Editor: Lữ
Hai mươi bảy tháng Chạp, Trì Tiểu Ảnh về nhà.
Nơi thị trấn nhỏ mùi vị năm mới đã nồng đượm, trên đường lớn đi vài bước liền gặp những người bán hồ lô và bong bóng, ngày nghỉ trẻ con nô đùa chạy đuổi phía sau. Rất nhiều gia đình ở cửa chính đã treo l*иg đèn đỏ, một số cửa kính ở siêu thị dán đủ loại hình quảng cáo đồ ăn.
Trong ấn tượng, những ngày này mấy năm trước, mẹ vô cùng bận bịu, hơn năm giờ đã rời giường, xay gạo nếp, làm bánh tổ, sao hạt dưa, lạc và gạo. Tất cả bánh mứt đều tự mình làm, từng mẻ từng mẻ chưng lên. Trong nhà bếp cả ngày đều ngập hơi nước, tiếng gà tiếng vịt kêu liên tiếp, cá trong bồn quẫy đạp, canh ninh hầm chín nồng... Chỉ là sau khi ba đi rồi, thói quen mỗi năm tất tả thế này vẫn không thay đổi.
Từng cảnh tượng, vào lúc này, như một sợi tơ vá lại những mảnh vụn trong lòng cô.
Trì Tiểu Ảnh đứng dưới cầu thang, lấy tay phẩy phẩy, sửa sang tóc tai một chút, nhúc nhích khóe môi, bày ra một bộ dạng vui vẻ, đi về nhà.
Còn chưa đến cửa, đã nghe thấy âm thanh đồng loạt "Xuống rồi, xuống rồi, bỏ... bỏ..." Lòng cô trầm xuống, từ từ đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ.
Hạ Tú Phân ngồi trước máy tính ngón tay liến thoắng tranh thủ thời gian liếc nhìn cô một cái: "Thị trường chứng khoán đêm ba mươi cũng bắt đầu giao dịch, sao các con nghỉ sớm vậy?"
Trì Tiểu Ảnh khổ sở kéo kéo khóe miệng: "Con xin nghỉ về đây chơi với mẹ."
"Mẹ ở đây có nhiều người chơi cùng rồi, vội làm gì, mà về rồi thì thôi, tự tìm gì ăn chút đi." Hạ Tú Phân nói xong, lại vô cùng chăm chú nhìn vào máy tính, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô.
Trì Tiểu Ảnh cảm thấy lạnh lẽo khó tả, vào phòng cất hành lý, đến nhà bếp, nồi niêu lạnh tanh, chén cháo trên lò bếp cũng đã đóng băng, không biết đã nấu từ bao giờ. Cô mở tủ lạnh, bên trong ngoại trừ mấy quả trứng gà, thứ gì cũng không có.
Cô nhìn ra ngoài một chút, môi mím chặt. Nhanh nhảu vo gạo nấu cơm, sau đó chưng trứng gà. Đến khi mùi cơm thoang thoảng bay ra, các bác trong phòng vẫn chưa rời đi, khuôn mặt mỗi người xám ngoét như tro, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
"Sao vậy ạ?" Trì Tiểu Ảnh thò đầu ra liếc qua màn hình, một màu xanh biếc.
"Đại Bàn đột ngột nhảy cầu." Đôi mắt Hạ Tú Phân nhìn đăm đăm, giọng nói vô lực.
"Thế nào gọi là nhảy cầu ạ?" Trì Tiểu Ảnh không hiểu.
"Aiyo, thì đang ngay lúc lên cao, đột ngột sụt giá."
"Thị trường chứng khoán không phải là có lên có xuống sao, vậy cũng bình thường thôi mà, nói không chừng mai tăng trở lại đấy." Trì Tiểu Ảnh an ủi.
Hạ Tú Phân cười khổ: "Con biết nó sụt bao nhiêu điểm không?"
Trì Tiểu Ảnh lắc lắc đầu.
"Quên đi, có nói con cũng không hiểu." Hạ Tú Phân đứng lên, xoay khuôn mặt buồn rười rượi về phía các bác ở phía sau phất tay một cái. "Mọi người về nhà cả đi, tiền đổ vào không phải ít, với lại cuối cùng cũng sẽ lên thôi. Ngày mai chúng ta quay lại đợi tiếp vậy."
"Mẹ, sao năm nay không chuẩn bị gì cho năm mới vậy?"
Hạ Tú Phân liếc cô một cái: "Mẹ lấy đâu ra thời gian, hơn nữa cũng chẳng ai đến, hai mẹ con mình ăn đại cái gì cũng được."
Trì Tiểu Ảnh nghe vậy trong lòng buồn phiền quá đỗi, cơm trong miệng không cách nào nuốt nổi.
Hạ Tú Phân chỉ nghĩ đến cổ phiếu, căn bản không hề chú ý đến vẻ mặt của Trì Tiểu Ảnh, càng không phát hiện ra Trì Tiểu Ảnh đã gầy rộc đi.
Không đợi luật sư Trần tìm đến mình, Trì Tiểu Ảnh đã tìm đến ông ấy trước, đem tất cả giấy tờ mang tên cô đã ký đặt trước mặt ông, nói với ông rằng mình đã đọc kỹ về luật kinh tế, sau này không có bất cứ quan hệ gì với văn phòng của Tuyên Tiêu.
Luật sư Trần nhìn cô, chột dạ đến cứng miệng.
Cô ở văn phòng Tuyên Tiêu đến khi mọi người tan việc, mang mọi vật phẩm riêng của mình đi, con dấu và chữ ký của văn phòng để lại trong ngăn kéo, rất giữ lời, không chạm mặt với Tuyên Tiêu.
Ngày thứ hai cô đến ngân hàng lấy tiền, phát hiện trong tài khoản có thêm một khoản tiền, con số không lớn, áng chừng một tháng lương làm việc ở văn phòng Tuyên Tiêu, cô không gọi điện hỏi.
Lấy tiền rồi cô đến viện thiết kế.
Ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng cả buổi, nhìn khuôn mặt hiền hòa của viện trưởng, cô cầm lòng chẳng đặng, bật khóc.
"Đều tại ta, ta không nên để con đi." Viện Trưởng vô cùng đau lòng. "Ta vốn định giúp con được như ước vọng, vợ chồng lúc nào cũng khuyên hợp không khuyên ly, haiz, tính cách của một người sao có thể nói thay đổi trong một sớm một chiều được."
"Viện trưởng, đừng nên nói như vậy, con chưa từng trải qua, chưa từng nỗ lực, hơn nữa, chưa từng chủ động, sao con có thể hiểu dược kết quả sẽ như vậy? Nói không chừng con sẽ vẫn ngây ngốc chờ đợi, bây giờ con sẽ không phải đợi nữa rồi." Cô nghẹn ngào lên tiếng.
Viện trưởng nhìn cô chăm chú, vừa khéo bí thư mới tới đến bây giờ vẫn chưa lên tay, nhìn vẻ mặt thảng thốt của Trì Tiểu Ảnh, để cô năm sau quay lại tiếp tục làm bí thư, năm nay không cần đi làm.
Ngày hôm sau, Hạ Tú Phân tiếp tục chiến đấu trước màn hình, các cô bác vây quanh chật như nêm, Trì Tiểu Ảnh hỏi vài câu, họ cũng không rảnh đáp lại.
Trì Tiểu Ảnh dứt khoát không hỏi nưa, tất cả tự mình quyết định.
Bất kể có ai đến hay không, năm mới phải ra năm mới, đặc biệt là năm nay, càng phải có. Cô cũng muốn để bản thân bận rộn một chút, để mình có việc làm, trong đầu mới không nghĩ ngợi lung tung. Nếu như dừng lại chút thôi, cô thực sự sợ bản thân mình sẽ suy sụp mất.
Chẳng phải anh đã sớm nói, trên đời này dù ít đi một người, trái đất vẫn quay đấy sao.
Không tình yêu phụ nữ, năm vẫn hết.
Trông thấy thời tiết tốt, Trì Tiểu Ảnh mang chăn đệm, tháo toàn bộ rèm cửa trong nhà ra giặt giũ, sau đó mỗi ngóc ngách bên ngoài phòng khách đều rửa sạch qua một lần.
Buổi sáng hai mươi chín tháng Chạp, Trì Tiểu Ảnh vẫn tràn đầy tinh thần chiến đấu, đến siêu thị mua sắm lỉnh kỉnh đồ tết, cá, thịt, sủi cảo, bánh trôi, còn có cả dăm câu đối và một nút kết truyền thống. Lối đi người xe hối hả, đều vội vàng đi về nhà. Trì Tiểu Ảnh thầm nghĩ, bất kể ai ở phương xa, trong lòng luôn có gia đình, có gia đình thật tốt!
Cô mang theo đồ tết về nhà, một phòng đầy người chỉ quan tâm đến Đại Bàn, không hề chú ý đến cô. Cô mang chăn đệm giặt xong bày ra, rèm cửa treo lại, sau đó đứng trong nhà bếp bận bịu. Một ngày tất tả trôi qua.
Buổi tối làm một bữa cơm đơn giản bưng lên, phát hiện Hạ Tú Phân đã về phòng ngủ, cô gõ cửa, Hạ Tú Phân nói mệt, không muốn ăn, giọng nghe buồn buồn.
Sáng ba mươi tết bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, giống bao người khác, cô dán câu đối, mỗi cánh cửa đều được thay áo mới, phòng khách treo nút kết màu đỏ. Cô đến mộ ba một chuyến, đặt một bó hoa trắng, đốt chút giấy tiền vàng bạc, ngồi thinh lặng.
Lúc về đến nhà, các cô bác đã không còn ở đó, Hạ Tú Phân thẫn thờ ngồi trước máy tính, Trì Tiểu Ảnh gọi bà vài câu, vẫn không có tiếng trả lời.
Trì Tiểu Ảnh đẩy bà một cái, bà hét một tiếng rồi bật khóc nức nở.
Trì Tiểu Ảnh bị dọa đến ngồi sụp trước mặt bà: "Mẹ, sao vậy?"
"Tiểu Ảnh, làm sao bây giơ? Rớt giá nhiều quá, nhiều lắm, mẹ rất sợ." Hạ Tú Phân khóc nấc như một đứa trẻ.
"Mẹ, không có chuyện gì đâu, mới sụt có năm vạn, chúng ta vẫn chịu được. Con nghe người ta nói sang năm sẽ khác, kinh tế tốt, thị trường chứng khoán nhất định sẽ lên."
Hạ Tú Phân đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt: "Đúng vậy, năm tới có thế vận hội, kinh tế sẽ tốt."
"Ừm, olympic sẽ làm cho nhiều ngành có cơ hội phát triển."
Hạ Tú Phân đột nhiên ngừng khóc mà bật cười, vỗ vỗ đôi tay: "Vậy là tốt rồi, vậy mẹ không lo nữa. Aiyo, năm này, mẹ, không thuận lợi, con thì ly hôn, giá cổ phiếu lên đến sáu ngàn điểm, đột nhiên lại sụt thê thảm. Hy vọng năm sau là một năm may mắn."
Trì Tiểu Ảnh dở khóc dở cười: "Mẹ, hai chuyện này có thể gộp chung được à? Ly hôn là chuyện cá nhân của con, giá cổ phiếu là chuyện của quốc gia."
"Với mẹ mà nói, như nhau cả thôi."
Đang nói, có tiếng sấm rền truyền đến, giữa mùa đông cũng không nên có chứ nhỉ! Đột nhiên ngoài cửa sổ một vật nổ tung, ngũ sắc chiếu rọi sáng rực cả một vùng, là pháo bông. Thì ra tiếng vang từ xa vừa rồi là tiếng pháo nổ. Ngoài cửa sổ khói cuộn không dứt, giống như một cái cây tỏa ra lộng lẫy. Lại có thêm một tiếng nổ thật lớn, sàn nhà rung lên một chút, tiếng thủy tinh va vào nhau.
Trì Tiểu Ảnh đem các món làm xong vào phòng khách, còn cầm theo rượu, ngồi đối diện với Hạ Tú Phân. Hai người gắp vài đũa, Hạ Tú Phân quay sang bên trái thở dài: "Năm nay thiếu đi một đôi đũa."
Trì Tiểu Ảnh đang ăn một miếng dưa muối, vô tình cắn phải lưỡi, cả người đau đớn, hốc mắt nóng lên. Cô nếm được mùi máu tanh, nhanh chóng quay về phòng lấy khăn giấy, liếc mắt một cái thoáng thấy trên vali để bộ đồ mặc ở nhà màu lam. Trong mắt Trì Tiểu Ảnh toàn là hình ảnh của thứ đồ vật kia, đầu lưỡi càng lúc càng lạnh, hai chân như nhũn ra, không chịu nổi trọng lượng cơ thể, cô khom lưng ngồi bên mép giường.
Tiếng pháo nổ vang tứ phía, dường như khắp mọi ngõ ngách đều có pháo. Lửa khói từng lần một lập lòe bên khung cửa sổ, trong phòng rực rỡ xanh đỏ. Có tiếng trẻ con bên ngoài reo mừng, Hạ Tú Phân ở ngoài gọi điện chúc tết, nói năm sau may mắn, con gái bà nói giá cổ phiếu sẽ tăng mạnh.
Trì Tiểu Ảnh che miệng, sợ rằng bản thân sẽ khóc thành tiếng, chỉ cắn chặt ngón tay, bụng trống rỗng, toàn thân không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Cô cho rằng cô có thể kiên cường chống đỡ tất cả, nhưng vẫn là yếu mềm không thấu.
Nhưng yếu đuối của cô, cô chỉ biết bộc lộ vào giờ khắc này, cô sẽ không để mẹ nhìn ra, lại càng không để người khác phát hiện.
Bốn năm hôn nhân, sau khi triệt để mất đi lòng tin với Tuyên Tiêu, cô dứt khoát ly dị.
Sau khi ly dị, cô cảm thấy Tuyên Tiêu thành tâm nỗ lực, trái tim đã chết của cô sống lại, biết rõ có nguy hiểm, nhưng cô vẫn như trước lựa chọn đi về phía anh.
Kết quả thì sao?
Thứ Bách Viễn trước khi chết để lại, giống như một ma kính phát sáng, soi ra tình cảm giữa cô và Tuyên Tiêu nông sâu bao nhiêu.
Yêu, nhẹ như lông hồng, mặt trời chiếu xuống, tinh khiết như tuyết kia, mỹ lệ thơm tho, một hồi cuồng phong kéo đến, thổi mất không còn tăm hơi.
May là mẹ cô không biết đoạn tình cảm phát sinh này.
Đêm giao thừa, Trì Tiểu Ảnh ăn mười cái sủi cảo, hai viên trôi nước, xem chương trình cuối năm cho đến khi kết thúc, sau đó ngả đầu liền ngủ.
Một đêm mông lung như cỏ dại, mộng gì cũng không rõ.
Sáng sớm vừa rời giường, các cô bác đã tới cửa chúc tết, "Mẹ Tiểu Ảnh ơi, năm mới thị trường chứng khoán thực sự sẽ tăng sao?"
"Ừm, không tin, bà hỏi Tiểu Ảnh nhà tôi ấy." Hạ Tú Phân gọi Trì Tiểu Ảnh từ trong nhà ra: "Tiểu Ảnh, con lặp lại lời nói hôm qua xem nào."
Trì Tiểu Ảnh chớp chớp mắt mấy cái, hôm qua cô nói rất nhiều, muốn cô lặp lại câu nào đây?
"Chính là cái câu thị trường chứng khoán tăng mạnh đấy."
Bác trai bác gái lom lom nhìn cô.
Cô sực nhớ ra: "Việc đó à, con cũng là nhìn thấy trên báo. Trong phần bình luận kinh tế, mọi người lên mạng xem một chút đi."
Ngay sau đó Hạ Tú Phân mở máy tính, lên mạng, mọi người hơi nhích tới, nhốn nháo. Vào web liên quan đến năm 2008 chiều hướng của giá cổ phiếu, lên rất nhiều, thái độ đa phần lạc quan, các bác trai bác gái càng xem càng thích thú, trong lòng hớn hở. Đầu năm mùng một, tập trung trong nhà Trì Tiểu Ảnh.
Trì Tiểu Ảnh không muốn ở mãi trong nhà, một mình đi ra ngoài một chút. Lối đi bộ vắng vẻ quạnh hiu rộng hơn ngày thường rất nhiều, cảm giác giống như đi trên phố ở nước Nga, đường lạnh, nhà hai bên đường cũng lạnh, rất ít người qua lại, xe cũng ít, trên xe buýt chẳng có mấy người.
Trước rạp chiếu phim tụ tập không ít người, bán thức ăn, đồ chơi, đắp thành đống. Trì Tiểu Ảnh đến từng sạp xem thử, quanh đi quẩn lại, mai đến khi mặt trời ngả về tây mới về nhà.
Các bác đã giải tán, hiếm khi Hạ Tú Phân vào bếp, vừa làm cơm vừa hát.
Lúc ăn cơm tối, Trì Tiểu Ảnh cẩn thận quan sát Hạ Tú Phân, rồi lên tiếng: "Mẹ, một mình mẹ chơi chứng khoán cũng đợc, nhưng đừng kéo thêm người khác, ngộ nhỡ giá cổ phiếu không tăng, người ta đổ tiền vào, làm sao bây giờ? Không phải nói thị trường chứng khoán vô cùng mạo hiểm ư, bước chân vào phải cận thận đấy!"
Hạ Tú Phân nhướng mày, đặt đũa xuống: "Sao con nói khó nghe vậy, chẳng phải có thế vận hội sao?"
"Không phải, nhưng thị trường chứng khoán biến hóa, không ai có thể thao túng giá cổ phiếu, tiền đâu có dễ kiếm, giống như đánh bạc vậy, đánh được chút ít đã vui mừng, đánh lớn thì cược luôn cả nhà."
"Ý con là gì?" Hạ Tú Phân đột nhiên lên giọng: "Mẹ đây vừa mới vui vẻ được một cút, con liền tạt cho mẹ gáo nước lạnh. Mẹ cũng đủ đáng thương rồi, chồng chết sớm, bỏ lại mình mẹ, vất vả nuôi con gái thành người, còn chưa nở mày nở mặt, đã ly hôn. Mẹ cuối cùng cũng phải sống tiếp chứ, tìm chút vui thú, con lại làm không được. Tiểu Ảnh, mày có phải con ruột của mẹ không? Vừa mới qua năm, có cần phải nguyền rủa mẹ mày như vậy không?"
Nói tới nói lui, Hạ Tú Phân nước mắt nước mũi tèm lem khóc nức nở.
Trì Tiểu Ảnh khuyên hết lời, rất lâu, cũng không hiệu quả.
"Sau này, chuyện của mẹ không cần mày lo, chuyện của mày, mẹ cũng không quản nữa." Hạ Tú Phân nức nở hai câu, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Bữa cơm này, hai mẹ con kết thúc trong buồn bã.
Đến ngày hôm sau, vẻ mặt Hạ Tú Phân vẫn chảy ra như cũ, Trì Tiểu Ảnh gọi bà, bà cũng không buồn trả lời, nấu cơm, cũng không ăn, chạy sang nhà hàng xóm bên cạnh ăn, nói rằng con gái bất trung, không có mẹ già trong mắt.
Trì Tiểu Ảnh không nói gì, có lẽ đầu năm không thích hợp nói những chuyện này.
Cô muốn xin lỗi mẹ, nhưng Hạ Tú Phân chẳng mảy may xúc động, không để cô có cơ hội.
Cô rất muốn cam đoan rằng năm nay cổ phiếu sẽ tăng, nhưng cô nào có khả năng như thế.
Người lớn tuổi giống như trẻ nhỏ, khi đến cơn, vô cùng tùy hứng, quyết liệt.
Chiến tranh lạnh hai ngày, năm ngày đầu năm cũng qua rồi, Trì Tiểu Ảnh bất đắc dĩ thu dọn hành lý quay về Tân Giang.
Lúc gần đi cô nói với Hạ Tú Phân: "Mẹ, con là do mẹ sinh ra, con nói sai rồi, mẹ đừng để trong lòng. Trên đời này người thân nhất của mẹ có con, còn có bà ngoại, các dì, cậu, nhưng mà con chỉ có mình mẹ. Mẹ, mẹ có thể đánh con chửi con, nhưng không nên đẩy con đi. Hai ngày nữa, con gọi điện cho mẹ."
Cô xách hành lý, đi ra cửa.
Hạ Tú Phân quay lưng về phía cửa, đôi mắt không nhịn được mờ đi vì nước.