Thoả thuận trước, ngươi không được phép giận ta.”
Mục Liêm túm Khương Duyên đi một mạch tới chỗ yên lặng, câu đầu tiên đã nói trước cái này.
Lời của Chủ Công ngày ấy, cuối cùng Mục Liêm nghe lọt.
Chủ Công nói, bị người khác biết là đoạn tụ, thanh danh sẽ huỷ hoại trong tíc tắc, không thể chết trong ngợi ca được nữa.
Chủ Công hỏi hắn, có nghĩ đến sau khi hắn chết Khương Duyên sẽ phải sống một mình trên đời như thế nào hay không.
Chủ Công bảo hắn nói tất cả những hành động ngày hôm đó cho Khương Duyên.
Sau khi trở về, Mục Liêm suy nghĩ thật lâu thật lâu.
Hắn rốt cuộc suy nghĩ rõ ràng, ngày ấy hắn còn nói sư phụ không biết quan tâm người khác, hoá ra hắn càng không biết quan tâm người khác hơn sư phụ.
Hắn một lòng muốn có Khương Duyên, lại không hề hỏi Khương Duyên, mà tự mình chạy đi tìm Chủ Công đòi người, nếu Chủ Công để ý thanh danh đoạn tụ của Khương Duyên, vậy nghĩa là chính hắn đã tự tay huỷ hoại tiền đồ của Khương Duyên.
Mục Liêm càng nghĩ càng sợ hãi.
Hắn đã làm sai chuyện, hắn sợ Khương Duyên giận hắn.
Khương Duyên không biết vì sao Mục Liêm lại nói câu này, nhưng thấy vẻ mặt hắn đầy vui sướиɠ, ánh mắt lại có vẻ rất đáng thương, vội nói: “Không giận, không giận.
Có chuyện gì vậy?”
Mục Liêm túm tay áo hắn, không yên tâm nói: “Cũng không cho đi.”
Khương Duyên vội vàng gật đầu, dỗ dành nói: “Không đi không đi.”
Có sự đảm bảo của Khương Duyên, Mục Liêm mới yên tâm một chút, nhỏ nhỏ giọng một năm một mười kể lại cho Khương Duyên nghe chuyện đi tìm Chủ Công đòi người ngày ấy.
Khương Duyên nghe đến độ choáng váng.
Hắn còn chưa có tỏ tình với nhóc ngốc này, vậy mà nhóc ngốc này đã tự mình nghĩ xong rồi, đã thế còn không né không tránh chút nào, trực tiếp chạy tới chỗ Chủ Công đòi người?
Không phải hắn đang nằm mơ đấy chứ?
Khương Duyên biết tật xấu của mình, hắn không chỉ là một tên đoạn tụ chết tiệt, còn là một đoạn tụ chết tiệt mắt không tốt.
Người hắn thích đều có một gương mặt tuyệt đối sẽ không mờ nhạt trong biển người, nhưng mà mặt đẹp không có nghĩa chính là người tốt.
Phẩm tính tốt chỉ bằng lòng làm quân tử tương giao với hắn, phẩm tính xấu, không phải chơi đùa hắn, thì là ái muội đến cùng, đến cùng rồi còn muốn công khai đẩy hết mọi chuyện lên người hắn, mắng hắn là đoạn tụ chết tiệt, tự mình đa tình.
Khương Duyên vẫn luôn cho rằng đời này của mình, tình lộ sẽ cứ gập ghềnh nhấp nhô như thế, lao thẳng xuống dốc cho đến kết thúc.
Hắn là một tên đoạn tụ chết tiệt nên trốn tránh ở trong cái bóng, đã định trước không thể có được một ái nhân thiệt tình, chân thành.
Không ngờ tới, lại có một nhóc ngốc đâm đầu vào cái đường vòng của hắn.
Khương Duyên không thể tin được mình thật sự gặp may, ngơ ra ở đó, Mục Liệm lại chờ câu trả lời của hắn đến nóng lòng như lửa đốt.
Mục Liêm nhìn chằm chằm Khương Duyên, nhưng chờ nửa ngày không nhận được câu trả lời, càng chờ càng tủi thân.
Rõ ràng đã đồng không giận rồi mà!
Giờ lại không để ý đến người ta!
Mục Liêm tủi thân thành bắt đầu tức giận, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Khương Duyên, đã từ nôn nóng chuyển sang gần như hung ác.
Hắn không có cách nào khống chế tư duy theo quán tính của bản thân mình, mới một lát đã nghĩ ra được mấy âm mưu độc kế trả thù Khương Duyên thi cốt vô tồn.
Nếu Khương Duyên dám có gan bỏ đi, hắn nhất định sẽ……
Nhất định sẽ gì? Mục Liêm diễn tập thực hiện những âm mưu đó ở trong đầu, muốn chọn ra một phương án tốt nhất, sau đó hắn phát hiện, hắn không nỡ.
Mục Liêm kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Hắn không nỡ làm bất cứ điều gì với Khương Duyên.
Nếu hắn thật sự là một con chó dữ, ở trước mặt Khương Duyên, không biết tự khi nào hắn đã bị đánh nát những chiếc răng sắc nhọn, thành một con chó vô dụng không biết cắn người.
Dù Khương Duyên có đá hắn, đánh hắn, đuổi hắn ra khỏi cửa, hắn cũng đều không làm được gì.
Hắn không hiểu vì sao mình lại hoàn toàn đánh mất năng lực thương tổn Khương Duyên, hắn rõ ràng thông minh như thế, tuy so ra kém Chủ Công và sư phụ, nhưng rõ ràng hắn vẫn rất thông minh mà.
Gương mặt Mục Liêm lên cơn thần kinh hơi run rẩy, giống như bị doạ sửng sốt, sau đó không có nào ức chế được từng giọt từng giọt nước mắt thật to lăn ra từ hốc mắt.
“Ngươi,” Mục Liêm nghiến răng, túm chặt lấy ống tay áo Khương Duyên, hung hăng hư trương thanh thế: “Nếu ngươi dám bỏ đi, ta sẽ, ta sẽ”
Lúc này Khương Duyên mới tỉnh lại từ cơn choáng có tiền từ trên trời rơi xuống, vừa nhìn đã thấy gương mặt kinh ngạc, khóc thút thít của Mục Liêm, đôi mắt cũng sưng lên rồi.
Khương Duyên lập tức đau nát cả lòng, cũng bất chấp quân tử chi lễ gì đó, nhanh chóng ôm Mục Liêm vào lòng, tìm trái tìm phải không tìm thấy khăn tay, đành tạm dùng ống tay áo cẩn thận lau nước mắt cho Mục Liêm, “Đừng khóc, ta chỉ là, chỉ là vui quá thôi.”
Mục Liêm cảm nhận được mình đang được yêu thương, nheo mắt đánh giá Khương Duyên, “Không được lừa ta.”
“Nếu ta lừa ngươi, hoặc bỏ đi, để ta bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế đi.”
Mục Liêm hừ nhẹ một tiếng, tay áp trên ngực Khương Duyên, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn: “Nói chuyện giữ lời.”
Khương Duyên ôm chặt hắn vào lòng: “Giữ lời, tuyệt đối giữ lời.”
Nhịp đập trái tim Khương Duyên chậm rãi khôi phục bình tĩnh, lúc này Mục Liêm mới yên lòng, dụi dụi trước ngực hắn, cọ hết nước mắt chưa khô lên vạt áo hắn, rồi ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn.
Khương Duyên vẫn cảm thấy hạnh phúc tới quá đột nhiên, quá không chân thật, hắn bất giác ôm Mục Liêm thật chặt, Mục Liêm không kêu một tiếng, thích bị hắn siết eo.
Hai người cứ như vậy không biết bao lâu, Mục Liêm bỗng nhiên hé miệng bật cười.
“Cười gì?”
Tiếng dò hỏi dịu dàng, khàn khàn của Khương Duyên truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Trên mặt Mục Liêm vẫn là vẻ đau lòng, giọng nói lại cười không thôi: “Sư phụ tiền nhiệm của ta nói, sau khi thành thân, phải đưa tức phụ tới dập đầu cho sư phụ.
Khi nào chúng ta thành thân, đi dập đầu cho sư phụ đây?”
Tức phụ?
Khương Duyên rốt cuộc đã tỉnh táo.
Hắn biết ngay trên đời không có chuyện dễ dàng như vậy mà, bỗng nhiên có người yêu, còn đã xin phép Chủ Công, cuối cùng chắc không đến mức làm một phát không hợp giường chiếu chứ?
“Thành thân không gấp, dập đầu cũng không gấp, ta còn phải về Yến đô giám sát,” Khương Duyên trấn định nói, “Có điều trước khi ta đi, chúng ta cùng đi gặp sư phụ ngươi, nói cho ngài ấy chuyện của chúng ta.”
Mục Liêm dùng sức gật đầu.
Sư phụ nhất định sẽ vui vẻ.
*
Mục Liêm nắm ống tay áo Khương Duyên từ trong rừng đi ra, chưa đi hai bước, đã đυ.ng thẳng phải Khương Thông, Ngao Nhất Tùng và A Báo trộm tụ chúng chơi xúc xắc.
A Báo vừa mới mở ra đại, rốt cuộc thắng một ván, lẳиɠ ɭơ huých một eo với Ngao Nhất Tùng và Khương Thông, phóng lãng kêu: “Ha ha ha nếm thử sự lợi hại của bổn đại gia đê!”
Sau đó ngẩng đầu một cái, nhìn thấy hai đại nam nhân tay trong tay chui ra từ trong rừng cây nhỏ.
A Báo không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, há miệng ngu hết cả người.
Khương Thông chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn nữa, Khương Duyên và Mục Liêm? Tình huống gì thế này?
Khương Duyên hơi phòng bị nhìn ba người.
Cho dù Khương Thông là ông anh của hắn.
Khương Duyên duỗi tay định kéo Mục Liêm về sau lưng mình, Mục Liêm lại túm tay áo hắn không né không tránh mà đi qua, nghiêm túc thăm hỏi ân cần: “Xin chào ba vị sư đệ, A Tả, A Hữu, A Báo.”
Khương Thông và A Báo đã ngu người.
Ngao Nhất Tùng gật đầu trả lời giống như ngày thường: “Xin chào đại sư huynh.”
Mục Liêm vốn đang hơi ghét bỏ mấy sư đệ không biết chủ động chào hỏi mình, nghe vậy tâm tình lập tức rất tốt.
“Vẫn là A Hữu ngươi ngoan,” Mục Liêm vừa lòng gật đầu, rung rung tay áo Khương Duyên đứng bên cạnh, giống như khoe khoang nói: “Đây là sư tẩu của các ngươi.”
Ngao Nhất Tùng bình tĩnh gọi: “Sư tẩu.”
“Đến, phí sửa miệng.”
Mục Liêm móc ra một thỏi bạc, Ngao Nhất Tùng không khách khí duỗi tay nhận: “Cảm ơn đại sư huynh.”
Ánh mắt sáng ngời của Mục Liêm nhìn về phía Khương Thông và A Báo.
A Báo nhìn nhìn bạc trong tay Ngao Nhất Tùng, ngoan ngoãn gọi người: “Đại sư huynh, sư tẩu.”
“Ngươi cũng ngoan.”
Mục Liêm lại đưa đi một thỏi bạc.
A Báo nhìn bạc cười như cảnh xuân xán lạn: “Cảm ơn đại sư huynh, cảm ơn sư tẩu~”
Khương Duyên rất chi là bội phục tức phụ nhà mình.
Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma là đây.
Mục Liêm nhìn Khương Thông trách cứ, “A Tả.”
Khương Thông tỉnh thần, pha trò với Mục Liêm: “Đại sư huynh, không phải ta không sửa miệng, thật sự là bối phận của bọn ta hơi loạn rồi.”
Hắn nhìn về phía Khương Duyên với vẻ mặt phức tạp: “Tộc đệ.”
“Tộc huynh,” Khương Duyên khẽ gật đầu.
Mục Liêm hiểu.
Mục Liêm đi đến trước mặt Khương Thông, thi lễ với hắn, trịnh trọng gọi: “Tộc huynh.”
Khương Thông: “A?”
Mục Liêm khom lưng cầm một thỏi bạc từ chiếu trộm chơi xúc xắc của bọn họ.
Sau đó Mục Liêm đứng dậy, chỉ vào Khương Thông, nói với Khương Duyên: “Gọi hắn sư đệ.”
Khương Duyên nhịn cười, thật sự gọi: “Sư đệ.”
Khương Thông: “A??”
Mục Liêm vừa lòng gật đầu, khom lưng lại lấy một thỏi bạc nữa.
Một đi một đến liền hồi vốn, Khương Duyên quả thực phục sát đất tức phụ nhà mình.
“Đi đây,” Mục Liêm thả lại bạc vào túi tiền, túm tay áo Khương Duyên đi ra ngoài.
Khương Thông trợn mắt há hốc mồm.
A Báo tấm tắc làm lạ.
Ngao Nhất Tùng trầm giọng nói với A Báo: “Chuyện của hai người họ tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, sai một cái, không chỉ ảnh hưởng đến họ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả thanh danh của Chủ Công và tướng quân, ngươi hiểu chưa?”
A Báo cười cười, vỗ ngực nói: “Huynh đệ, ngươi coi ta là kẻ nào? Đúng là Mục Liêm điên điên khùng khùng, nhưng hắn trung thành tận tuỵ với tướng quân, đối với chúng ta cũng yêu cả đường đi, ta còn đi ra ngoài nói bậy được hay sao? Hai tuấn nam không yêu cô nương, trên đời lại thêm mấy cô nương yêu ta, chuyện tốt đó.”
Ngao Nhất Tùng cũng cười, cười không nói.
Khương Thông một lần nữa tỉnh lại từ trầm tư, A Báo đã đi rồi, Ngao Nhất Tùng thông thả ung dung đếm tiền thắng của hắn.
“Ê chó,” Khương Thông thở dài một tiếng, cảm thán với Ngao Nhất Tùng, “Tao có dự cảm không lành.”
Ngao Nhất Tùng chỉ ra: “Chó, dự cảm của mày rất chuẩn.
A Báo lại cuốn theo tiền nợ mày bỏ chạy rồi.”
“Thằng chó!”
*
Khương Duyên cùng Mục Liêm một trước một sau đi vào lều chủ soái.
Cố Liệt xem hai người bọn họ vừa đến đã cứ như bị nam chậm hút vào với nhau, lập tức hiểu đây là nước chảy thành sông rồi.
Khương Duyên hiếm khi hơi ngượng, nhưng mở miệng vẫn cứ là giọng nói bình tĩnh, có trật tự của mật thám, Mục Liêm là dáng vẻ ngày thường, đôi mắt chỉ dừng ở trên người Khương Duyên, an tĩnh nghe.
Cố Liệt nghe xong, chỉ nói: “Bổn vương đã biết.”
Bọn họ đều biết Chủ Công trăm công ngàn việc, Khương Duyên trịnh trọng thi lễ, nói lời cảm tạ Chủ Công, Mục Liêm hành lễ theo, hai người cáo từ lui ra ngoài.
Mục Liêm đi sau Khương Duyên một bước, lúc sắp đi ra ngoài, lại xoay người nhìn về phía Cố Liệt, do dự gọi: “Chủ Công.”
Cố Liệt đang vùi đầu làm việc, giương mắt nhìn hắn.
“Là ai vui vui vẻ vẻ đi tìm cái chết, để Chủ Công lại một mình trên đời?”
Bàn tay dưới ống tay áo vương phục siết chặt, Cố Liệt che dấu mà giả vờ khó hiểu: “Vì sao hỏi như vậy?”
Mục Liêm mặt không cảm xúc, bắt đầu nhớ lại.
“Bởi vì lúc Chủ Công nói câu đó, thoạt nhìn, thực thương tâm.” Hắn xoa xoa ngực mình, phảng phát nỗi đồng cảm như tự mình trải qua ấy vẫn còn sót lại ở nơi đó, bổ sung nói, “Mặc dù là ta, cũng cảm thấy rất khó chịu.”
“Ta nghĩ, nếu không phải Chủ Công từng tự mình trải qua, sẽ không có dáng vẻ thương tâm như vậy.”
Cố Liệt nhẹ nhàng phủ nhận: “Ngươi nghĩ nhiều.”
Mục Liêm nghiêng đầu ngẫm lại, không tiếp tục dây dưa truy vấn, chỉ là lại một lần nữa nói lời cảm tạ, hành lễ, cáo từ rời khỏi lều chủ soái.
Cố Liệt tiếp tục vùi đầu vào công văn chính vụ.
“Là ai vui vui vẻ vẻ đi tìm chết, để Chủ Công lại một mình trên đời?”
Người đó không phải vui vui vẻ vẻ mà chết.
Cố Liệt thở dài một tiếng, đẩy công văn ra, nhìn Đoạn Trường Chuỷ trên bàn.
Có người đến báo.
“Bệ hạ, Nghiêm gia tới nhập Sở.”.