Không khí rơi vào trầm mặt khá lâu, nhờ ánh sáng đèn ngoài hành lang anh thấy được khuôn mặt xanh xao nhỏ nhắn của cô liền khiến anh đau lòng.
" Còn đau không?" Anh nhẹ giọng dịu dàng hôn trán cô lên tiếng hỏi.
" Em không sao, xin lỗi vì khiến anh lo lắng." Nam Cung Dư Y lên tiếng, cô không bài xích với sự thân mật của anh ngược lại còn xúc động khó lên tiếng.
" Zelda, em là vợ anh, không cần nói xin lỗi." Mộ Dung Tước nắm lấy tay cô dịu dàng lên tiếng.
" Roy! Giúp em một chuyện được không?" Nam Cung Dư Y lấy can đảm lên tiếng.
" Được!" Mộ Dung Tước đáp ứng ngay mà không cần đợi cô nói là chuyện gì. Dù cho là chuyện gì anh cũng sẽ đáp ứng cô.
" Đừng để Mộ Dung Bá Lâm thu mua công ty ba em, còn có em chắc chắn Chính Dung ở trong tay mẹ con Thôi Chiêu My." Nam Cung Dư Y nghẹn giọng nói.
" Anh đáp ứng em, nhưng em cũng cần đáp ứng anh một chuyện." Mộ Dung Tước luôn dùng giọng điệu ôn nhu nói với cô.
" Được, miễn anh giúp em đòi lại công bằng, chuyện gì em cũng đáp ứng." Nam Cung Dư Y xúc động ngồi dậy, nhìn xuyên qua bóng tối đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của anh.
" Sau này hãy tránh xa Mộ Dung Bá Lâm." Anh nhàn nhạt lên tiếng.
" Nhà Mộ Dung em chưa từng muốn gặp một người." Giọng nói có chút uất hận của cô khiến Mộ Dung Tước không khỏi đau lòng.
" Zelda! Chuyện mẹ em năm đó, anh đã điều tra, hoàn toàn không phải do lỗi của nhà Mộ Dung, phía sau còn nhiều thế lực, anh không muốn em gặp nguy hiểm." Mộ Dung Tước kéo cô ôm cô vào lòng, thấy cơ thể cô hơi cứng ngắc lòng anh cũng quặn lại từng cơn.
" Em biết, trong chuyện năm đó ba em không nói rõ ràng, chỉ nói vợ trước của Mộ Dung Cầu không có lỗi, nhưng em nghĩ mãi không ra vì sao nhà Mộ Dung luôn cứ nhắm vào gia đình em, chuyện ba ngồi tù cũng chưa có thông tin chính xác, em không tin ông ấy tự sát để thú tội." Nam Cung Dư Y nghẹn ngào lên tiếng, kể từ khi nghe tin tức của ba đến nay đã mấy tháng nhưng thông tin ít ỏi khiến cuộc điều tra khó khăn, cô biết thế lực họ rất lớn cho nên mới nghe theo lời LiLy chấp nhận tìm kim chủ chống lưng. Đến khi kết hôn cùng anh, mọi tin tức nhanh chống được phơi bày nhưng lòng cô ngổn ngang rối rắm.
" Chuyện này giao cho anh, em chỉ cần nghỉ ngơi. Anh sẽ thay em đòi lại công bằng." Mộ Dung Tước thương yêu hôn trán cô ôm cô càng chặt ôn nhu lên tiếng.
" Roy! Anh biết Mộ Dung Tước không?" Nam Cung Dư Y lại lên tiéng hỏi, bóng lưng quen thuộc kia còn có Mộ Dung Tước, hai người có phải là một không?
" Biết, là con trai lớn của Mộ Dung gia, mới về nước nhận chức chủ tịch, chuyện riêng tư của anh ta anh không biết nhiều." Anh thoáng sững người vì câu hỏi của cô, nhưng rất nhanh anh trấn tĩnh lên tiếng. Có phải cô nghi ngờ gì không?
" Roy! Anh với anh ta có quen biết không?" Cô lại ngập ngừng hỏi.
" Zelda, ở trước mặt chồng em, em lại hỏi người đàn ông khác, em không sợ anh tức giận sao?" Giọng điệu có chút không vui, anh lên tiếng, mặt dù ghen với chính bản thân mình nhưng anh rất sợ cô phát hiện ra chuyện gì.
" A! xin lỗi, em không hỏi nữa." Nam Cung Dư Y sợ hãi lên tiếng.
" Được rồi, em nghỉ ngơi đi!" Mộ Dung Tước mỉm cười, vỗ vỗ lưng cô dịu dàng lên tiếng.
" Anh, hôm nay không ở lại sao?" Cô ngượng ngùng lên tiếng dè dặt hỏi anh.
" Anh ở đây em không ngại chứ?" Trong lòng thoáng vui mừng anh ngược lại hỏi cô.
" Anh, chúng ta là vợ chồng, chỉ là em chưa có cam đảm nhìn mặt anh, anh cho em thêm thời gian được không?"
" Được!" Anh mỉm cười, cởϊ áσ khoát véc ra, vén chăn ôm cô vào lòng, anh chỉ đơn giản ôm cô mà ngủ, cô cảm giác được họ giống như vợ chồng thật sự. Có lẽ cô nên bỏ đi bóng lưng kia mà dùng hết can đảm đối diện với người chồng hiện tại.
Tại chung cư nơi Thôi Chiêu My cùng mẹ cô ta đang sống. Cô ta nôm nớp lo sợ vì Thôi Tuyết Lệ không có ở nhà mà gọi điện cho bà cũng không được. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên cô ta tưởng mẹ về nên vội chạy ra, đứng trước cửa lại là Mộ Dung Bá Lâm.
" Anh! anh sao lại tới đây?" Thôi Chiêu My kinh ngạc lên tiếng hỏi, thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh cô không khỏi sợ hãi, cô nghĩ chắc anh đã cho điều tra về Nam Cung Dư Y.
" Mẹ cô đâu?" Mộ Dung Bá Lâm không muốn bước vào trong, lên tiếng lạnh lùng hỏi.
" Mẹ em, em, em không biết, lúc về mẹ không có ở nhà, chắc là đến công ty." Thôi Chiêu My nuốt nước bọt cố kiềm chế sợ hãi trả lời anh.
" Công ty sao? Cô nói cho tôi biết, công ty Y có phải của tập đòan Nam Cung không? Còn có Nam Cung Chính Quân chủ tịch tập đoàn Nam Cung là cha dượng cô, Nam Cung Dư Y là con gái của ông ấy, công ty Y được thành lập đứng tên cũng là của Nam Cung Dư Y?" Mộ Dung Bá Lâm gần như là nghiến răng lên tiếng chất vấn, Thôi Chiêu My hoảng sợ vô thức lùi về sau mấy bước.
" Nếu cậu đã biết vậy còn muốn công ty Y không?" Tiếng nói vang lên trong không khí, Thôi Tuyết Lệ tiến vào nhà nắm tay con gái trong lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Bá Lâm, thái độ của Thôi Tuyết Lệ khiến Mộ Dung Bá Lâm không khỏi nhíu mày, bà ta là không sợ chết cứ như vậy bình tĩnh đứng trước mặt anh thừa nhận.
" Chuyện Nam Cung Chính Quân ngồi tù cũng do một tay bà sắp xếp?" Anh lạnh giọng hỏi.
" Cậu nên nhớ, hiệp ước của chúng ta, không phải cậu luôn muốn thắng Mộ Dung Tước sao?" Thôi Tuyết Lệ cừoi như không hỏi ngược lại.
" Anh trai tôi dù có muốn hay không vẫn còn có dòng tộc Chung Ly chống lưng, tôi chỉ là muốn ba tôi để ý đến tôi, không nghĩ lại cùng người đàn bà độc ác như bà kí hiệp định nhảm nhí!" Mộ Dung Bá Lâm tức giận tay đấm mạnh lên tường, trừng mắt nhìn hai mẹ con họ Thôi trước mặt.
" Dù muốn hay không? Cậu cũng phải lấy Chiêu My, cậu cũng đã kí rồi, bước lên con thuyền này cũng đừng hòng thoát được, huấn hồ tôi còn nắm trong tay chứng cứ mẹ cậu năm đó dụ dỗ Mộ Dung Cầu như thế nào?" Thôi Tuyết Lệ điềm tĩnh nói.
" Bà có ý gì?" Anh khó hiểu hỏi bà ta.
" Cậu nên hỏi Ôn Nhu Nhu đi thì hơn! Ba ngày sau cậu cùng Chiêu My đính hôn công ty Y sẽ thuộc về cậu." Thôi Tuyết Lệ chắc chắn lên tiếng.
" Tôi sẽ không lấy con gái của loài đàn bà độc ác như bà!" Mộ Dung Bá Lâm cười lạnh nói, sau đó xoay người rời đi. Thôi Chiêu My hốt hoảng khóc lóc với mẹ cô ta, bà ta đảm bảo sẽ chắc chắn Mộ Dung Bá Lâm sẽ lấy cô, cô ta mới yên tâm, vì chuyện Mộ Dung Bá Lâm nên cô ta quên hẳn chuyện Nam Cung Dư Y.
CHƯƠNG 15: GẶP LẠI EM TRAI CÔ KHÔNG KHỎI ĐAU LÒNG
Nghỉ ngơi được vài ngày Nam Cung Dư Y cảm thấy khoẻ hơn, lúc này cô đang ngồi trên sofa phòng khách xem tin tức, nhưng tâm trạng lại luôn bay đi nơi xa. Mấy hôm nay anh đều về, nhưng đèn vẫn theo ý cô không bật lên, hôm qua cô cùng anh còn thân mật, làm xong anh vuốt mái tóc ngắn ngủi của cô rồi nhẹ giọng nói cô hãy nuôi tóc, anh là thích cô để tóc dài sao? Có lẽ anh không biết trước khi hai người gặp nhau cô cũng để tóc dài cũng chỉ vì người kia mà cô nuôi tóc, mà cũng vì người kia cắt đi mối tình thầm kín kia. Đến khi Lý Thuần Khuê gọi cô cô mới hoàn hồn trở lại.
" Phu nhân, đã biết được chỗ của Chính Dung thiếu gia." Lý Thuần Khuê vừa nói xong, cô không khỏi kích động, hỏi nhanh rồi vội lao ra ngoài, dép cô còn chưa kịp thay, trời hơi lạnh cô cũng chỉ mặc chiếc váy ngủ rộng to dài đi ra ngoài. Tài xế đã đợi sẵn, Nam Cung Dư Y ngồi trên xe mà lòng nóng như lửa đốt, nghe được Lý Thuần Khuê em trai cô bị Thôi Tuyết Lệ gửi vào trại trẻ mồ côi, ở đó chỉ có mình thằng bé bị tự kỷ, hoảng sợ không cho ai lại gần, nhiều lúc còn điên cuồng nói muốn tìm chị, viện trưởng liền cho người nhốt thằng bé lại.
Viện mồ côi Tâm Phúc.
" Chính Dung!" Nam Cung Dư Y nghẹn ngào lên tiếng gọi, thân thể không khỏi run rãy vì bộ dáng co người ngồi một góc trong bóng tối, miệng không ngừng gọi chị, cô vừa chạm vào nó nó liền hoảng sợ lui lại vào góc.
" Chính Dung! Ngoan, chị Y Y về rồi, em đừng sợ!" Cô khóc nấc lên, đau lòng dỗ dành thằng bé, lúc này nghe đến tên Y Y, Nam Cung Chính Dung liền ngẩng đầu, nhìn kỹ người trước mặt, sau đó lại ngây ngốc cười gọi" chị, chị đã về." Tiếng nói của thằng bé làm tim Nam Cung Dư Y như bị ai bóp chặt, cô ôm lấy thằng bé không ngừng khóc lớn, nó chỉ hơn mười lăm tuổi, lại bị người đàn bà kia đem đưa đến đây, cô hận, hận không thể gϊếŧ chết bà ta.
" Phu nhân! Chúng ta về thôi, chủ tịch đã mời bác sĩ giỏi đến điều trị cho Chính Dung thiếu gia." Lý Thuần Khuê tuy luôn tỏ ra lạnh lùng vô cảm, nhưng nhìn thấy cảnh này cô cũng đau lòng.
Trên đường ngồi xe về, Chính Dung mệt mỏi nên ngủ thϊếp đi, vì sợ Nam Cung Dư Y lại biến mất nên tay nắm chặt tay cô không chịu buông. Vừa về biệt thự đã có ba người mặc trang phục ngành y đứng đợi trước cửa.
" Chào cô, tôi là Kha Luân bác sĩ được Roy cưỡng bức đến đây!" Kha Luân tuy ngoài cười nhưng trong lòng ngàn vạn lần mắng Mộ Dung Tước, anh đang ở nhà nghỉ phép lại bị tên kia uy hϊếp đến đây, anh nghe Từ Tử Hoa nói Mộ Dung Tước đã có vợ mà anh là bạn thân của anh ta lại không biết gì?
" Bác sĩ Kha làm phiền anh rồi!" Nam Cung Dư Y nghe hiểu trong lời nói của anh, chắc anh cũng là người thân quen với Roy, hoặc có thể gọi là bạn bè thân quen nên mới không kiên dè mà nói anh như vậy.
" Không phiền, nghe nói cô là vợ cậu ấy?" Kha Luân hứng thú nhìn kỹ nhan sắc cô, anh không khỏi thản thốt trong lòng, cô xinh đẹp ôn nhu, đôi mắt cô rất đặc biệt lại nói cô nhỏ nhắn nhưng khí chất toát lên vẻ quật cường khó nói, ở lứa tuổi cô anh đoán cho chắc mới tròn 18, anh không nghĩ bạn thân anh lại thích nữ sinh trẻ tuổi.
" Cám ơn!" Thấy Kha Luân nhìn cô chăm chăm Nam Cung Dư Y không vui nên lạnh giọng nói với anh.
" Cô yên tâm, vợ bạn tôi có gan lớn cũng không cũng dám đυ.ng, huấn hồ là vợ của Roy." Kha Luân thấy ánh mắt phòng bị của cô không khỏi bật cười lên tiếng. Nam Cung Dư Y cũng không muốn nói nhiều với anh, Kha Luân khám cho Nam Cung Chính Dung xong liền ngồi cùng thằng bé tán gẫu, lúc Nam Cung Dư Y bước ra không khỏi bất ngờ trước cảnh Chính Dung em trai cô xưa nay không thích tiếp xúc với người lạ nay lại có thể nói chuyện với Kha Luân còn vui vẻ cùng anh chơi trò ghép hình.
" Chị, Chính Dung muốn đàn, muốn đánh đàn, lâu rồi không đánh đàn." vừa thấy Nam Cung Dư Y xuống lầu thằng bé đã vui mừng chạy tới, ôm cánh tay cô không ngừng nói, tuy lời nói so với người bình thường không được chuẩn âm nhưng cô vẫn có thể nghe được em trai nói gì.
" Được, Chính Dung ngoan lát chị sẽ mua cho em được không? Bây giờ Chính Dung theo chị Đan lên lầu thay đồ, chị nói chuyện cùng bác sĩ Kha một lúc sẽ đưa em đi mua đàn." Nam Cung Dư Y dịu dành dỗ dành em trai. Nam cung Chính Dung rất nghe lời liền theo cô gái giúp việc lên lầu, thằng bé cũng không bài xích với người giúp việc được chị mình nói kia, trong thần trí thằng bé nghĩ những người chị nói sẽ đều giống chị, sẽ không làm cậu bị thương hay la mắng cậu. Kha Luân nhìn kỹ càng Nam Cung Dư Y trong lòng thầm cảm thán Mộ Dung Tước kiếm đâu ra cô vợ xinh đẹp ôn nhu dịu dành như vậy, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm xúc muốn có cô vợ giống Nam Cung Dư Y vậy.
" Bác sĩ Kha, tình trạng em trai tôi thế nào?" Nam Cung Dư Y lên tiếng nhẹ giọng hỏi anh, cô từ tốn vì anh hiện giờ là bác sĩ phụ trách theo dõi bệnh tình của Chính Dung, thứ hai là rất có thể Kha Luân lại là bạn của Roy chồng cô, thứ ba nữa là cô đã nhờ Lý Thuần Khuê tra tài liệu về Kha Luân, được biết anh là bác sĩ tâm lý giỏi anh chuyên chữa trị cho bệnh nhân có chứng tự kỹ bẩm sinh có thể kiềm soát được hành động lúc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và giảm dần, những bệnh nhân trầm cảm dẫn đến chứng bệnh tâm thần anh cũng có thể chữa khỏi. Kha Luân năm nay 32 tuổi vẫn chưa có gia đình, Nam Cung Dư Y đang nghĩ nếu như anh là bạn của Roy chồng cô thì có nghĩa chồng cô cũng 32 tuổi, sẽ không phải ông già quái dị trong lời nói mọi người, nhưng mà cô đã chứng thật anh không phải ông già rồi, còn có lần cô xém bị đυ.ng xe anh cũng có ý tứ trong lời nói đó, anh không phải một ông già quái dị. Nghĩ như vậy cô bất giác thấy an lòng lại có chút mơ hồ không rõ ràng, trong ánh sáng yếu ớt bóng lưng anh rất quen thuộc, còn có bóng lưng của Mộ Dung Tước, cả hai người và người cô ôm bóng lưng suốt bao năm qua có phải là một không? Nhưng cô lại tự an ủi bản thân có thể là người giống người, hoặc bóng lưng của họ tương đối giống nhau có thể họ là những người khác nhau.
CHƯƠNG 16: MỘT CHÚT THÔNG TIN VỀ BA CÔ
Biệt thự Zelda, chính là nơi Nam Cung Dư Y từ lúc về nước đến giờ vẫn sống, cô không hiểu vì sao Roy lại muốn đặt tên này cho cô, mà căn biệt thự này cũng sẽ lấy tên là Zelda. Thật ra không ai biết tên Zelda này cũng là tên tiếng anh mà mẹ đặt cho cô, nhưng lúc đi học cô chỉ kê thông tin tên thật của mình và tên Z trong tên tiếng anh, bạn bè thân thuộc với cô như Lily đều gọi cô là Dư Y còn những người khác đều gọi cô là Z.
Kha Luân thấy cô ngây người, anh hắng giọng một lúc mới thấy cô phản ứng.
" Zelda tôi được phép gọi cô như vậy chứ?" Kha Luân lên tiếng, anh là bác sĩ tâm lý đương nhiên anh biết rõ cô đang nghĩ cái gì, nhưng anh cũng sẽ không vạch trần cô.
" Được!" Cô nhẹ nhàng đáp. Nam Cung Dư Y ngượng ngùng trả lời, cô tuy còn trẻ nhưng lại không ngốc đến mức không biết một bác sĩ tâm lý có nâng lực gì nhìn thấu người khác.
" Zelda! Tình hình em trai cô nếu không bị kinh sợ sẽ không có vấn đề gì, Tôi khuyên cô cho thằng bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, như vậy sẽ tốt hơn cho thằng bé, tuy chứng bệnh tự kỹ này không chữa hết,nhưng phương thuốc chữa là tâm lý sẽ có ít hơn nhiều." Kha Luân là đứng trên lập trường bác sĩ mà khuyên cô.
" Tôi sẽ cố gắng, bác sĩ Kha hiện tại tôi chỉ muốn bên cạnh em trai tôi, có một số việc ổn định xong tôi sẽ để thằng bé đến trường học." Nam Cung Dư Y là đang e sợ mẹ con Thôi Chiêu My sẽ dùng Chính Dung uy hϊếp cô, khó khăn lắm cô mới tìm được thằng bé, cô lại biết được chút manh mối về chuyện của ba nên cô vẫn sợ họ dùng thằng bé uy hϊếp cô.
" Zelda, tôi biết cô sợ cái gì. Nhưng lấy thân phận là phu nhân củ tịch RZ thì có ai dám cả gan uy hϊếp cô." Kha Luân nhàn nhạt lên tiếng, đây là thật sự với sự nổi trội và quyền uy của Roy trên thương trường ai dám khinh suất mà động vào, còn chưa nói thân phận thật sự của Roy lại là Mộ Dung Tước con trai cả nhà Mộ Dung lại là cháu ngoại độc đinh của dòng tộc Chung Ly, chỉ nhiêu đó thôi là cả những người trong giới hắc bạch đạo cũng không hề dám động. Còn đến cả việc có mấy ai biết bà ngoại của Mộ Dung Tước là con gái hoàng gia nước Anh uy quyền cao lại thân phận cao quý.
" Bác sĩ Kha, tôi không muốn làm phiền chồng tôi vì chuyện này." Nam Cung Dư Y lên tiếng, cô không muốn cô dựa vào thân phận này mà ra uy, phải cô thừa nhận trước đây là cô muốn dựa vào một thân phận để có thể về nước, lại còn muốn dùng thân phận này mà muốn trả thù mẹ con Thôi Chiêu My, nhưng ngẫm lại cô lại không thể cứ dựa vào thân phận này.
" Zelda, dù muốn dù không cô vẫn gán mác phu nhân chủ tịch RZ, dựa theo tính tình của Roy cậu ấy sẽ để cho vợ mình chịu uất ức sao?" Kha Luân cười cười lên tiếng nói rõ cho cô biết thân phận của cô hiện giờ. Nam Cung Dư Y yên lặng không nói, Kha Luân thấy cô im lặng cũng không nói gì nữa, dặn dò cô về chút tình hình của Nam Cung Chính Dung sau đó liền rời đi.
Toà cao ốc Mộ Dung, phòng chủ tịch, Mộ Dung Tước đang dựa lưng vào ghế nghe điện thoại của Kha Luân.
" Cậu đừng doạ cô ấy!" Mộ Dung Tước mỗi khi nhắc đến cô là lòng mềm mại ấm áp.". “ Được, tiền vẫn chuyển đủ cho cậu, căn biệt thự kia cậu thích thì cho cậu, nhưng điều kiện là khi Chính Dung có chuyện gì cậu phải lập tức có mặt." Mộ Dung Tước nói lời giữ lời, anh ra tay hào phóng xưa nay ai cũng biết, nhưng bù lại cái anh cần thì phải đáp ứng anh nếu không hậu quả khó lường.
" Tước! Bên Nam tổng cậu dự định như thế nào?" Từ Tử Sinh vừa lúc lên tiếng hỏi, anh không biết vì sao đến giờ Mộ Dung Tước vẫn chưa hành động gì.
" Cậu cứ chăm sóc ông ấy, bên kia người phụ nữ đó chưa hành động, nếu để sơ hở tôi sợ bà ta làm liều đυ.ng đến vợ tôi." Mộ Dung Tước nhàn nhạt lên tiếng, đối với anh một tiểu bang hắc đạo hay một hắc đạo lớn anh không quan tâm hay để họ vào mắt, nhưng chỉ vì anh sợ cô tổn thương dù chỉ là đầu ngón tay bị trầy cũng khiến anh muốn gϊếŧ người, cho nên anh phải cẩn thận từng chút một.
" Vậy còn tư liệu mà vợ cậu cần thì sao đây?" Từ Tử Sinh hỏi tiếp, anh nhận được tin từ Lý Thuần Khuê nói Nam Cung Dư Y muốn biết thông tin của Mộ Dung Bá Lâm, còn có tin ba cô chết như thế nào ở trại giam, anh là đang cân nhắc hỏi xem Mộ Dung Tước có muốn vợ mình xem hay không, còn có cũng là đàn ông anh biết Mộ Dung Bá Lâm cũng động tâm với Nam Cung Dư Y.
" Cô ấy cần gì thì cứ đưa, tin tức Mộ Dung Bá Lâm cũng không cần bớt đi cứ như vậy để cô ấy xem, còn về ba cô ấy cậu tìm cách nói đi, tôi không muốn thấy cô ấy đau buồn." Mộ Dung Tước nhàn nhạt hút thuốc lên tiếng trầm ấm nói, anh rất ít khi hút thuốc nhưng ở một số trường hợp đối tác nếu có thiện chí mời anh vẫn sẽ hút hoặc là tâm tình không tốt anh sẽ hút một điếu.
" Được." Từ Tử Sinh quen biết Mộ Dung Tước đã lâu hiển nhiên sẽ hiểu tính tình của Mộ Dung Tước như thế nào, anh cũng muốn có vợ rồi, có vợ rồi tính tình mỗi người đều thay đổi chăng?
Vì sợ lại có sự cố hoặc Nam Cung Dư Y sợ Thôi Tuyết Lệ sẽ tìm Nam Cung Chính Dung cho nên nhờ Lý Thuần Khuê cho người đi mua đàn cho em trai mình, cô vẫn nhớ loại đàn em trai cô thích nhất, đó là cây đàn năm nó năm tuổi ba đã tặng, nhưng căn nhà Nam Cung đã bị niêm phong cho nên cô không thể đến lấy đàn, chỉ đành nhờ Lý Thuần Khuê đặt mua cây đàn như cũ cho Chính Dung.
Trong lúc đang dùng cơm chiều thì Từ Tử Sinh đến, anh đưa cho cô tài liệu cô cần. Từ tài liệu cô biết hiện tại Mộ Dung Cầu đã kết hôn với người khác, còn Chung Ly Giai Giai mất sau hai bị liệt hai chân và bị ảnh hưởng từ tai nạn năm đó mà tim cũng suy yếu. Hoá ra Mộ Dung Bá Lâm là con trai của Mộ Dung Cầu và Ôn Nhu Nhu, Mộ Dung Bá Lâm sẽ cùng Thôi Chiêu My chính thức đính hôn vào tuần tới, trong tài liệu cũng nhắc đến Mộ Dung Bá Lâm muốn thu mua công ty Nam Cung để cũng cố và chứng tỏ thực lực của mình cho Mộ Dung Cầu thấy được. Trong tài liệu về thông tin ba cô trong trại giam không có chút thông tin, Nam Cung Dư Y đưa mắt nhìn Từ Tử Sinh ngồi đối diện mình.
" Phu nhân, vì cục công an cẩn mật cho nên tôi không thể có thêm thông tin gì, thật xin lỗi." Từ Tử Sinh lên tiếng nói nhận lỗi.
" Không sao! Tôi hiểu." Nam Cung Dư Y biết là khó với anh, cho nên cũng không có hỏi thêm gì, anh là trợ lý của Roy, bận không ít việc lại vì cô là đưa tài liệu.
" À phải rồi, tôi có cái này tặng anh, cám ơn anh đã giúp tôi!" Chợt nhớ ra cô có làm nến thơm an thần dễ ngủ lại tốt cho sức khoẻ và tinh thần cho nên đã làm tặng Từ Tử Sinh một ít.
" Phu nhân, phiền cô rồi, đây là trách nhiệm chủ tịch giao cho tôi, lệnh của phu nhân cũng như lệnh ngài ấy sao tôi dám từ chối, phần quà này tôi không dám nhận." Từ Tử Sinh cười từ chối khéo. Mộ Dung Tước mà biết anh nhận quà của cô không khoé hủ dấm chua của cậu ấy lại bộc phát, lại dồn mọi công việc cho anh xử lý không để anh sống tốt.
" Đây là tôi tự tay làm, anh yên tâm đi, tôi chỉ là muốn cám ơn anh, Thuần Khuê và mọi người cũng như anh, anh không cần phải ngại." Nam Cung Dư Y cười dịu dàng lên tiếng, nhìn nụ cười của cô Từ Tử Sinh đã ngây người trong chốc lát nhưng rất nhanh đã hồi phục, anh cầm túi giấy xinh xắn lại tinh xảo trên đó còn có tên nhãn hiệu mà anh thấy rất quen mắt " Nótalgia " nó mang tên nỗi nhớ. Từ Tử Sinh cám ơn cô sau đó tạm biệt rời khỏi biệt thự.
CHƯƠNG 17: LẬT ÁN CHO BA CÔ
Thời gian hiện tại đối với Nam Cung Dư Y trôi qua giống như ngồi trên bếp than, lòng nôn nóng như lửa đốt. Roy chồng cô tối nào cũng sẽ về nhà, anh có hỏi cô khi nào mới có thể đường đường chính chính mà gặp mặt anh, cô im lặng không nói. Phải, cô vẫn chưa can đảm vì cô sợ anh sẽ là Mộ Dung Tước, cô không phải cô gái nhu nhược hay cô gái không hiểu chuyện, trong lòng cô đã chắc chắn gần chín mươi chín phần trăm anh chính là Mộ Dung Tước, nhưng cô chưa hiểu vì sao anh lại lấy cô, trong khi anh biết cô muốn là tìm hiểu việc mẹ anh Chung Ly Gia Giai có liên quan đến cái chết của mẹ cô.
Diệp Anh Nguyệt không hổ danh là thẩm phán giỏi, cô đã rất nhanh thuyết phục cục cảnh sát cùng toà án lật lại vụ án của Nam Cung Chính Quân, rất nhanh thông tin liền được truyền đến tai Thôi Tuyết Lệ, bà ta sợ hãi nếu hiện tại lật lại vụ án thì Mộ Dung Bá Lâm sẽ không thể thu mua công ty Nam Cung được, mà lần trước vì chuyện Nam Cung Dư Y và Thôi Chiêu My chạm mặt mà đến giờ Mộ Dung Bá Lâm vẫn không có động tĩnh gì? Còn có Nam Cung Chính Dung bà ta cũng không tìm thấy.
Tập đoàn Mộ Dung, văn phòng làm việc của Mộ Dung Bá Lâm. Từ sau lần vụ Nam Cung Dư Y bị thương đến nay anh vẫn không tìm thấy cô, phải anh đã động lòng với cô nhưng cô dường như đối với anh có thù hằn, mặt khác anh cũng đang điều tra Thôi Tuyết Lệ.
" Lâm thiếu! Đây là dự án về công ty Nam cung, tôi nghe nói thẩm phán Diệp Anh Nguyệt sẽ đích thân đàm phán lật lại vụ án oan cho Nam Cung Chính Quân, còn có vụ án tai nạn kia được tiết lộ là có liên quan đến một hắc đạo, có lẽ Thôi Tuyết Lệ là người giựt dây." Hộ vệ của Mộ Dung Bá Lâm đem hồ sơ đưa cho anh, cũng tường thuộc lại qua nội dung.
" Còn cô gái Nam Cung Dư Y thì như thế nào?" Mộ Dung Bá Lâm lên tiếng hỏi, trong tài liệu chỉ có chi tiết cô đi học và làm việc khi ở thành phố H còn ở mỹ anh chỉ gặp cô trong quán bar lần đó nhưng trong này lại không có thông tin, còn có lần trước cô gái hộ vệ đi bên cạnh cô nói cô là phu nhân chỉ tịch tập đoàn RZ, mà thông tin về người chủ tập đoàn này anh có moi cũng không moi ra được.
" Chỉ biết cô ấy là con gái lớn của Nam Cung Chính Quân, tốt nghiệp khoa công tố lớn ở mỹ, còn cụ thể tôi vẫn không thể điều tra ra, có lẽ là bị chặn thông tin, Thôi Tuyết Lệ là con gái riêng của Thôi Chiêu My được gả vào nhà Nam Cung hơn mười năm trước, còn có Thôi Tuyết Lệ cũng là người trong hắc đạo nhưng là bên nào tôi vẫn còn đang điều tra." Hộ vệ cung kính cẩn thận trả lời thắc mắc của chủ nhân.
" Được rồi! Cậu lui đi, giám sát hai mẹ con họ Thôi cho tôi." Mộ Dung Bá Lâm mệt mỏi khoát tay cho người lui ra. Anh biết tập đòan RZ không dễ điều tra, nhưng người phụ nữ anh nhìn trúng nhất định anh phải có được cô.
Thôi Tuyết Lệ biết được vụ án của Nam Cung Chính Quân được lật lại, cho nên bà ta đã tìm đến người chống lưng cho bà ta cũng là người tình của bà ta, Tào Cẩn là lão đạo của hắc đạo không lớn cũng không nhỏ, ông ta cũng có một công ty làm ăn nhưng phía sau lại là buôn bán phi pháp còn có mấy sòng bài.
" Bây giờ nếu điều tra sẽ là tới người chúng ta, anh làm cách nào đi chứ, dù sao Nam Cung Chính Quân đã chết rồi." Thôi Tuyết Lệ nôn nóng lên tiếng nói với ngừoi đàn ông trước mặt, Tào Cẩn tuy đã lớn tuổi nhưng nét phong độ của ông vẫn còn, hồi trẻ ông cũng là người đàn ông được nhiều cô gái dòm ngó.
" Uyển Dư có hai người con sao?" Ông nhàn nhạt mở miệng hỏi Thôi Tuyết Lệ mà không nói vào trọng điểm mà Thôi Tuyết Lệ cần khiến bà ta cau mày, vì sao ông ta biết Hoắc Uyển Dư.
" Anh biết Hoắc Uyển Dư?" Bà nghi hoặc hỏi.
" Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu hơn sinh mạng vì sao lại không biết?" Tào Cẩn tàn độc lên tiếng.
" Anh!" Thôi Tuyết Lệ không thể tin nhìn Tào Cẩn nữa ngày cũng không thể nói gì.
" Thôi Tuyết Lệ, rất may cho cô là không đυ.ng đến Uyển Dư, nếu cái chết của cô ấy có liên quan đến cô, cô nghĩ mạng cô vẫn còn ở đây sao?" Tào Cẩn hung hăn nhìn bà ta nói gằng từng chữ.
" Cho nên anh dùng tôi làm mồi để vào nhà Nam Cung khiến ông ta mang danh gϊếŧ người còn khiến con gái ông ta ở mỹ không thể về được? Anh lợi dụng tôi cùng con gái tôi dẫn dắt Mộ Dung Bá Lâm vào cuộc trả thù cho Hoắc Uyển Dư?" Thôi Tuyết Lệ trừng mắt nhìn ông ta nói, bà yêu ông ta, còn vì ông ta sinh con gái vì ông ta mà làm không biết bao nhiêu chuyện nhưng đổi lại là trả thù cho người phụ nữ khác.
" Phải! Còn có tôi muốn là bà không được động đến con gái của Uyển Dư, nếu để tôi biết nó mất một cọng tóc tôi liền tính trên người con gái bà." Tào Cẩn thừa nhận, ông lạnh nhạt lên tiếng cảnh cáo bà ta, chuyện bà ta làm là tự nguyện ông không ép, cũng đến lúc ông trả thù nhà Mộ Dung, Nam Cung Chính Quân người cướp đi người phụ nữ ông yêu ông đã trả thù được vậy thì còn nhà Mộ Dung Cầu và Ôn Nhu Nhu, năm đó Chung Ly Giai Giai là khờ dại ngu mụi mới khiến Uyển Dư của ông ra đi, cô ta cũng đã xuống mồ làm bạn cùng cô ấy chuyện bây giờ ông cần làm chính là hai người còn lại, Mộ Dung Cầu và Ôn Nhu Nhu.
Thôi Tuyết Lệ căm phẫn nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tào Cẩn không khỏi tức giận, bà dùng cả thanh xuân chỉ yêu mình ông ta, lấy Nam Cung Chính Quân cũng là vì ông ta, ông ta luôn lạnh nhạt với bà hoá ra lại là vì Hoắc Uyển Dư, bà hận hận không thể tự tay gϊếŧ chết Hoắc Uyển Dư, con gái bà vì sao lại thua con gái của Hoắc Uyển Dư, bà không cam lòng, nhất định bà sẽ khiến con gái bà hơn hẳn Nam Cung Dư Y mọi thứ.
CHƯƠNG 18: MANG THAI. XÁC ĐỊNH ANH CHÍNH LÀ MỘ DUNG TƯỚC
Vụ án của Nam Cung Chính Quân đã được lập lại và đang trong thời gian điều tra, cảnh sát cũng đã mời Thôi Tuyết Lệ đến để hỗ trợ điều tra, bà ta đã bị cảnh sát bức cung đến sắp phát điên, bà gọi điện cho Tào Cẩn nhưng ông ta không nhận máy.
Nam Cung Dư Y hôm nay đưa Nam Cung Chính Dung đến thăm
Mộ mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, tối qua Roy cũng nói anh đã chuẩn bị lễ vật viếng mộ mẹ vợ cho nên cô chỉ cần đến viếng mộ là được.
" Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, chuyện mẹ mất sẽ không liên quan đến nhà Mộ Dung chứ? Con rất sợ sẽ coi anh ấy là kẻ thù, con cũng chỉ là không muốn thù hận người không liên quan, còn có, dường như con yêu anh ấy mất rồi." Nam Cung Dư Y sờ lên bia mộ mẹ cô mà nói nỗi lòng. Nam Cung Chính Dung rất nghe lời và hiểu chuyện thấy chị gái khóc liền đến ôm chị gái vào lòng tay chân vụng về mà an ủi Nam Cung Dư Y.
Viếng mộ xong cũng đã là buổi trưa, Nam Cung Dư Y đưa Nam Cung Chính Dung đến nhà hàng mà nó thích ăn nhất, gần đây cô cảm thấy người mệt mỏi lại không có khẩu vị cho nên ăn không được nhiều, cô nghĩ có thể vì lo cho vụ án của ba cho nên gần đây cô ăn không ngon ngủ cũng không sâu.
Ăn xong dạ dày lại khó chịu cô nói hộ vệ đưa Chính Dung ra ngoài xe trước, Lý Thuần Khuê theo cô vào nhà vệ sinh, cô nôn hết phần thức ăn vừa ăn xong lại mệt mỏi không thể đứng vững, Lý Thuần Khuê lo lắng cho cô liền chạy vào xem. Lúc đi ra vì không để ý nên đυ.ng phải một người đàn ông trung niên, Lý Thuần Khuê xin lỗi ông ta, nhưng ông ta lại chỉ chú mục vào Nam Cung Dư Y, nhưng chỉ là chốc lát liền rời đi.
Về đến biệt thự, Lý Thuần Khuê dìu Nam Cung Dư Y lên giường nghỉ ngơi, sau đó liền cho người gọi bác sĩ đến kiểm tra, kết quả là cô mang thai được 2 tuần, vì cơ thể suy nhược lại lo âu cho nên khiến cơ thể sinh ra mệt mỏi.
" Phu nhân, chúc người cô! Chủ tịch biết chắc sẽ rất vui!" Lý Thuần Khuê thật lòng lên tiếng, mặc dù là vui mừng nhưng trên mặt cô không thể hiện quá lộ liễu.
" Thuần Khuê chị theo Roy bao lâu rồi?" Nam Cung Dư Y dựa lưng lên đầu giường, phía sau cô được lót một chiếc đệm êm.
" Đã hơn 15 năm!" Lý Thuần Khuê không hiểu vì sao hôm nay cô lại hỏi như vậy nhưng vẫn là nên trả lời cô ấy.
" Thuần Khuê! Tôi hỏi chị chỉ cần gật đầu mà không cần nói!" Nam Cung Dư Y nghiêm túc nhìn Lý Thuần Khuê, Lý Thuần Khuê biết tính tình của Nam Cung Dư Y cho nên cũng thuận theo mà trả lời.
" Roy chính là Mộ Dung Tước!" Không phải câu hỏi mà là khẳng định chắc chắn. Lý Thuần Khuê không ngạc nhiên, đến nay cũng gần được một năm rồi, có giấu cô ấy cũng không được, mà ý muốn của chủ nhân cũng không hoàn toàn giấu cô mãi mãi, chẳng qua là sợ cô không chấp nhận được mà thôi. Lý Thuần Khuê nhìn Nam Cung Dư Y gật đầu.
" Chuyện tôi mang thai không cần cho anh ấy biết, tôi sẽ tự mình nói với anh ấy." Nam Cung Dư Y hít thật sâu nhắm mắt lại mở miệng lên tiếng.
" Được! Phu nhân hãy nghĩ ngơi, tôi căn dặn đầu bếp một chút thức ăn cho cô." Lý Thuần Khuê nói sau đó liền ra khỏi phòng, vì lời của Nam Cung Dư Y cũng giống như lệnh của Mộ Dung Tước cho nên Lý Thuần Khuê thuận theo cô căn dặn người làm khoan hãy nói chuyện phu nhân mang thai cho chủ tịch, cô ấy sẽ tự nói cho chủ tịch biết.
Hôm nay vì có cuộc họp quan trọng cho nên Mộ Dung Tước tan tầm về nhà trể hơn mọi khi, lúc này người giúp việc cũng đã đi nghỉ, chỉ có hộ vệ và Lý Thuần Khuê là đợi anh về nhà mới rời đi. Mộ Dung Tước vào phòng cũng như mọi khi đèn được tắt, chỉ có mỗi chiếc đèn ngủ nhỏ, Nam Cung Dư Y đang nằm trên giường ngủ, Mộ Dung Tước cẩn thận từng bước cố gắng không để phát ra tiếng động khiến cô tỉnh giấc, anh nghe nói hôm nay bác sĩ tư đến nhà nói là cơ thể cô không tốt nên Lý Thuần Khuê cho gọi bác sĩ, cô ấy cũng không nói tình hình cụ thể, chỉ nói phu nhân yêu cầu để cô ấy tự nói với anh.
" Anh về rồi sao?" Tiếng nói nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh, giọng cô rất dễ nghe, Nam Cung Dư Y ngồi dậy, Mộ Dung Tước đỡ cô dựa vào đầu giường đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
" Nghe nói hôm nay bác sĩ đến khám cho em, thân thể không thoải mái sao?" Mộ Dung Tước ôn nhu lên tiếng hỏi thăm cô, anh đối với cô mãi vẫn là dịu dàng ôn nhu hết mực thương yêu cô, cho dù cô không biết nhưng anh không quan tâm cô có đáp lại hay không, anh chỉ cần anh yêu cô và hiện tại cô chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh.
" Mộ Dung Tước vì sao anh lấy em?" Nam Cung Dư Y nhỏ giọng hỏi, cơ thể Mộ Dung Tước thoáng cứng đờ.
" Em! em biết từ khi nào?" Mộ Dung Tước hồi họp có chút lo lắng hỏi, anh vẫn nhớ ánh mắt hận thù khi cô nhìn anh và Mộ Dung Bá Lâm.
" Lần trước anh cùng Một cô gái đi ra từ nhà hàng mà Chính Dung rất thích ăn. Cô gái ấy cũng là cô gái mà mỗi năm em thấy hay cùng ngồi với anh ở Pub.!" Nam Cung Dư Y kiềm chế kích động nói, hoá ra anh là người đàn ông cô ôm mỗi bóng lưng kia suốt ngần ấy năm, hoá ra anh là Mộ Dung Tước, hoá ra anh chính là Roy chồng cô.
" Em, em biết hết rồi sao? Anh xin lỗi, chuyện mẹ anh có liên quan đến mẹ em anh còn đang điều tra kỹ càng, anh sẽ trả lại một cái công đạo cho em." Mộ Dung Tước ôm cô thật chặt nói, cô biết, hoá ra cô biết tất cả, hoá ra không phải cô không để ý đến anh, hoá ra cô vẫn còn biết đến anh.
" Anh có biết không? Em ôm bóng lưng anh lưu luyến ngần ấy năm, mỗi năm cứ dịp nghĩ lễ em về thành phố sẽ nhịn không được mà đến Pub chỉ mong nhìn bóng lưng anh, cũng chính là anh trong lễ tang mẹ em đã cứu em một mạng, cũng chính vì cô gái luôn xuất hiện cùng anh mà em không dám tiến thêm một bước để nhìn rõ anh là ai, nếu em biết được sự thật này sớm hơn em đã không khổ sở như vậy!" Nam Cung Dư Y cố kiềm chế nước mắt nghẹn ngào nói.
" Xin lỗi! Xin lỗi em Y Y của anh!" Ngoài những câu này anh đã không thể nói được gì nữa, anh ôm cô rất chặt một chữ cũng không thể nói được, anh không biết cô giấu nhiều tâm tư như vậy, là do anh không can đảm mà tiến đến gần cô, là do anh ích kỹ dùng cách này để có được cô.
" Mộ Dung Tước! Em có thai rồi!" Nam Cung Dư Y im lặng một lúc trong lòng sau khi nói ra hết lại nhẹ nhõm như vậy, cô bật thốt tin tức mà cô cũng hồi họp trong long, cô không biết anh có như cô vui mừng khi có đứa nhỏ này không.
" Em nói gì cơ?" Mộ Dung Tước không thể tin lên tiếng hỏi lại lần nữa, anh vội bật đèn, vén chăn lên nhìn chằm chằm vào bụng cô, nữa ngày cũng không nói được, anh kích động đến phát điên.
" Ngốc, nó chỉ mới được hai tuần thôi, anh nhìn mãi cũng không thấy bụng em lớn hơn ngay bây giờ được!" Nam Cung Dư Y phì cười vì hành động ngốc này của anh, nhịn không được đưa tay sờ lên khuôn mặt điển trai của anh. Hoá ra anh là người cô thầm ôm bóng hình suốt mấy năm, hiện tại anh chính là chồng cô, cũng không ngần ngại cô sẽ hận anh mà giúp ba cô lật án, Nam Cung Dư Y liệu người đàn ông như vậy mày có hận được không?