước ra từ phòng tắm, vẻ mặt cô có chút mệt mỏi vì mang thai và còn ngồi máy bay đường dài. Đàm Dịch Khiêm dỗ Liễu Nhiên xong về phòng liền thấy Hạ Tử Du mệt mỏi ngồi lau tóc.

Đàm Dịch Khiêm bước đến, anh lấy máy sáy tóc hông khô tóc cho cô, vì mái tóc ngắn ngủn của cô rất nhanh khô, Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du lên giường, lúc này Hạ Tử Du mới nhìn kỉ Đàm Dịch Khiêm, cô biết anh mệt mỏi vì những việc gần đây.

Hạ Tử Du ôm lấy hông Đàm Dịch Khiêm, mặt cô đặt nơi cơ ngực lớn của anh nhẹ giọng nói, “ Xin lỗi, vì mang thai nên tính tình em có hơi bất đồng, cũng vì không muốn ba mẹ nghĩ anh không tốt nên em muốn biết bảng án của Đường Hân như thế nào. Vả lại trước đây anh từng bao dung yêu thương chiều chuộng Đường Hân, em không tin anh sẽ làm vậy với Đường Hân.”

Đàm Dịch Khiêm ôm lấy cơ thể mảnh mai của Hạ Tử Du, giọng trầm ấm vang lên “ Còn để bụng chuyện anh và Đường Hân trước đây sao?”

Hạ Tử Du bị anh nói trúng điểm yếu, nhưng là cô chỉ vì không tin anh có thể ra tay với Đường Hân như vậy, còn chuyện bắt cóc lúc đó cô nghe bọn bắt cóc gọi là Húc ca, cô tưởng là Kim Trạch Húc là chủ mưu. Hạ Tử Du thẳng thắng thừa nhận “ Chẳng phải sao? Anh thậm chí còn không tin chuyện Đường Hân mua chuộc người trong trại giam mà.” Cô rời khỏi vòng ôm của anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên chiếc mũi xinh của Hạ Tử Du, giọng anh vẫn là trầm ấm quen thuộc vang lên, “ Có phải luôn cảm thấy anh luôn không công bằng với em?”

Hạ Tử Du bĩu môi nói “ Em không hẹp hòi như thế, anh nói cho em biết anh nói gì với ba mẹ em mà khiến ba mẹ em không còn thành kiến với anh đi.”

Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói “ Anh chỉ nói sự thật cho họ biết chuyện mà họ muốn biết.”

“ Bản án của Đường Hân là gì vậy anh?” Cô nhịn không được mà hỏi.

Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của Hạ Tử Du, anh thở dài “ Em và Đường Hân không nợ gì nữa, người nợ em phải là anh, cho nên mặc kệ cô ta có phán án như thế nào cũng là tội cô ta đáng phải nhận. Tử Du, em không nên để tâm đến những chuyện này.”

Hạ Tử Du rũ mắt, thật ra cô không phải nghĩ là mình nợ Đường Hân, chẳng qua là vì ba mẹ Hạ chỉ có mỗi Đường Hân là con gái ruột, cô không nhẫn tâm nhìn thấy họ đau lòng mà thôi.

Đàm Dịch Khiêm nhìn người phụ nữ trước mặt anh, bất giác trong long dâng lên một cõi đau âm ẩm, trước đây tâm tư của cô gái này anh nắm trong tầm tay, từ khi cô trải qua hai năm trong tù liền không còn tâm tư bộc lộ để người khác nắm bắt nữa, chỉ là nếu có cũng chỉ là những tâm tư nhỏ nhặt.

Đàm Dịch Khiêm ôm cô vào lòng, giọng ấm áp vang lên, “ Đợi tình hình ba anh ổn định, sức khỏe em cùng đứa nhỏ tốt hơn chúng ta sẽ về thành phố Y định cư.”

Hạ Tử Du kinh ngạc, trong mắt tràn ngập niềm hạnh phúc rất dễ nhìn thấy cảm xúc của cô, “ Ông xã, anh thật tốt.” Hạ Tử Du cười ngọt ngào còn chủ động hôn lên bạc môi của Đàm Dịch Khiêm, cô không biết vì sao anh lại biết cô muốn về thành phố Y sinh sống, cô nhớ là cô chưa từng nói cho anh biết. Hạ Tử Du biết trụ sở chính của Đàm thị là ở Los Angeles này, nếu muốn chuyển về thành phố Y phải cần thời gian chuẩn bị.

Đàm Dịch Khiêm được cô chủ động hôn liền không nhịn được, đè lấy gáy Hạ Tử Du ép môi cô và anh tiếp tục chạm vào nhau, anh hôn sâu hơn, phải nói là anh đã nhẫn nhịn vì từ khi biết Hạ Tử Du mang thai anh không thể đυ.ng vào cô vì cơ thể cô chưa khỏe, thứ hai là thai nhi còn quá nhỏ, bác sĩ căn dặn chuyện vợ chồng phải hạn chế ba tháng đầu. Tính đến nay Hạ Tử Du đã mang thai hơn ba tháng, cũng là lúc Đàm Dịch Khiêm không thể khống chế chính mình.

Hạ Tử Du trong lòng biết rõ vì cô mang thai mà Đàm Dịch Khiêm đã nhẫn nhịn, đôi lúc hai người đang hôn nhau say xưa, cô tưởng chừng anh sẽ không thể khống chế vậy mà anh đã kiên quyết ngừng lại ngay thời điểm anh sắp bùng phát chạy vào phòng tắm.

Cơ thể cô cũng đã dần hồi phục nhờ sự chăm sóc của anh, cho nên tới hiện tại đã có thể làm chuyện vợ chồng.

Trong căn phòng to lớn, ánh sáng mờ nhạt của đèn trần ấm áp, dịu nhẹ, trên giường lớn là hai cơ thể trần truội đang quấn lấy nhau, thời điểm mà Đàm Dịch Khiêm giải tỏa phóng thích bản thân cũng là lúc Hạ Tử Du đã kiệt sức vì sức chiến đấu của Đàm Dịch Khiêm, cho nên nói đàn ông nhẫn nhịn đã lâu thật khủng khϊếp.

Đối với Đàm Dịch Khiêm mà nói, thân thể Hạ Tử Du chính là một ma lực rất lớn đối với anh, cho dù anh muốn cô bao nhiêu lần vẫn không đủ, anh chỉ muốn đem cô hòa cùng với anh là một.

Sau cuộc chiến hăng hái, tinh thần của Đàm Dịch Khiêm rất tốt, lúc anh ôm Hạ Tử Du ra khỏi phòng tắm cô vốn là nữa tỉnh nữa mê, nhưng là ngay bây giờ cô cảm thấy bụng mình có chút khó chịu, Hạ Tử DU sợ hãi bám lấy tay Đàm Dịch Khiêm căng thẳng nói, “ Dịch Khiêm, bụng em... bụng em đau.”

Đàm Dịch Khiêm biến sắc, anh tự trách mình vì không tiết chế mà hiện tại ảnh hưởng tới đứa nhỏ, anh bình tĩnh đi đến tủ quần áo lấy cho Hạ Tử Du một cái váy dài vào áo khoát, anh nhẹ giọng trấn an cô, “ Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”

Hạ Tử Du ngoan ngoãn mặc quần áo gật đầu, “ Dạ.”

Đàm Dịch Khiêm gọi cho Cảnh Nghiêu chuẩn bị xe, sau đó ôm Hạ Tử Du xuống lầu.

Bệnh viện.

Đàm Dịch Khiêm vì sợ Hạ Tử Du có chuyện gì cho nên trước đó đã chuẩn bị sẵn đội ngũ bác sĩ giỏi ở bệnh viện luôn đợi sẵn, lúc anh ôm Hạ Tử Du vào đã thấy bác sĩ trưởng khoa phụ sản và một số y bác sĩ đợi trước cửa.

Cảnh Nghiêu nhìn Đàm Dịch Khiêm căng thẳng, nét mặt hiện lên sự lo lắng trước đây anh chưa từng thấy, anh đi theo Đàm Dịch Khiêm đã lâu, đây là lần đầu tiên Cảnh Nghiêu thấy mặt này của Đàm Dịch Khiêm. Trước đây khi giao thủ cùng Kim Trạch Húc và Đường Hân, hai người họ ép Đàm Dịch Khiêm tự nhận mình là hung thủ gϊếŧ người con bàn giao Đàm thị cho Kim Trạch Húc, Đàm Dịch Khiêm vì sợ sự cố không hay cho nên ép chị Dư từ chức sau đó là đưa cho Cảnh Nghiêu một tấm chi phiếu đủ anh sống quảng đời còn lại, nhưng thay vì rời đi anh chấp nhận cùng Đàm Dịch Khiêm đối mặt với khó khăn và cũng từ sâu trong lòng Cảnh Nghiêu không tin Đàm Dịch Khiêm sẽ thua. Ngay lúc Cảnh Nghiêu muốn lên tiếng an ủi Đàm Dịch Khiêm thì bác sĩ bước ra.

Đàm Dịch Khiêm lo lắng nhưng khí chất cao quý của anh vẫn không thuyên giảm, “ Cô ấy thế nào?”

Bác sĩ mỉm cười nhìn Đàm Dịch Khiêm nói “ Tổng giám đốc Đàm, phu nhân nói muốn tự mình nói cho ngài biết.”

Đàm Dịch Khiêm không nói gì nữa, sải bước dài vào phòng bệnh, anh thấy Hạ Tử Du gương mặt cười rạng rỡ hướng anh, Đàm Dịch Khiêm bước nhanh đến, lúc anh mở miệng anh mới biết giọng mình run rẫy như vậy, “ Em có sao không? Bác sĩ nói thế nào?”

Hạ Tử Du nhìn anh vì lo lắng mà chân mày nhíu chặt vào nhau, cô đau lòng đưa tay khẽ chạm vào chân mày anh, nhỏ giọng nói “ Chúc mừng anh, ông xã.”

Đàm Dịch Khiêm khó hiểu nhìn cô chăm chăm “ Rốt cuộc là em bị làm sao?”

Hạ Tử Du nắm lấy bàn tay to lớn của Đàm Dịch Khiêm đặt lên bụng mình, hạnh phúc nói “ Hai bảo bối đang chào ba nó đó.”

Gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm ngốc trệ, đến hơn hai phút sau anh mới ý thức được câu nói của Hạ Tử Du, “ Hai bảo bối sao?”

Hạ Tử Du cười ngọt ngào dựa vào lòng ngực rắn chắc của anh chậm rãi nói, “ Bác sĩ nói vì em mang thai đôi cho nên dây chằng tử ©υиɠ sẽ co thắt khác hơn thai bình thường, vừa nãy là vì dây chằng co thắt khiến em đau. Làm ông xã lo lắng rồi.”

Đàm Dịch Khiêm miệng mấp máy “ Thai đôi... thai đôi...” Anh ngay lúc này là phản ứng chậm so với anh của bình thường. Sau đó là anh hưng phấn, vui mừng hết ôm rồi lại hôn Hạ Tử Du, cứ như một đứa trẻ vui vẻ phấn khởi.