Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Bất ngờ thình lình xảy đến, Lục Tâm Du ngây ra.
Cô quay đầu nhìn Lâm Thâm, đôi mắt Lâm Thâm nhìn cô sáng quắc, có chút căng thẳng.
Chiếc nhẫn vốn lạnh lẽo, mang vào ngón tay thì dần nóng lên.
Lục Tâm Du nhìn Lâm Thâm, sửng sốt, "Anh... Anh mua khi nào?"
Lâm Thâm nói: "Mấy hôm trước."
Lục Tâm Du đưa tay lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay phát ra ánh sáng lấp lánh.
Lục Tâm Du bỗng nhiên nở nụ cười, ngước mắt nhìn Lâm Thâm, "Anh cứ cầu hôn như vậy?"
Lâm Thâm ngơ ngác, sau đó lập tức hiểu ra, quỳ một gối xuống.
Lục Tâm Du phì cười, kéo anh dậy, "Mau đứng lên, đi tắm trước, hôi thế này mà cầu hôn, anh là người đầu tiên đấy."
Lục Tâm Du nhìn chiếc nhẫn, vui vẻ ra ngoài.
Lâm Thâm đứng lên, nhìn bóng dáng hứng khởi của Lục Tâm Du, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Anh đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo, xoay người đứng dưới vòi hoa sen.
Mới vừa mở nước, cửa phòng tắm lại đột nhiên mở ra.
Anh quay đầu lại, thấy Lục Tâm Du cười tủm tỉm thò đầu vào.
Lâm Thâm nhướng mày, bật cười, "Sao? Muốn cùng anh đây tắm uyên ương?"
Lục Tâm Du cười cong cả mắt, giơ thứ đồ trong tay lên, "Quần trong của anh đây, anh Lâm. Treo đây cho anh." Nói xong, cô treo chiếc quần trong sạch sẽ ở tay nắm cửa, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Lục Tâm Du ngồi ở mép giường, vui sướиɠ nhìn chiếc nhẫn trong tay.
Rõ ràng là vừa rồi rất buồn ngủ, giờ lại không còn chút gì nữa.
Chuyện Lâm Thâm mua nhẫn, cô thật sự không phát giác được. Anh bạn này, giấu cũng đủ sâu.
Lâm Thâm tắm rửa xong, thân dưới vây một chiếc khăn tắm, Lục Tâm Du ngẩng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm.
Lâm Thâm đi qua, cúi người, đôi tay chống ở hai sườn Lục Tâm Du, cúi đầu hôn môi cô, cười hỏi: "Có thơm không?"
Lục Tâm Du cong mắt cười, "Ừ."
Trong mắt Lâm Thâm tràn đầy yêu chiều, xoa đầu cô, đến trước tủ quần áo, lấy một bộ đồ bên trong.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Thâm đã thay đồ xong, tây trang giày da, vô cùng nghiêm chỉnh.
Lục Tâm Du ngồi ở mép giường nhìn anh, càng nhìn càng vui vẻ.
Lâm Thâm đi đến mép giường, Lục Tâm Du gỡ nhẫn ra, đưa cho anh, nói: "Cầu hôn lần nữa."
Lâm Thâm nhịn cười, nhận lấy chiếc nhẫn, sau đó quỳ xuống đất, một tay kéo tay Lục Tâm Du, một tay cầm nhẫn, ánh mắt rất nghiêm túc, "Lục Tâm Du, em có bằng lòng gả cho anh không? Anh sẽ thương yêu em, quý trọng em, chăm sóc cho em. Anh muốn cùng em vượt qua quãng đời còn lại, đến một ngày khi hai ta đã già đi, vẫn có thể được nắm tay em, được ôm em."
Từ hiện tại đến khi già đi, đây là lời hứa hẹn cả đời.
Lục Tâm Du chăm chú nghe từng chữ, nước mắt chợt trào dâng.
Lâm Thâm đưa tay giúp Lục Tâm Du lau nước mắt, chất giọng dịu dàng, "Vợ, anh thật sự, thật sự rất yêu em."
Lục Tâm Du không ngừng gật đầu, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, "Em biết."
Cô biết Lâm Thâm yêu cô, anh đã cho cô lời hứa hẹn cả đời.
Cô đưa tay cho anh, giọng nghẹn ngào, "Nhẫn, mang cho em."
Lâm Thâm gật đầu, thận trọng đeo nhẫn vào tay Lục Tâm Du.
Anh ngẩng đầu, dịu dàng giúp Lục Tâm Du lau nước mắt, "Đừng khóc, anh yêu em."
Lục Tâm Du vừa khóc vừa cười, đôi tay ôm má Lâm Thâm, cúi đầu hôn lên môi anh, trong mắt ngân ngấn nước mắt, trên mặt lại mang nụ cười, "Em cũng yêu anh, Lâm Thâm."
Tối hôm đó, Lục Tâm Du nằm trong lòng Lâm Thâm, đôi mắt nhìn trần nhà, liên tục chớp chớp, "Lâm Thâm, em không ngủ được."
Lâm Thâm cúi đầu nhìn cô, nói, "Có muốn ra ngoài ăn bữa khuya không?"
Lục Tâm Du gật đầu, "Được."
Lúc Lục Tâm Du cùng Lâm Thâm ra cửa, đã là ba giờ sáng, nhưng mùa hè nhiều quán ăn khuya, trên đường còn có không ít người, phần lớn cũng ra ăn khuya.
Lâm Thâm nắm chặt tay Lục Tâm Du, cúi đầu hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
"Ăn thịt nướng BBQ đi, quán chúng ta thường đến ấy."
"Được."
Lục Tâm Du và Lâm Thâm thường xuyên đến một cửa hàng BBQ trên con đường ăn vặt ở tiểu khu bên cạnh. Chủ cửa hàng đồ nướng là một đôi vợ chồng già tình cảm rất tốt. Bởi vì Lục Tâm Du và Lâm Thâm thường đến, hai vợ chồng già cũng quen họ, thấy là hai người họ, bà chủ vội niềm nở tiếp đón, "Hai đứa lại tới nữa à, hôm nay muốn ăn gì?"
Lâm Thâm cười, nói: "Hỏi vợ cháu đi ạ."
Bà chủ vội mang thực đơn lên, Lâm Thâm tìm một vị trí cách xa chỗ nướng, kéo Lục Tâm Du ngồi xuống.
Lục Tâm Du nhận thực đơn chuẩn bị gọi món, bà chủ quán tinh mắt, liếc mắt một cái là thấy trên tay Lục Tâm Du có thêm một chiếc nhẫn kim cương, lóe lên ánh sáng bạc, bà kinh ngạc, hỏi: "Hai đứa chuẩn bị kết hôn à?"
"Vâng." Lục Tâm Du gật đầu, đuôi lông mày, khóe mắt, tất cả đều không dấu được vẻ hạnh phúc.
"Ôi chao, vậy chúc mừng hai đứa, chúc hai đứa trăm năm hòa hợp, hạnh phúc đến già." Bà chủ quán cười tủm tỉm nói.
Lâm Thâm cũng cười, vô cùng vui sướиɠ, "Cảm ơn bà, chắc chắn là vậy rồi." Nói xong, anh còn hỏi Lục Tâm Du, "Có đúng không vợ?"
Lục Tâm Du ừ một tiếng.
Chắc chắn là vậy.
Lục Tâm Du gọi đồ ăn xong, đưa quyển thực đơn cho bà chủ quán.
Bà chủ quán cầm lấy quyển thực đơn, vui vẻ chạy đến chia sẻ chuyện vui với chồng mình.
"Lúc trước ông còn nói hai đứa nó không lâu dài được, giờ thấy chưa?" Bà chủ quán vừa giúp chồng mình làm đồ ăn vừa quở trách ông ấy.
Khi Lục Tâm Du mới cùng Lâm Thâm yêu đương, có nói chuyện phiếm với đôi vợ chồng chủ quán nướng BBQ. Ông chủ quán nghe nói Lâm Thâm nhỏ hơn Lục Tâm Du vài tuổi, còn đang học đại học thì lặng lẽ nói với vợ, cô gái lớn rồi, chắc gấp gáp kết hôn, cậu kia thì còn đang học đại học, chắc chắn sẽ không muốn kết hôn, hơn nữa bề ngoài thế này, chắc bên cạnh cũng không thiếu con gái.
"Kết hôn thật?" Ông chủ quán không tin lắm, nhìn sang chỗ Lục Tâm Du và Lâm Thâm.
"Đương nhiên, tôi đã nói với ông là hai đứa nó có thể thành mà, cậu kia tuy hơi nhỏ, nhưng đối xử với bạn gái rất tốt, không phải cái loại nam sinh không hiểu chuyện."
"Vâng vâng vâng, vẫn là ánh mắt bà tốt."
"Đó là đương nhiên, nếu không sao tôi tìm được ông." Bà chủ quán nói, đưa tay áo muốn giúp chồng nướng đồ ăn.
Ông chủ quán đẩy bà, nói: "Cũng không phải quá bận, khói dầu nhiều thế này, cứ để tôi làm là được, bà chỉ cần đi thu tiền thôi."
Lâm Thâm nhìn hai vợ chồng chủ quán, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đến gần Lục Tâm Du hơn, nói: "Vợ, phòng bếp nhiều khói dầu, sau này công việc trong phòng bếp giao cho anh hết đi."
Lục Tâm Du không nhịn được cười, "Anh nấu khó ăn muốn chết."
"Không phải anh đang học sao, mấy hôm trước làm món măng xào tôm, không phải em còn khen ngon à?"
Hai tay Lục Tâm Du chống cằm, nói: "Cũng chỉ có món đó là miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng mà, nếu anh nhận trách nhiệm ở phòng bếp, em đây cũng được thanh nhàn."
"Phải vậy chứ." Lâm Thâm kéo tay Lục Tâm Du, để bên môi hôn một cái, nói: "Vợ anh da non thịt mịn thế này, làm việc nhiều chai tay, anh không nỡ."
Lục Tâm Du nhìn anh cười, Lâm Thâm ngẩng đầu, hỏi cô, "Cười gì đấy?"
Lục Tâm Du nói: "Đang nghĩ, anh Lâm của em tốt như vậy, em phải hồi đáp cho anh thế nào đây."
Lâm Thâm nhướng mày, ngoắt tay với Lục Tâm Du, "Đến gần rồi nói."
Lục Tâm Du híp mắt, "Anh đang gọi chó à?"
"Nào có, gọi vợ anh."
Lục Tâm Du đến gần anh, "Anh muốn làm gì?"
"Hôn em." Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại.
Lục Tâm Du ngẩn người, đôi mắt nhìn Lâm Thâm không chớp.
Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng dừng ở môi cô, không có động tác sâu hơn, lại vô cùng dịu dàng.
Sau một lúc lâu, Lâm Thâm mới buông ra, ánh mắt xoáy sâu vào cô, thấp giọng nói: "Em yêu anh, chính là hồi đáp tốt nhất cho anh."
Lục Tâm Du nở nụ cười, chủ động hôn anh, giọng mềm mại, nói: "Em yêu anh, rất rất yêu anh."
Trong mắt Lâm Thâm tràn đầy ý cười, nắm chặt tay Lục Tâm Du, qua một lúc, bỗng nhiên chậc một tiếng, nói: "Em nói xem đời trước em làm chuyện tốt gì, đời này mới có thể tìm được người chồng tốt như anh nhỉ?"
Lục Tâm Du cười không ngừng được, "Đã thấy người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như anh."
Lâm Thâm nhướng mày, hỏi, "Ông xã không tốt à?"
Lục Tâm Du: "Tốt."
Lâm Thâm vui vẻ sờ má Lục Tâm Du, nói: "Gọi ông xã xem nào."
Lục Tâm Du hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, cũng không còn rụt rè, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Ông xã."
"Mẹ nó, dễ nghe muốn chết, kêu thêm lần nữa."
Lục Tâm Du: "Ông xã."
Lâm Thâm hào hứng, xoa đầu Lục Tâm Du, cười không khép miệng, "Sao trước đây anh không phát hiện vợ anh đáng yêu thế này, đáng yêu muốn chết." Dứt lời, lại hôn lên môi Lục Tâm Du một cái.
Lục Tâm Du đẩy anh, "Đang ở bên ngoài đấy, chú ý chút đi."
"Anh ơi, mua cho chị gái một bông đi." Một giọng nói non nớt vang lên, hai người quay đầu, thấy một cô bé ba bốn tuổi xách theo một cái giỏ tre, bên trong giỏ tre có hai mươi bông hoa hồng, mặt đầy chờ mong nhìn Lâm Thâm.
Tâm tình Lâm Thâm rất tốt, nói: "Bao nhiêu tiền, anh mua hết."
Cô bé vội nói: "Một trăm đồng ạ."
Lâm Thâm lấy ví tiền ra, rút một trăm đồng, đưa cho cô bé, "Cho em này."
"Cảm ơn anh!" Cô bé không ngừng lấy hết hoa hồng ra, đưa cho Lâm Thâm, miệng rất ngọt: "Anh thật tốt với chị gái, chúc hai anh chị đầu bạc răng long."
"Cảm ơn em gái." Lục Tâm Du xoa đầu cô bé.
Cô bé lấy tiền, cầm chiếc rổ vui vẻ chạy đi.
Lâm Thâm đưa hoa hồng cho Tâm Du, Lục Tâm Du ghép lại thành một bó, cúi đầu ngửi ngửi, đôi mắt híp lại.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là tìm lọ hoa cắm hoa vào.
Lâm Thâm lười biếng tựa vào sô pha, nhìn Lục Tâm Du ngồi xổm bên cạnh bàn trà, nghiêm túc cắm hoa, trong mắt tràn đầy cưng chiều, "Thích vậy à?"
"Thích chứ." Lục Tâm Du trả lời anh, "Con gái ai mà chẳng thích hoa."
"Vậy sau này mỗi ngày tặng em một bó."
Lục Tâm Du quay đầu lại, "Mỗi ngày một bó, anh nhiều tiền nhỉ."
"Dù sao tiền kiếm được đều là của em, sau này em thích gì thì anh mua cho em cái đó."
Lục Tâm Du cười với Lâm Thâm.
Lâm Thâm cũng nhìn cô cười.
Qua một lúc lâu, bỗng nhiên anh cúi người xuống, đến trước mặt Lục Tâm Du, nghiêm túc hỏi: "Vợ, buồn ngủ chưa?"
Lục Tâm Du còn đang phấn khích, đâu thể ngủ được, cô lắc đầu: "Chưa buồn ngủ."
"Anh cũng chưa buồn ngủ." Lâm Thâm nở nụ cười sâu xa.
Lục Tâm Du chớp mắt, bỗng nhiên đoán được anh muốn nói đến cái gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lâm Thâm nói: "Nếu đều không buồn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện hữu ích cho thể xác và tinh thần vậy."
Dứt lời, anh hôn lên môi cô.
Chiếc lưỡi nóng bỏng cạy hàm răng cô ra, quấn lấy lưỡi cô.
Lục Tâm Du nhắm mắt theo bản năng, chủ động đáp lại anh.
Môi lưỡi triền miên, cơ thể Lục Tâm Du nhanh chóng bị hôn đến nhũn ra, đưa tay ôm lấy cổ Lâm Thâm.
Tay trái Lâm Thâm đặt sau lưng Lục Tâm Du, tay phải để dưới đầu gối cô, bế ngang cô lên.
Anh vừa hôn vừa bế Lục Tâm Du vào phòng ngủ.
Nửa đêm, bên ngoài đột nhiên đổ mưa lớn, gió thổi nhánh cây xào xạc.
Lục Tâm Du cuộn người trong ngực Lâm Thâm, rụt vai theo bản năng.
Lâm Thâm ôm cô chặt hơn, bàn tay nóng bỏng từ từ du ngoạn trên lưng cô.
Ngón tay anh như mang theo dòng điện, bả vai Lục Tâm Du không tự giác run lên, giọng nho nhỏ, "Anh đừng sờ nữa, ngứa."
Lâm Thâm cúi đầu nhìn cô. Sau một lúc lâu, anh khàn giọng hỏi: "Ngày mai đi làm không?"
"Ngày mai cuối tuần, em nghỉ."
"Vậy sáng mai chúng ta ngủ bù đi."
Lục Tâm Du chớp mắt, còn chưa phản ứng lại, Lâm Thâm đã đè lên người cô lần nữa, cúi đầu, hôn cô một cái thật kêu.
Lục Tâm Du thừa nhận, kỹ năng của Lâm Thâm khá tốt, cô rất vừa lòng.
Nhưng vấn đề là, loại chuyện này, thể lực quá tốt cũng không hoàn toàn là chuyện tốt!
Thế cho nên, giữa trưa hôm sau, cô tỉnh lại, muốn đi WC, chân mềm đến mức suýt ngã giữa đất.
Đúng là eo đau lưng đau cả người không còn sức lực.
Nhìn đầu sỏ gây tội đang ngủ rất ngon trên giường, Lục Tâm Du thật sự muốn đá anh xuống. Thế nhưng cô thật sự không có sức đó, vì thế đành cầm gối đánh anh.
Đúng là, nửa tháng nữa đừng chạm vào cô! Không, một tháng!
Lâm Thâm bị đánh vẫn không tỉnh, Lục Tâm Du thở phì phì vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc ra, chuông cửa bên ngoài đột nhiên vang lên.
Cô đi ra ngoài, mở mắt mèo nhìn xem.
Chuyển phát nhanh?
Gần đây cô đâu mua gì?
Mở cửa, trong tay shipper cầm một cái hộp, "Cô là cô Lục Tâm Du phải không? Đây là chuyển phát nhanh của cô, mời cô ký nhận vào đây."
"À, là tôi." Lục Tâm Du lấy bút, vừa ký tên vừa tự hỏi, hình như gần đây cô đâu có mua gì.
Kí xong, cô nhận lấy cái hộp.
Cái hộp không lớn, nhưng khá là nặng.
Lục Tâm Du lấy kéo mở hộp ra, vừa mở vừa nghĩ, có thể là thư lần trước bệnh viện nói sắp gửi không?
Nhưng mà, sau khi mở hộp ra, nhìn thấy thứ trong hộp, Lục Tâm Du sững sờ.
Tất cả đều là mỹ phẩm dưỡng da.
Đây là mỹ phẫm dưỡng da lần trước Tôn Điềm Điềm đề cử cho cô, cô để trong giỏ mua sắm, vẫn luôn không xuống tay được.
Lục Tâm Du ngẩn ra, ôm cái hộp chạy vào phòng ngủ.
Lâm Thâm mới vừa tỉnh lại, đang chuẩn bị vào buồng vệ sinh rửa mặt, nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch, quay đầu lại liền thấy Lục Tâm Du ôm cái hộp chạy vào.
Anh nhướng mày, hỏi, "Sao thế?"
Đôi mắt Lục Tâm Du mở lớn, vừa kinh ngạc vừa mừng, "Lâm Thâm, có phải anh giúp em thanh toán giỏ mua sắm không?"
Lâm Thâm sửng sốt, tầm mắt dừng ở cái hộp trong tay Lục Tâm Du, ra vẻ đắc ý, "Dĩ nhiên rồi, ngoại trừ chồng em, còn ai tốt với em vậy nữa?"