Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Thâm về trường học, vừa vào phòng ngủ, Từ Minh đã oang oang nói lớn: "Anh Thâm! Hôm nay bọn em thấy bác sĩ Lục ở TV của ga tàu điện ngầm."
Lâm Thâm cười nhạo, "Tôi biết rồi, thấy trên TV ở nhà."
Dương Hạo ra vẻ nghiêm túc, nói: "Chậc, bác sĩ Lục lên TV thật là đẹp."
Lâm Thâm để sách lên tủ, nghe thế thì vô cùng kiêu ngạo, "Còn phải nói sao, bác sĩ Lục nhà tôi vừa đẹp người vừa đẹp nết, không chê vào đâu được."
"The f*ck! Người ta thành nhà anh từ khi nào?"
Lâm Thâm nhướng mày, cười rất tự tin, "Sớm muộn gì cũng là thế."
Từ Minh cười hì hì đi lên, đưa tay chọc cánh tay Lâm Thâm, "Anh còn tính tiếp tục giả bộ?"
"Giả bộ gì mà giả bộ, ông đây không giả bộ."
Từ Minh trợn trắng mắt, "Được rồi được rồi, anh không giả bộ, vậy tiếp theo anh tính làm gì?"
"Nên làm cái gì thì làm cái đó."
Từ Minh nhìn anh, "Chậc chậc, còn đánh đố với anh em, không được đâu nha anh Thâm."
Lâm Thâm mỉm cười, lấy một bộ quần áo trong tủ vắt lên vai, vào phòng tắm tắm rửa.
. . .
Nhờ video công ích mà Lục Tâm Du quay, viện trưởng được khen ngợi ngay trong cuộc họp, rất là vui vẻ, vừa về bệnh viện đã gọi Lục Tâm Du vào văn phòng.
Ông cười tủm tỉm đưa tiền trợ cấp cho cô, nói: "Lần này cô biểu hiện rất tốt, cấp trên rất vừa lòng với cô, sau này có chuyện như vậy sẽ tìm cô tiếp."
Lục Tâm Du điên đầu, không ngừng từ chối, "Đừng đừng đừng, ngài tạm tha cho tôi đi, quay một lần là đủ rồi, sau này mấy chuyện này, ngài đừng tìm tôi nữa."
Viện trưởng mỉm cười sâu xa, "Tôi biết, cô sợ chậm trễ chuyện cô tìm đối tượng chứ gì?"
Lục Tâm Du nghẹn họng, "Tôi không..."
"Được rồi được rồi, cô đừng ngại mà, lần trước tôi đã đồng ý giới thiệu đối tượng cho cô, vẫn còn nhớ đây này. À, ngay ngày mai luôn, tôi đã hẹn cho cô rồi, trưa mai mười hai giờ, tại tiệm cơm Tây vừa mở ở quảng trường Thời Đại, tên là... Là gì nhỉ... Thôi, mặc kệ, tôi đưa số điện thoại của cô cho anh ta rồi, chắc chắn anh ta sẽ liên hệ với cô."
Lục Tâm Du sắp khóc, "Viện trưởng, thật ra hôm đó ý tôi không phải như vậy..."
Cô thật sự không muốn đi xem mặt!!!
Viện trưởng thuyết phục cô, "Tâm Du à, người tôi giới thiệu cho cô thật sự rất ưu tú, tiến sĩ nước ngoài, chuyên gia khoa Ngoại l*иg ngực, bề ngoài cũng khôi ngô chín chắn."
"Viện trưởng..."
"Ôi chao, cô cứ yên tâm đi, ông già này có thể giới thiệu người không tốt cho cô sao?"
"..."
Tan tầm, vị tiến sĩ nước ngoài mà viện trưởng nói gọi cho cô, nghe qua điện thoại thì cách thức nói chuyện khá nho nhã lịch sự, cũng rất khách sáo, hẹn cô trưa mai gặp tại tiệm đồ Tây Lam Sơn ở quảng trường Thời Đại.
Lục Tâm Du cảm thấy mình đúng là tự kiếm chuyện cho mình, biết vậy hôm đó cô sẽ không nói như vậy. Nhưng đây là đối tượng viện trưởng giới thiệu cho cô, để người ta leo cây thì không tốt lắm.
Nghĩ tới chuyện này, cơm tối cô cũng ăn không ngon.
Lục Cảnh Tự hiếm khi về nhà, thấy em gái đặt đũa xuống không ăn cơm thì ngước mắt nhìn cô, "Sao? Thấy anh là không muốn ăn?"
Lục Tâm Du bực bội, "Nói gì đấy, sao lại vậy được?"
"Vậy thì sao?"
"Em đang phiền lòng."
Giọng Lục Cảnh Tự lành lạnh, "Nói anh xem."
Lục Tâm Du thở dài, "Chính là viện trưởng của em giới thiệu đối tượng, kêu em đi xem mặt."
Lục Cảnh Tự nghe vậy thì nói: "Cũng tốt, tuổi em đâu còn nhỏ nữa."
"Em không muốn xem mặt." Lục Tâm Du nghe anh nói tuổi cô không còn nhỏ, trong lòng bỗng nhiên không thoải mái, biện giải: "Em mới hai mươi lăm tuổi, sao lại không gả được?"
Lục Cảnh Tự nhíu mày, "Ai nói em không gả được?"
"Anh đấy, chê em tuổi lớn, còn nói xem mặt cũng được."
Lục Cảnh Tự nhìn cô, "Em đừng vô cớ gây rối."
Lục Tâm Du nhăn mũi, không nói với anh ấy nữa.
. . .
Lục Tâm Du rất bài xích xem mặt, cảm thấy hai người hoàn toàn không quen biết nhau, ngồi cùng một chỗ thảo luận chuyện kết hôn là việc rất khó chịu. Giống như đưa chính mình ra để triển lãm, tùy ý để đối phương xu lợi, đánh giá, xem xét có thích hợp để kết hôn không.
Tuy đã hai mươi lăm tuổi, nhưng điều này đâu gây trở ngại, cô vẫn muốn theo đuổi tình yêu, không muốn tùy tiện tìm một người đàn ông điều kiện không tồi để gả.
Ăn chút cơm tối, Lục Tâm Du về phòng, nằm trên giường lăn qua lộn lại, gửi WeChat cho cô bạn thân Tôn Điềm Điềm.
Đại khả ái [1] của mẹ Lục: "Tiểu Điềm Điềm! Cứu mạng!"
[1] Dịch ra thì không hay lắm nên mình để nguyên, khả ái ở đây nghĩa là đáng yêu
Tiểu khả ái của ông chủ nhà họ Thẩm: "Đây đây! Bảo bối ở đây này!"
Đại khả ái của mẹ Lục: "Ngày mai phải đi xem mặt, làm sao đây? Nói gì đây?"
Tiểu khả ái của ông chủ nhà họ Thẩm: "Ôi chao, xem mặt thì... Từ từ! Xem mặt?!! Sao cậu lại chạy đi xem mặt?! Không phải cậu rất phản cảm chuyện xem mặt sao?!"
Đại khả ái của mẹ Lục: "Mình cũng không muốn, nhưng viện trưởng giới thiệu đối tượng cho mình, mình có thể để người ta leo cây sao?"
Điện thoại đột nhiên vang lên, là Tôn Điềm Điềm gọi đến.
Lục Tâm Du nằm trên giường tiếp điện thoại, Tôn Điềm Điềm ở đầu kia lớn tiếng hỏi: "Viện trưởng của cậu nghĩ gì mà giới thiệu đối tượng cho cậu?!"
Lục Tâm Du: "Nói thì dài lắm, đây là một câu chuyện buồn."
"Đối phương làm nghề gì? Bề ngoài, chiều cao thế nào? Đẹp trai không?"
"Bác sĩ, tiến sĩ nước ngoài, chuyên gia khoa Ngoại l*иg ngực, cao bao nhiêu, đẹp trai hay không, mình không biết."
Tôn Điềm Điềm ngẫm nghĩ, nói: "Nghe điều kiện thì rất không tồi, nếu không làm gì được thì cứ đi đi, xem như đi gặp người bạn, nói không chừng là một anh chàng đẹp trai đấy!"
Lục Tâm Du bĩu môi, "Thôi đi, lâu rồi mình chưa thấy anh chàng đẹp trai nào, gần đây hiếm lắm mới thấy được một người, nhưng lại nhỏ tuổi hơn mình."
"Nhỏ hơn thì sao? Gần đây không phải đang thịnh hành tình chị em sao? Ban ngày tiểu chó săn buổi tối "tiểu môtơ", wow... này, này điện thoại của em!"
Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nam trầm thấp, "Uy lực "môtơ" của anh không đủ lớn? Để ý tiểu chó săn nào rồi?"
"Không phải em, là Tâm Du, này..."
Điện thoại đột nhiên bị cúp, không cần nói cũng biết người nào đó lại bị ông chủ Thẩm nhà cô ấy cho một bài học.
Lục Tâm Du im lặng nhìn điện thoại trong chốc lát, thở dài, dứt khoát ném điện thoại xuống giường, cầm quần áo vào phòng tắm.
. . .
Mười giờ tối, phòng ngủ của Lâm Thâm, bạn cùng phòng đều đã lên giường, một mình Lâm Thâm còn đang ngồi dưới đọc sách.
Từ Minh sắp phát điên, không ngừng than thở: "Anh Thâm làm gì thế, mau lên chơi game!"
Lâm Thâm: "Không rảnh! Đừng quấy rầy ông đây học tập, tiến về phía trước."
Từ Minh: "Trời ạ, anh Thâm, nói tiếng người đi được không??? F*ck, nổi hết cả da gà đây rồi này!"
Trong phòng ngủ cãi cọ ồn ào, Lâm Thâm không chịu được, dứt khoát lấy điện thoại ra, cơ thể lười biếng dựa vào lưng ghế, gửi tin nhắn cho Lục Tâm Du: "Bác sĩ Lục, ngày mai rảnh không?"
Lục Tâm Du vừa tắm rửa xong, khoác áo choàng tắm, trên đầu đội khăn tắm.
Thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô đi tới xem, mấy chữ "Bạn học Lâm" thình lình xuất hiện trên màn hình.
Khóe mắt Lục Tâm Du giật giật. Chậc, quả nhiên là không thể bàn tán sau lưng người khác.
Cô cầm điện thoại, tự nhiên có hơi chột dạ.
Cô xem tin nhắn, trả lời, "Mai tôi không ở bệnh viện, nếu cậu đến làm kiểm tra, tôi có thể giúp cậu liên hệ bác sĩ."
"Tôi không tìm bác sĩ khác, tôi tìm chị."
Lục Tâm Du trố mắt, nhắn lại, "Nhưng mai tôi có chút việc."
"Việc gì?"
"Xem mặt."
"..."
. . .
Trưa hôm sau, Lục Tâm Du vẫn trang điểm đơn giản, lái xe đến quảng trường Thời Đại.
Lúc cô đến là mười một giờ bốn mươi, đỗ xe xong, cô đi bộ đến quảng trường Thời Đại.
Từ xa, cô đã nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng rất cao, mặc tây trang màu xám, đeo mắt kính gọng vàng, diện mạo nho nhã đang đứng trước cửa, trong tay còn cầm một bó hoa hồng.
Lục Tâm Du không biết có phải hay không, không dám tùy tiện tiến lên hỏi, dứt khoát lấy điện thoại ra. Điện thoại reo một lúc, điện thoại người đàn ông đối diện vang lên.
Hai người nhìn nhau, đồng thời để điện thoại xuống.
Lục Tâm Du đi qua, khách sáo chào hỏi, "Xin chào."
"Xin chào, tôi là Đường Thời." Đối phương cũng mỉm cười khách sáo, đưa bó hoa trong tay cho cô, "Không biết cô có thích hay không."
"Cảm ơn, tôi rất thích." Thật ra Lục Tâm Du không thấy tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm như cũ, lễ phép nhận lấy bó hoa.
"Giờ chúng ta vào ăn cơm, được chứ?" Đường Thời dò hỏi ý kiến cô.
Lục Tâm Du vội gật đầu, "Được."
Đường Thời đi phía trước, ga lăng giúp cô đẩy cửa kính ra.
Vào nhà hàng, Đường Thời đưa thực đơn cho cô, kêu cô gọi món. Lục Tâm Du ngại, lắc đầu nói, "Anh chọn đi, tôi ăn gì cũng được."
Đường Thời cũng không kiên trì, lấy thực đơn, chọn một ít món ăn quen thuộc.
Lục Tâm Du ngồi đối diện, gượng gạo không biết nói gì.
Có lẽ Đường Thời thấy cô không được tự nhiên, nỗ lực tìm đề tài, nói về những kỉ niệm khi học ở nước ngoài, cùng với những điểm khác biệt của bệnh viện nước ngoài và bệnh viện trong nước. Từ đề tài công việc cho tới âm nhạc kịch nói, cuối cùng là bộ phim điện ảnh nghệ thuật gần đây nhất.
Lục Tâm Du vẫn luôn cười gượng, cả quá trình không hề nói gì.
Dường như Đường Thời đã nhận ra, khách sáo mỉm cười, nói: "Hình như bác sĩ Lục là người khá tĩnh lặng."
Lục Tâm Du xấu hổ mỉm cười, "Không có, mấy chuyện anh nói quá tao nhã, bình thường tôi ít tiếp xúc."
Đường Thời sửng sốt, sau đó hỏi lại: "Vậy ngày thường bác sĩ Lục thích xem loại phim gì?"
Lục Tâm Du ngẫm nghĩ, "Anh muốn nghe nói thật sao?"
"Đương nhiên."
"Ừm... Tôi thích xem phim thần tượng cẩu huyết, còn có phim kinh dị..."
"..."
Thật ra Đường Thời không tồi, ga lăng lịch sự, gần như là không có tật xấu gì rõ ràng, bề ngoài cũng tuấn tú nho nhã, nhưng hai người thật sự không có điểm chung.
Cơm nước xong, Đường Thời đề nghị đưa cô về nhà, Lục Tâm Du vội lắc đầu, "Không cần, tôi lái xe tới, tôi tự về là được."
Có lẽ Đường Thời cũng cảm thấy hai người không có chung đề tài nên không kiên trì, dứt khoát chào tạm biệt, cũng không hẹn thời gian gặp mặt lần sau.
Nhưng kết quả như vậy, Lục Tâm Du lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng âm thầm thề, sau này tuyệt đối sẽ không tự tìm phiền phức cho mình! Xem mặt với người xa lạ là một chuyện rất mệt mỏi.
Cô nhìn bó hoa trong tay một lát, suy nghĩ, cuối cùng vẫn ném vào thùng rác.
Cô xoay người đến bãi đỗ xe, trên đường đi, điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn xem, Lâm Thâm gửi tin nhắn tới, "Bác sĩ Lục, chị đi xem mặt thật à?"
Lục Tâm Du cúi đầu nhắn lại, "Ừ, vừa xong."
"Đối phương thế nào?"
"Không tồi, vóc dáng cao to, bề ngoài cũng tuấn tú lịch sự."
Tin nhắn được gửi đi, một lúc lâu sau bên kia vẫn không nhắn lại. Lục Tâm Du hơi nhướng mày, để điện thoại vào túi xách.
Tới bãi đỗ xe, cô lái xe đến quán của mẹ.
Dừng xe ở khu vực quy định xong, cô đi vào phố ăn vặt.
Vừa đến quán của mẹ, cô liền thấy Lâm Thâm và mấy người bạn của anh, cả đám đang ngồi vây quanh một cái bàn.
Từ Minh nhìn thấy Lục Tâm Du, nhiệt tình chào hỏi, "Bác sĩ Lục, ăn không?"
Lục Tâm Du cười đi qua, "Ăn chứ, sao mấy cậu lại ở đây?"
"Ha ha, có người... Ối!" Từ Minh còn chưa nói hết thì đã bị Lâm Thâm đạp chân dưới bàn, cười gượng một tiếng, "À, không có gì, nghe nói mì ở đây rất ngon, nghe danh mà đến thôi."
Lục Tâm Du kiêu ngạo, "Đúng là rất ngon, đây là quán của mẹ tôi."
Từ Minh giả bộ kinh ngạc, "Oa, thì ra là quán của mẹ bác sĩ Lục, thật là có duyên, đúng không anh Thâm?"
Lâm Thâm quay đầu liếc anh ấy một cái, ý bảo anh ấy câm miệng.
Lục Tâm Du đứng bên cạnh nhìn một lát, không nhận thấy gì lạ, cười hỏi: "Mấy cậu gọi món chưa?"
"Gọi rồi gọi rồi." Từ Minh trả lời.
"Vậy mấy cậu ngồi chờ một lát, tôi qua giúp mẹ tôi." Nói xong, cô xoay người đến chỗ nồi nước đang được đun bên trong.
"Mẹ, để con làm cho, mẹ nghỉ ngơi một lát đi." Cô bước đến, để túi xuống, nhận lấy cái thìa trong tay mẹ.
Lục Lâm Vân "ừ" một tiếng, "Được rồi, mẹ đi uống miếng nước, mấy tô mì này là bàn đám nam sinh bên kia, đã cho gia vị rồi, mì chín thì con vớt ra là được."
"Vâng, con biết rồi."
Lục Lâm Vân vào nhà uống nước, trước kệ bếp, Lục Tâm Du một mình bận rộn.
Lâm Thâm đi qua, đứng bên cạnh cô, bỗng nhiên nói: "Bác sĩ Lục, tôi cảm thấy kiểu đàn ông lịch sự tao nhã không hợp với chị."
Lục Tâm Du sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi có nụ cười, "Sao cậu biết?"
"Cảm giác thôi."
Lục Tâm Du cười hỏi lại, "Vậy cậu cảm thấy tôi hợp với kiểu người thế nào?"
Lâm Thâm nhìn cô chằm chằm, khựng lại một lát mới nói: "Kiểu đàn ông đặc biệt, có thể cho chị cảm giác an toàn ấy."
Lục Tâm Du cười, "Tôi cũng nghĩ thế, nhưng loại chuyện này còn tùy vào duyên phận."
Mì đã được, cô cầm đũa gắp vào tô.
Lâm Thâm hỏi cô, "Bình thường ngày nghỉ chị làm gì?"
"Không làm gì, chỉ ngủ rồi xem phim thôi."
"Xem phim kinh dị không?"
Lục Tâm Du kinh ngạc, gật đầu, "Có xem."
"Hai ngày trước vừa có một bộ..."
"Nỗi kinh hoàng trong mơ [2]?!" Lục Tâm Du kích động.
[2] Nỗi kinh hoàng trong mơ: bộ phim kinh dị của Trung Quốc, nội dung kể về một rạp chiếu phim vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, trong khi mọi người tìm kiếm cách thức để trốn thoát thì lần lượt trở thành bữa ăn của ma quỷ
"Đúng vậy, xem chưa?"
"Chưa xem, không ai xem cùng tôi cả."
Lâm Thâm nhìn cô chằm chằm, trong mắt có sự vui vẻ, "Tôi đi xem với chị, tối nay được không?"
Lục Tâm Du không ngừng gật đầu, "Được được, tôi đang lo không tìm thấy ai cùng đi xem."
"Vậy buổi tối tôi đến đây nhé?"
"Được."
Lâm Thâm hẹn tối nay xem phim với Lục Tâm Du xong thì quay lại bàn, tâm tình rất tốt.
Từ Minh dịch người đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh nói gì với bác sĩ Lục đấy? Vui vẻ như vậy?"
Lâm Thâm đắc ý, nói: "Hẹn bác sĩ Lục nhà tôi đi xem phim tối nay."
"Ôi trời, lại là bác sĩ Lục nhà anh."
Lâm Thâm mỉm cười, cúi đầu cầm điện thoại, thêm WeChat của Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du đang chuẩn bị mì, WeChat đột nhiên "ting" một tiếng.
Cô cúi đầu xem, thấy mấy chữ "Lâm Thâm muốn thêm bạn tốt".
Lục Tâm Du giật mình, bấm đồng ý.
Bàn bên kia, Lâm Thâm thấy tên WeChat của Lục Tâm Du thì cười không ngừng.
Đại khả ái của mẹ Lục?
Chậc, sớm muộn gì cũng khiến cô đổi thành "Tiểu bảo bối nhà anh Lâm".