Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 216: Hợp đồng

Hạ Nhạc Thiên không biết Lương Hoành Vũ cùng Vương Nhược Vũ đang phát thẻ người tốt cho mình.

Lúc này, toàn bộ chú ý của cậu đều đặt lên chung cư thứ hai trước mắt, dựa theo thông tin mà Trần Lộ Lộ cung cấp.

Chủ nhà lầu 3 phòng 302.

Nhưng đám người Trần Đỉnh đang triệu tập tất cả cư dân đến chung cư thứ tư, Hạ Nhạc Thiên tạm thời phải tránh trong một góc để chờ thời cơ.

Qua chừng hai mươi phút, các cư dân đều phối hợp tụ tập trước chung cư thứ tư, tuy trong quá trình vẫn còn vài người không muốn phối hợp, nhưng cũng chỉ là bất mãn vì bị Lương Hoành Vũ đáng lúc trước.

Trên thực tế, tất cả cư dân đều ước gì mọi người chen chúc trong một chỗ, người nhiều dương khí mạnh, nói không chừng con quỷ kia sẽ sợ không dám lại gần.

Trần Lộ Lộ vì không để cư dân quấy rầy tổ chức Linh Dị, nên vẫn cùng người cư dân nói cười hài hòa.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, chỉ cần có thể chắp nối quan hệ với Trần Lộ Lộ, lệ quỷ nhất định sẽ xem nể mặt Trần Lộ Lộ mà buông tha mình.

Muốn chết, cũng là người khác chết.

Mấy cô gái trẻ tuổi khác tuy rất muốn ở chung nhà với Trần Lộ Lộ, nhưng tưởng tượng đến cảnh nửa đêm có quỷ ghé thăm Trần Lộ Lộ, lập tức đem bóp nát ý định này trong đầu.

Ngoài đám Hạ Nhạc Thiên, chung cư thứ tư có tổng cộng bốn người ở, nói cách khác, người dân cần phải tự chia nhau thành bốn nhóm ở bốn phòng.

Chung cư thứ tư nháy mắt trở nên ồn ào nhốn nháo, rất nhiều người không muốn ở chung với Triệu Bảo Toàn, hầu như bọn họ đều cho rằng nếu đêm nay vẫn còn người chết.

Vậy người đó nhất định là Triệu Bảo Toàn.

Ai bảo Triệu Bảo Toàn đắc tội Trần Lộ Lộ cơ chứ.

Triệu Bảo Toàn đau khổ cầu xin người dân đừng để hắn một mình một phòng, còn nói nếu không phải chính hắn nhảy ra thông báo chuyện này cho bọn họ, bọn họ nhất định vẫn chưa biết thân phận của lệ quỷ, càng miễn bàn là lấy lòng Trần Lộ Lộ, coi như bùa hộ mệnh của mình.

Nhưng đứng trước nguy cơ, không có người nào muốn chủ động chịu chết, tất cả đều từ chối yêu cầu của Triệu Bảo Toàn.

Trần Đỉnh nói: "Nhiều người như vậy ở ba phòng thật sự rất chật chội, nếu có người biết mở khóa thì có thể mở cửa phòng cách vách, tình huống lúc này đặc biệt, chúng ta đành phải làm như vậy."

Lời nói của Trần Đỉnh làm những người dân sớm đã có suy nghĩ này tìm được một lý do, không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.

Một người đã từng làm nghề mở khóa người lập tức nhấc tay, tỏ vẻ mình có thể mở khóa, nhưng chỉ có thể mở ra những ổ khóa tương đối đơn giản, quá cao cấp thì chịu.

Tìm khắp toàn bộ tầng lầu, cuối cùng mở được ba cửa phòng, cư dân thấy thế thì sôi nổi khen tay nghề của thợ mở khóa không tồi, trong lòng lại âm thầm quyết định lần sau nhất định phải đổi ổ khóa cao cấp, miễn cho người này mở ra.

*

Bên kia.

Hạ Nhạc Thiên đã vào chung cư thứ hai, đến trước cửa phòng 302.

Cậu suy tư một lúc rồi trèo qua cửa sổ thông gió ngoài hành lang, cẩn thận di chuyển đến vị trí cửa sổ, bởi vì đang mùa hè, thời tiết nóng nực oi bức, cửa sổ từng nhà đều mở toang để thông gió.

Hạ Nhạc Thiên không cần phải phá hư cái gì, nhẹ nhàng nhảy cửa sổ vào phòng, sau đó cẩn thận đánh giá xung quanh, sạch sẽ ngăn nắp, tạm thời không phát hiện chỗ nào dị thường.

Hạ Nhạc Thiên lập tức đi vào, đầu tiên là lục soát đơn giản phòng khách một lần, cũng không tìm được manh mối, mỗi một chỗ đều như đang ám chỉ nữ chủ nhà không phải lệ quỷ.

Tiếp đó, Hạ Nhạc Thiên đi vào phòng ngủ chính, rất nhanh tìm được hợp đồng thuê nhà ở tủ đầu giường, trong đó có một cái là bọn họ ký tên lúc trước.

Hạ Nhạc Thiên lập tức bỏ hợp đồng vào Không Gian Bao Vây, sau đó tiếp tục lật xuống, cậu lại phát hiện, ngoại trừ mấy căn phòng lầu 4 ở chung cư thứ tư kia, trong ba chung cư còn lại có hơn bốn mươi phòng ở đều thuộc quyền sở hữu của bà ta.

Hạ Nhạc Thiên lại tìm thấy hợp đồng thuê nhà của Trần Lộ Lộ, phía trên chỉ có tên Trần Lộ Lộ, không tên con quỷ kia.

Cái này có lẽ sẽ có ích.

Hạ Nhạc Thiên thu hết hợp đồng vào không gian, tiếp tục lục tìm ngăn tủ, nhưng phần lớn đều là một ít giấy tờ khác, cũng không có chút thông tin nào.

Sau khi tìm xong ngăn tủ, Hạ Nhạc Thiên chuyển qua ngăn kéo, phát hiện trong đó có một chồng ảnh chụp và một cái camera, đa số ảnh chụp đều là phong cảnh và người dân trong tiểu khu.

Mỗi người cười rất tươi.

Hạ Nhạc Thiên nhìn lướt qua thì dời mắt, tiếp tục tìm địa phương khác, nhưng làm cậu thất vọng là, chỗ này trừ mấy tờ hợp đồng kia ra, không còn tin tức có ích nào khác.

Trước khi rời khỏi, Hạ Nhạc Thiên không cần trèo cửa sổ, trực tiếp mở cửa rời đi, cửa sẽ tự động khóa lại.

Hạ Nhạc Thiên trở về chung cư thứ tư, các người chơi thấy cậu về thì nhẹ nhàng thở ra, vây quanh hỏi han quan tâm, Trần Đỉnh hỏi: "Tìm được manh mối không?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu rất nhẹ, "Đi, về phòng nói."

Các cư dân khác dĩ nhiên cũng chú ý tới đám Hạ Nhạc Thiên thần thần bí bí luôn thích tụ tập một chỗ, cũng không biết đang thì thầm cái gì.

Người có lòng tò mò muốn mò lại gần nghe, kết quả bị Trần Đỉnh nhìn thấy, nói không được nghe lén.

"Yên tâm, tôi nhất định không nói ra ngoài." Nhóm cư dân không cho là đúng, cứ liên mồm bảo đảm.

Trần Đỉnh dùng thái độ xa cách nói: "Xin lỗi, chúng tôi đang bàn bạc chuyện bí mật, nếu anh không ngại bị chúng ta kiện lên toà để bồi thường, có thể tới nghe."

Vừa nghe phải bồi tiền, mặc kệ Trần Đỉnh nói thật hay giả, những người này mới chịu tản đi, không dám đứng lại nghe ngóng.

Trong phòng 444.

Các người chơi đều ngồi trên sô pha, vây quanh bàn trà nhìn kỹ vật phía trên, đó là một chồng hợp đồng Hạ Nhạc Thiên lấy ra từ Không Gian Bao Vây.

"Không ngờ lại có nhiều bất động sản dưới danh nghĩa nữ chủ nhà như vậy." Dù Lương Hoành Vũ biết đây chỉ là thế giới Trò Chơi, nhưng một tên nghèo như hắn vẫn nhịn không được cảm thấy hơi hơi hâm mộ.

Thật ra hắn cũng nghĩ giống người chơi khác, thỉnh thoảng nhận tiền để tổ đội với người chơi nhắn tin chiêu mộ trên Kênh Thế Giới, nhưng lại sợ mình sẽ chết trong nhiệm vụ, nếu mình không còn nữa, em gái yếu ớt làm sao sống sót nổi?

Lúc ở phòng nữ chủ nhà, Hạ Nhạc Thiên không dám tỉ mỉ xem xét hợp đồng, lúc này cậu cùng đám người Trần Đỉnh săm soi một lúc, lập tức tìm ra manh mối có ích.

"Đây tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp, Bùi Anh, mau đưa notebook cho anh." Trần Đỉnh kích động nói.

Bùi Anh cũng phát hiện manh mối, nhanh chóng móc notebook ra đặt trên bàn, sau đó vội vàng tìm một tờ hợp đồng trong đống hỗn loạn trên bàn để đối chiếu.

Trong notebook có ghi chép tên họ và số nhà của tất cả người dân trong tiểu khu, khi có người chết, Bùi Anh đều ghi rõ ở phía sau: [Chung cư thứ hai, phòng 102, tên họ không rõ, nam, tử vong]

Trùng hợp chính là, khi bọn họ lật xem hợp đồng, phát hiện trong đó có số nhà rất quen thuộc, lập tức liên tưởng đến số nhà người chết.

Nhưng lúc này bọn họ cần phải đối chiếu một chút mới có thể khẳng định kết quả.

Trần Đỉnh lật lật notebook, thì thầm: "Chung cư thứ ba, phòng 504, Lý Phát Tài, nam, tử vong, tìm xem hợp đồng thuê nhà của hắn có ở đây không."

Mọi người chia nhau tìm kiếm, không bao lâu, Vương Nhược Vũ đã kích động cầm lấy hợp đồng, "Tìm được rồi, chỗ người thuê ký tên Lý Phát Tài, cũng ở tại chung cư thứ ba, phòng 504."

Trần Đỉnh tiếp tục đọc danh sách người chết, những người khác lại lật tìm.

Qua hơn mười phút, mọi người cho ra kết luận, số phòng có người chết đều thuộc quyền sở hữu của nữ chủ nhà.

Kinh khủng hơn là, nhóm cư dân chưa tử vong trong notebook, vừa lúc cũng có tên trong những tờ hợp đồng dư lại.

Nói cách khác, đây vốn không phải chuyện trùng hợp.

Những hợp đồng thuê nhà nhìn qua rất bình thường này, kỳ thật chính là danh sách tử vong, những người thuê phòng của nữ chủ nhà, đều sẽ trở thành mục tiêu gϊếŧ người của con quỷ kia.

Điều kiện gϊếŧ người đã tìm được, nhưng trình tự tử vong thì như thế nào?

Mọi người đem tất cả hợp đồng sắp xếp theo thời gian từ trước tới nay, phát hiện thời gian ký tên lên hợp đồng chính là trình tự tử vong của những người chết trước đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người dân lại chết trước, sau đó mới đến lượt người chơi.

Bởi vì người chơi là người ký hợp đồng cuối cùng.

Đồng thời cũng giải thích được vì sao sau khi Trần Lộ Lộ gϊếŧ chết con quỷ kia, lại vẫn có thể sống sót, bởi vì Trần Lộ Lộ dọn vào tiểu khu chỉ sau bọn họ.

Tất cả điểm đáng ngờ đều có lời giải thích.

"Giờ chúng ta nên làm như thế nào? Xé hợp đồng sao?" Lương Hoành Vũ cẩn thận hỏi, người chơi bọn họ cũng ký tên lên hợp đồng chết chóc này, cứ kéo dài mãi thì cũng đến lượt bọn họ.

Trần Đỉnh nói: "Thời gian còn kịp, ít nhất hiện tại chúng ta đã tìm được cơ hội gϊếŧ người, nếu tùy tiện xé bỏ hợp đồng, không chừng ngược lại sẽ kích phát điều kiện ưu tiên gϊếŧ người."

"Nếu không, chúng ta tìm đám NPC cư dân thử xem?" Lương Hoành Vũ lại đưa ra một biện pháp.

Trần Đỉnh hơi ngẩng đầu, nhìn Lương Hoành Vũ, chờ hắn tiếp tục nói.

Lương Hoành Vũ mím môi, khẽ nói: "Dù sao người trong trò chơi cùng đều là giả, hơn nữa trò chơi giả thiết nhiều người như vậy, rất có thể là đang ám chỉ chúng ta làm vậy."

Nói trắng ra là.

Có thể trực tiếp xé một tờ hợp đồng, chờ ngày hôm sau tỉnh lại nhìn xem người này có chết hay không, nếu không chết, chứng tỏ người này đã thành công thoát khỏi vòng tử vong.

Nhưng nếu chết, vậy thì nói lên biện pháp này không có hiệu quả.

Nhìn trước mắt thì đây là cách làm có lợi nhất đối với người chơi, cũng là biện pháp hiệu quả nhất.

Trần Đỉnh gật đầu, khen ngợi: "Được, để chắc chắn hơn, chúng ta có thể xé ba tờ hợp đồng, hơn nữa thời gian ba hộ gia đình dọn đến cũng không giống nhau."

Vậy thì càng giúp bọn họ phán đoán biện pháp này rốt cuộc có hiệu quả hay không.

Từ đầu tới đuôi, Hạ Nhạc Thiên đều không nói gì.

Bởi vì cậu và đám Trần Đỉnh không nghĩ giống nhau, cậu biết mỗi một người dân trong thế giới này kỳ thật cũng từng là người sống sờ sờ, sau khi chết thì bị trò chơi hút vào thế giới này, trở thành người trong trò chơi.

Tuy bọn họ không nhớ mình đã chết, nhưng vẫn tiếp tục sinh hoạt như thường ngày ở thế giới Trò Chơi vô cùng chân thật này.

Vậy thì, rốt cuộc bọn họ vẫn sống hay đã chết?

Quan trọng nhất là, những người đã tử vong ở Hiện Thực, thật vất vả mới có được cuộc sống mới trong thế giới Trò Chơi, nhưng một khi bọn họ tử vong thêm lần nữa, liệu bọn họ có vĩnh viễn biến mất hay không?

Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, Hạ Nhạc Thiên biết rõ đây là biện pháp an toàn và hiệu quả nhất.

Hơn nữa, cho dù không dựa theo biện pháp này để nghiệm chứng, nhóm cư dân vẫn sẽ dựa theo trình tự có sẵn, một người tiếp một người chết trong trò chơi, bao gồm năm người họ.

Chỉ là, Hạ Nhạc Thiên cần phải tự bước qua cánh cửa mâu thuẫn trong lòng mình.

***