Từ khi kết hôn đến nay cũng đã được hơn hai tháng, vụ án của Nam Cung Chính Quân được Nam Cung Dư Y xin giấy phép từ toà án cho điều tra lại, cô tuy là công tố viên, nhưng vì là Nam Cung Chính Quân là ba cô cho nên cô không thể theo dõi, chỉ nhờ vào chồng cô cung cấp tài liệu cho viện công tố, ngoài ra anh còn cho người đích thân mời công tố giỏi nhất nhì thế giới, cũng là thẩm phán tối cao Diệp Anh Nguyệt để truy án vụ này. Diệp Anh Nguyệt là thẩm phán tối cao cũng là giáo sư thuyết trình cho viện công tố ở mỹ mà Nam Cung Dư Y học, thẩm phán Diệp Anh Nguyệt chỉ nhận thuyết trình một lần năm đó, đối với sự điều tra và thẩm vấn nghi phạm khiến Nam Cung Dư Y cùng người đời thán phục, dưới tay cô ấy là hàng ngàn vụ án tố tụng thành công mỹ mãn.
Nhà hàng cao cấp thuộc quyền sở hữu của Mộ Dung gia.
" Bỏ số tiền lớn để mời tôi, Tước thiếu thật biết chi mạnh tay." Diệp Anh Nguyệt tuy đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ.
" Số tiền đó không đáng là bao, miễn em có thể chấp nhận." Mộ Dung Tước nhàn nhạt mỉm cười lên tiếng.
" Tước! Đây là vụ án cuối cùng em nhận." Diệp Anh Nguyệt từ chối rượu mà cô thích uống nhất, cô cũng chỉ nhận vụ án giải oan cho ba mình của MộC Thiên Di và vụ cuối cùng này của Nam Cung Dư Y. Hai cô gái này đều đuộc hai người đàn ông ưu tú nhất để ý đến, tuy khác thành phố nhưng cô cùng hai người đàn ông kia là bạn bè đã lâu.
" Tại sao? Em đang là thẩm phán tài năng trẻ tuổi nhất, vì sao lại không tiếp tục làm?" Đối với sự hiểu biết mấy năm với Diệp Anh Nguyệt, cô là người phụ nữ cuồng công việc, việc chính nghĩa cô làm không ít, ngừoi dân đều hết mực cung kính tôn trọng cô.
" Em mang thai rồi, đây là đứa con gái mà chồng em đang mong đợi, anh ấy không muốn em vì công việc mà bỏ rơi ba con anh ấy, cho nên đã kiên quyết xin em nghỉ làm." Diệp Anh Nguyệt mỉm cười nói.
" Phải thôi, Triệu An Kỳ giờ là người đàn ông kinh doanh giỏi, công ty ba em giao cho nó cũng càng ngày càng phát triển." Mộ Dung Tước mỉm cười gật đầu, anh biết Triệu An Kỳ vào sự kiện lễ thời trang lớn tại pari, vì Nam Cung Dư Y trước đây đã theo học khoá thời trang tại pari, học được một năm cô biết thông tin từ vụ án của mẹ cho nên mới kiên quyết đi mỹ học công tố viên. Năm đó vì cô anh cũng nán lại tại pari một năm.
" Chúc mừng em! Anh cũng thay mặt vợ anh cám ơn em." Mộ Dung Tước nâng ly hướng cô mỉm cười.
Bên này, Nam Cung Dư Y vô tình đến nhà hàng này ăn, cô vốn dỉ ra ngoài đi dạo vừa hay tới giờ cơm trưa nên cô bảo Lý Thuần Khuê dừng xe, liếc thấy bóng lưng quen thuộc, còn có ngồi đối diện anh là thẩm phán Diệp Anh Nguyệt, Nam Cung Dư Y cô dùng hết can đảm muốn tiến lên nhìn rỏ dung mạo người trong lòng như thế nào. Không ngờ vì quá chú ý bóng lưng cho nên cô không biết có người đang đi đến, hai người vô tình động chạm, tưởng là lỗi của mình cô vội cuối đầu xin lỗi, nhưng khi ngước mắt nhìn lên người bị đυ.ng ánh mắt cô hiện lên căm phẫn không vui. Lại là Mộ Dung Bá Lâm.
" Nam Cung Dư Y, hoá ra là em!" Trong mắt Mộ Dung Bá Lâm thoáng hiện chút vui mừng, nhưng rất nhanh anh thay vào đó là vẻ hờn hợt phong lưu vốn có của mình. Nam Cung Dư Y không vui muốn xoay ngừoi bỏ đi thì cánh tay bị Mộ Dung Bá Lâm nắm lại.
" Buông tay!" Nam Cung Dư Y tức giận giãy dụa muốn thoát khỏi anh, nhưng lực của anh rất lớn khiến cô tức giận quát khẽ.
" Tôi nói rồi, đừng để tôi gặp lại em. Lần này em đừng hòng thoát." Mộ Dung Bá Lâm cười cười nói, hành động còn nhanh hơn, anh ôm ngang eo cô hướng cửa đi ra.
" Thuần Khuê!" Nam Cung Dư Y lúc này hơi sợ hãi, cô hướng phòng ăn gọi lớn Lý Thuần Khuê đang sắp xếp chọn món ăn trong phòng bao. Bên này Mộ Dung Tước nghe tiếng gọi cũng quay đầu lại nhanh chóng bắt kịp được hình ảnh Nam Cung Dư Y bị Mộ Dung Bá Lâm cưỡng ép rời đi.
" Lâm thiếu, anh đây là làm gì? Xin hãy bỏ phu nhân tôi ra." Lý Thuần Khuê nghe tiếng gọi nhanh chóng chạy ra, kịp thời ngăn chặn Mộ Dung Bá Lâm ôm Nam Cung Dư Y vào thang máy.
" Cô nghĩ đây là đâu mà muốn ngăn cản được tôi?" Mộ Dung Bá Lâm hừ lạnh lên tiếng, đây là địa bàn của anh cai quản, cũng là nhà hàng dứoi tay anh quản lí, ở đây có người của anh, dù có thêm mấy hộ vệ giỏi như Lý Thuần Khuê anh cũng chẳng lo. Vừa dứt lời liền có mấy ngừoi hộ vệ tiếng lại gần ngăn cản Lý Thuần Khuê, mà hộ vệ của Lý Thuần Khuê nghe thông báo cũng nhanh chống chạy vào, nhưng số lượng vẫn yếu thế hơn Mộ Dung Bá Lâm.
" Em nói xem, ông già bao nuôi em nếu biết được tôi cùng em ân ái sẽ có biểu hiện như thế nào?" Mộ Dung Bá Lâm mang gương mặt điển trai yêu nghiệt hướng lại gần Nam Cung Dư Y nhỏ giọng nói.
" Khốn kiếp, buông tôi ra!" Nam Cung Dư Y tức giận mắng anh, còn dùng tay liên tục muốn đẩy anh ra khỏi người cô.
" Lâm thiếu, ngài có biết cô ấy là phu nhân của RZ không?" Lý Thuần Khuê biết bên mình yếu thế, vì vậy mới mở miệng lên tiếng. Tiếng nói vừa dứt cũng khiến Mộ Dung Bá Lâm thoáng khựng lại.
" Vậy thì sao? Ông ta vốn dĩ là một ông già, tôi yêu thích phu nhân cô, ông ta làm gì được tôi." Giọng nói Mộ Dung Bá Lâm đầy ngông cuồng.
" Chú lại ở đây làm loạn cái gì?" Tiếng nói lạnh lùng trầm ấm vang lên giữa không khí đôi co, Mộ Dung Tước vững bước tiến lại gần, với khí thế và dung mạo của anh đến Mộ Dung Bá Lâm cũng là sắp thứ hai, nhưng không ai biết Mộ Dung Tước đang kiềm chế tức giận của mình như thế nào. Anh là đàn ông cùng với Mộ Dung Bá Lâm là anh em cùng cha khác mẹ, với dòng máu chảy chung anh biết tính chiếm hữu của đàn ông nhà Mộ Dung rất lớn, anh cũng biết em trai này của anh để mắt tới người con gái của anh.