Chương 329: Giải trừ nguy hiểm
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng tiến lên, kéo khóa túi lại rồi đẩy vào tủ đông xác.
Lúc này Phùng Thành Thư vẫn đang trong tình trạng kinh hãi chưa thể bình tĩnh lại, Bùi Anh thấy vậy bèn chạy lên giật lấy chìa khóa trong tay Phùng Thành Thư, giúp Hạ Nhạc Thiên khóa tủ đông xác lại.
Hạ Nhạc Thiên thở nhẹ ra một hơi, gật đầu với Bùi Anh.
Bùi Anh kéo tay áo Hạ Nhạc Thiên, ý bảo mau chóng thoát khỏi nơi này, nhưng ngay sau đó, ánh mắt Bùi Anh đột nhiên nhìn thẳng vào một chỗ sau lưng Hạ Nhạc Thiên, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Hạ Nhạc Thiên cũng nghe được âm thanh mở cửa tủ, nhanh chóng quay đầu.
Cửa tủ vẫn đang chậm rãi mở ra, một bàn tay trắng bệch xuất hiện, tiếp đó là đôi mắt âm u quỷ dị, nhìn chằm chằm vào ba người.
Lúc này Phùng Thành Thư cũng lấy lại tinh thần, hốt hoảng ra hiệu cho Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh mau chạy, Hạ Nhạc Thiên lại giữ chặt Phùng Thành Thư, dùng ánh mắt ý bảo đừng chạy.
Bởi vì cậu chú ý tới dòng chữ trên đỉnh đầu trưởng quản Lý đã biến mất, chứng tỏ...... Cơ hội gϊếŧ người đã biến mất.
Trưởng quản Lý sẽ không tiếp tục gϊếŧ người.
Mà lúc này, trưởng quản Lý đã bò ra khỏi tủ đông xác, chậm rãi tới gần ba người, híp mắt hỏi: "Sao các người lại ở đây?"
Không chờ Hạ Nhạc Thiên trả lời, trưởng quản Lý đã hỏi tiếp: "Các người...... Chẳng lẽ muốn tủ đông lạnh trước thời hạn?"
Nói đoạn, trên đầu trưởng quản Lý lại mơ hồ hiện lên bóng chữ đỏ, chỉ cần nói sai đáp án, sẽ lập tức kích phát điều kiện gϊếŧ người của trưởng quản Lý.
Phùng Thành Thư vội vàng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên lập tức cười trả lời, "Không có, chúng tôi chỉ muốn đến xem trưởng quản Lý đã dậy hay chưa thôi."
Không biết ông lão có tin hay không, nhưng đáp án của Hạ Nhạc Thiên đã làm dòng chữ đỏ trên đầu trưởng quản Lý biến mất một lần nữa, ông ta có chút không cam lòng, nói: "Tôi nói rồi, đừng tới quấy rầy tôi!"
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc gật đầu, sau đó lại thắc mắc hỏi: "Nhưng không phải trưởng quản Lý nói không thể quấy rầy ngài khi trời tối sao?"
Bùi Anh phụ họa theo Hạ Nhạc Thiên, giơ tay lên cho trưởng quản Lý xem thời gian trên đồng hồ, "Không sai, giờ là ban ngày......"
Trưởng quản Lý không thể phá hư quy tắc gϊếŧ người, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm ba người, "Nếu vậy, chúng ta mau đến đại sảnh đi, dù sao đêm nay......"
Ông ta bỗng quay đầu nhìn Phùng Thành Thư, lộ ra nụ cười âm độc.
Cơ thể Phùng Thành Thư lạnh toát, đột nhiên nghĩ tới thi thể trong túi đựng xác, mặt cắt không giọt máu.
Cái xác đó -- sao có thể là hắn được.
Hắn rõ ràng còn sống sờ sờ đứng đây, không có chết!
*
Chương 330: Thi thể
Trưởng quản Lý dẫn đầu rời khỏi phòng xác, thấy ba người chơi vẫn còn đứng tại chỗ, lập tức gằn giọng nói: "Sao còn không đi......"
Hạ Nhạc Thiên cho Bùi Anh một ánh mắt, sau đó kéo Phùng Thành Thư ra ngoài.
Đại sảnh nhà tang lễ vẫn trống rỗng, có lẽ là vì trưởng quản Lý đã đến, làm không khí lạnh lẽo trong đại sảnh càng thêm âm u hơn.
Từ Thiên Ninh không biết đã chạy đi đâu mất, mọi người cũng không có tâm trạng đi tìm hắn, vì đã sắp tới 8 giờ.
Thu thể mà Bùi Anh phụ trách sẽ được đưa tới hôm nay, vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên cũng trở nên nghiêm túc, đồng thời trong lòng cũng có một suy đoán không tốt.
Trò chơi yêu cầu người chơi trở thành người giữ xác, chuyên môn phụ trách mỗi thi thể riêng biệt, không lẽ là vì -- thi thể bị đưa tới đều tương ứng với từng người chơi?
Tỷ như thi thể mà Phùng Thành Thư phụ trách, lại giống y như đúc Phùng Thành Thư.
Vậy rốt cuộc Phùng Thành Thư chết hay chưa?
Hiện tại xem ra, tác dụng của thi thể là dùng để nhắc nhở người chơi một manh mối quan trọng nào đó.
Nhưng manh mối này là gì?
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nhớ tới một chi tiết, đó là thi thể mà Phùng Thành Thư phụ trách, giống như bị lệ quỷ móc sạch nội tạng từ phía sau lưng mà chết.
Lại nghĩ đến ác mộng mà Phùng Thành Thư đã nhắc, hắn luôn có cảm giác phía sau lưng có quỷ nhìn chằm chằm mình.
Có phải chứng tỏ...... Đêm nay Phùng Thành Thư có thể chết hệt như thi thể kia, sẽ bị Từ Thiên Ninh bị lệ quỷ điều khiển đào sạch nội tạng?
Nhưng điều này vẫn không thể tìm ra manh mối phá giải cơ hội gϊếŧ người.
Rốt cuộc hắn đã bỏ qua chỗ nào?
Chân mày Hạ Nhạc Thiên không tự giác nhíu chặt, thế giới này đã bị Bug khống chế tới mức nào rồi, thời gian của cậu không còn nhiều.
*****
Editor: Ngắn quá mình gộp hai chương thành một luôn. Mà vẫn ngắn.