Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 215: Người tốt

Đồng thời, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mục đích trở về của con quỷ kia, có lẽ không chỉ vì gϊếŧ Trần Lộ Lộ.

Nhất định còn manh mối nào khác mà cậu chưa tìm ra.

"Trần tiểu thư, cô nói cảnh sát tới cửa trả lại di vật của hắn, tôi có thể xem một chút không?" Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nhớ tới chi tiết này, vội vàng hỏi.

Trần Lộ Lộ nghe vậy thì ngẩn người, "Được, tôi để nó trong ngăn tủ, anh có muốn đi lấy với tôi không?"

Sau khi cô biết bạn trai mình biến thành quỷ trở về, thì sợ hãi không dám về phòng nữa.

Hạ Nhạc Thiên hiểu được tâm lý của Trần Lộ Lộ, bèn nói: "Được."

Tuy rằng đi theo Trần Lộ Lộ lấy mấy thứ này, rất có khả năng sẽ kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên đã không còn cách nào khác.

Hơn nữa, cậu mơ hồ cảm thấy, trước khi tất cả người dân còn chưa chết hết, xác suất lệ quỷ tìm tới mình vẫn rất thấp.

Hai người đến trước phòng 403.

Trần Lộ Lộ cố hết sức đè nén sợ hãi sâu trong lòng, run rẩy dùng chìa khóa mở cửa, Hạ Nhạc Thiên thấy vậy bèn nói: "Trần tiểu thư, để tôi đi vào trước, cô đi phía sau tôi."

Trần Lộ Lộ cảm kích nhìn Hạ Nhạc Thiên, lập tức lui về phía sau.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đẩy cửa ra, cẩn thận đánh giá xung quanh, phát hiện cả căn hộ của Trần Lộ Lộ đều có vệt nước, tẩm ướt toàn bộ sàn nhà.

Thảo nào phòng 402 cách vách cũng gặp phải tai ương.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Cô đừng vào, trực tiếp nói vị trí cụ thể cho tôi, tôi đi lấy."

Trần Lộ Lộ khẽ thò đầu nhìn vào trong, lập tức kinh hoảng lùi lại vài bước.

Sao trong phòng cô lại có nhiều nước như vậy?

Hạ Nhạc Thiên thúc giục một lần nữa, Trần Lộ Lộ mới giật mình nói vị trí cho cậu.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng móc từ trong túi ra hai bao nilon, sau khi tròng vào chân mới tiến vào phòng khách, dựa theo vị trí Trần Lộ Lộ đã nói, tìm được ngăn tủ để đồ.

Nắp ngăn tủ dính đầy tro bụi.

Hạ Nhạc Thiên mở tủ ra, chú ý tới đồ vật trong đó, có một cái di động và ví tiền, cộng thêm một ít ảnh chụp của hai người.

Cậu lập tức thu hết mọi thứ vào không gian, lúc này mới xoay người cùng Trần Lộ Lộ về phòng 444, tận lúc ngồi xuống sofa phòng khách Trần Lộ Lộ vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Sao trong nhà lại có nhiều vệt nước như vậy? Có phải là.... nó đã về nhà hay không??

Làm sao bây giờ?

Trần Lộ Lộ đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức tông cửa xông ra ngoài, nhưng tiểu khu đã bị phong tỏa, cho dù cô muốn trốn thì có thể trốn đi đâu chứ...

Cách duy nhất để sống sót chính là phối hợp với thanh niên thuộc tổ chức Linh Dị kia, giúp bọn họ mau chóng giải quyết nó.

Hạ Nhạc Thiên mở kênh trò chuyện trong trò chơi, hỏi Trần Đỉnh tình huống bên kia.

Trần Đỉnh rất nhanh trả lời lại, tỏ vẻ tình huống bên này vẫn tốt đẹp, không xuất hiện bất kỳ biến hóa nào, nhưng cái người tên Triệu Bảo Toàn lại cứ quấn lấy bọn họ, hy vọng có thể cho hắn ở chung.

Hạ Nhạc Thiên hơi sửng sốt, lại hỏi nguyên nhân.

Trần Đỉnh bất đắc dĩ nói vì lúc trước Triệu Bảo Toàn không nhịn được sợ hãi, trực tiếp nhảy ra chỉ trích bạn gái của lệ quỷ, sợ lệ quỷ xong việc sẽ trả thù hắn.

Hạ Nhạc Thiên à một tiếng, lại gọi đám người Trần Đỉnh về phòng, nói mình đã tìm được một ít manh mối.

Bốn người Trần Đỉnh chuẩn bị quay về chung cư, các cư dân lập tức muốn đi theo bọn họ.

Trần Đỉnh nói: "Lát nữa chúng tôi vẫn còn xuống lầu, các người tạm thời ở chỗ này đi, ban ngày sẽ không có nguy hiểm."

Người dân thấp thỏm bất an, lại sợ đắc tội Trần Đỉnh, chỉ có thể đè oán giận trong lòng mà đứng yên tại chỗ.

Có người vội vàng lên tiếng: "Khi nào chúng ta mới có thể tìm cô gái kia, tôi còn muống kéo quan hệ với cô ấy, để bạn trai của cô ấy đừng tới tìm tôi."

"Tôi cũng muốn tìm cô ấy."

Trần Đỉnh nhíu mày, nói: "Chuyện này chờ buổi tối lại nói."

Trong đó có một bác gái trung niên nhịn không được nói: "Như vậy không tốt lắm, ai cũng biết con quỷ kia thích cô ấy nhất, cũng không thể để các người chiếm hết chuyện tốt chứ?"

Những người khác vội vàng giữ bà ta lại, "Đừng nói nữa, người ta bảo sao thì chúng ta làm vậy, dù sao người ta cũng có chuyên môn bắt quỷ."

Bác gái trung niên nói: "Các người còn không hiểu sao, chỉ cần chúng ta có thể tạo quan hệ tốt với cô ây, đến lúc đó sẽ không cần lo lắng bị con quỷ kia nhớ thương nữa, không cần đến tổ chức Linh Dị này."

Lời này bừng tỉnh người trong mộng.

Trần Đỉnh không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, chỉ có thể nói: "Vậy đợi lát nữa chúng tôi gọi cô ấy ra, đến lúc đó các người muốn làm thế nào thì làm, nhưng bây giờ tốt nhất là các người nên phối hợp với chúng tôi."

Bác gái trung niên vẫn có chút cự nự không muốn buông tha, nhưng lại bị mấy hàng xóm thấp giọng nói thầm vài câu, lúc này bà ta mới không tình nguyện gật đầu, "Vậy cũng được."

Trần Đỉnh cười trào phúng, xoay người cùng các người chơi về phòng 444.

Triệu Bảo Toàn do dự đứng tại chỗ, cũng không biết nghĩ gì trong lòng, ánh mắt lập loè khác thường.

Hạ Nhạc Thiên nghe được tiếng chân đám người Trần Đỉnh thì lập tức tiến lên mở cửa, sau đó khi mọi người ngồi xuống mới nói: "Đây là vật phẩm tùy thân lúc nó còn sống, tôi không am hiểu về công nghệ thông tin, mọi người nhìn xem có thể tìm ra manh mối trong điện thoại không."

Trần Lộ Lộ ngồi một mình một góc, có chút co quắp bất an lắng nghe.

Mọi người ăn ý che giấu những tin tức liên quan đến trò chơi, tất cả đều chú tâm nhìn đồ vật Hạ Nhạc Thiên lấy ra từ Không Gian Bao Vây.

Một cái di động, mở cái ví tiền, cộng thêm một ít ảnh chụp.

Trần Đỉnh lấy ra thiết bị và máy tính chuyên môn từ Không Gian Bao Vây, liên kết với điện thoại để bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Còn những người khác thì lật xem ảnh chụp, phát hiện đa số ảnh chụp đều là Trần Lộ Lộ và bạn trai của cô ta.

Gương mặt trong ảnh thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là hắn ta có một đôi mắt vô cùng hung ác nham hiểm.

Trần Lộ Lộ liếc qua ảnh chụp, nhịn không được ngửa người về sau.

Sau khi cô hại chết hắn, trong lòng cảm thấy bất an nên đem hết những ảnh chụp đó đặt ở trong ngăn tủ.

Tuy cô rất muốn quăng sọt rác hoặc là đốt sạch chúng, nhưng lại chột dạ sợ người khác hoài nghi mình là hung thủ.

Vì thế Trần Lộ Lộ chỉ đành cố nén những suy nghĩ đó lại.

Tuy rằng ảnh chụp của con quỷ đó không khác gì lúc còn sống, nhưng mọi người và Trần Lộ Lộ đều cảm thấy có hơi khϊếp đảm.

Còn ví tiền

Hạ Nhạc Thiên mở nó ra nhìn, phát hiện bên trong không có gì cả, chỉ có vài thẻ ngân hàng và giấy tờ chứng minh thân phận.

Trần Lộ Lộ giải thích: "Trong bóp tiền không có thứ gì, hơn nữa còn từng dính nước, vài thứ kia đều bị ngâm rã."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, giao ví tiền cho người chơi khác kiểm tra, cậu thì cúi đầu lật xem từng tấm ảnh, tìm kiếm manh mối có khả năng đang bị che giấu.

Cũng giống người chơi khác, Hạ Nhạc Thiên không nhịn thấy manh mối nào từ những tấm ảnh chụp này, đa số đều là cảnh hai người dắt tay hoặc là mỉm cười.

Bùi Anh ngồi bên cạnh đột nhiên hô khẽ một từng, đưa ảnh chụp trên tay cho Hạ Nhạc Thiên xem, "Cậu xem, bối cảnh của hai tấm ảnh này có giống trong tiểu khu không?"

Bối cảnh của hai tấm ảnh này vô cùng âm u, cứ như chụp vào thời điểm trời sắp tối, hơn nữa người trong ảnh chiếm tỉ lệ gần hết ảnh chụp nên cảnh vật xung quanh có chút mơ hồ.

Nhưng Bùi Anh vẫn tinh mắt chú ý tới ít cảnh vật xung quanh có chút giống trong tiểu khu.

Hạ Nhạc Thiên cẩn thận đối chiếu hai tấm ảnh trên tay, cũng phát hiện một ít chi tiết nhỏ quan trọng.

Đa số ảnh đều chụp vào mấy tháng trước, chỉ có hai tấm này là có thời gian mười ngày trước.

"Cái này chụp ở tiểu khu sao?" Hạ Nhạc Thiên giơ ảnh chụp lên hỏi Trần Lộ Lộ, sau đó lại bổ sung: "Là trước khi đi du hồ một ngày sao?"

Trần Lộ Lộ đè nén cảm xúc phức tạp, gật đầu, "Đúng, tấm ảnh này chụp trước khi hắn chết một ngày."

Người chơi khác nghe vậy thì đều buông đồ trong tay xuống, nghiêm túc nghe Hạ Nhạc Thiên và Trần Lộ Lộ nói chuyện.

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy có chút không thích hợp, "Là cô yêu cầu chụp?"

Nếu như Trần Lộ Lộ đã lên kế hoạch gϊếŧ người hoàn hảo từ nửa năm trước, vì giả tạo cảnh ân ái cho người ngoài xem mà chụp ảnh mấy tháng trước là chuyện bình thường.

Nhưng một ngày trước khi ra tay, vì sao Trần Lộ Lộ lại muốn chụp ảnh với đối phương?

Trần Lộ Lộ lắc đầu, "Không phải, lúc ấy hai chúng tôi chuẩn bị ra ngoài tản bộ, là chủ nhà nói bà ấy mới mua một cái máy chụp ảnh mới, nên nhờ hai chúng tôi giúp bà ấy luyện tập, sáng hôm sau bà ấy còn đem ảnh qua cho chúng tôi."

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Mọi người hơi đổi sắc mặt, quay đầu nhìn nhau.

Chủ nhà?

Bùi Anh nhanh chóng hỏi: "Chủ nhà trông như thế nào?"

Trần Lộ Lộ không rõ vì sao tổ chức Linh Dị lại để ý chủ nhà như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại, miêu tả: "Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, đúng rồi, hình như bà ấy rất thích mặc váy hoa, tóc cũng uốn cong như lông dê, nói chuyện với khách thuê nhà rất nhiệt tình."

Nói tới đây, Trần Lộ Lộ lại nhớ ra: " Hẳn là mọi người đã gặp qua bà ấy, sáu căn hộ ở lầu 4 này đều là phòng của bà ấy."

Vẻ mặt của mọi người lại thay đổi.

Bọn họ cứ tưởng chủ nhà chỉ là một giả thuyết của trò chơi, xuất hiện để ký hợp đồng với người chơi, nhưng không ngờ phòng 403 cũng thuộc về nữ chủ nhà.

Hạ Nhạc Thiên mơ hồ bắt được một tia manh mối, nhưng lại cố tình thiếu một chút gì đó.

Lúc này Trần Đỉnh đã phân loại xong toàn bộ tin tức trong điện thoại, "Tôi đã tra xong rồi."

Hạ Nhạc Thiên thả ảnh chụp, hỏi: "Có manh mối nào không?"

Trần Đỉnh gật đầu, có hơi quái dị nói: "Trong điện thoại cũng không tin tức gì đặc biệt, nếu có, cũng chỉ là lịch sử chuyển khoản của vị tiểu thư này cho hắn."

Mọi người nghe vậy thì không khỏi thất vọng.

Trên mặt Hạ Nhạc Thiên vẫn không có chút dao động nào, kỳ thật cậu cũng không nghĩ sẽ tìm thấy manh mối trong điện thoại.

Theo lời Trần Lộ Lộ thì cảnh sát nhất định đã sớm kiểm tra điện thoại, hơn nữa cũng không phát hiện bất thường, nếu không thì Trần Lộ Lộ đã sớm bị nghi ngờ.

Có vẻ như mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt, Trần Lộ Lộ thấy thế thì hơi sốt ruột: "Các người có thể giải quyết nó không?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Tạm thời chỉ có chút manh mối, nhưng nữ chủ nhà kia cũng ở trong tiểu khu sao? Cụ thể là ở đâu?"

Trần Lộ Lộ tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn trả lời: "Bà ấy ở chung cư thứ hai, lầu 3 phòng 302, lần trước tôi có qua nhà bà ấy mượn chút đồ."

Hạ Nhạc Thiên âm thầm nhớ kỹ, đang chuẩn bị nói tiếp, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa, Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc quay đầu, cậu vậy mà không chú ý có người đi đến trước cửa, hơi cảnh giác hỏi: "Ai?"

Các người chơi bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, mỗi cơ bắp đều ở trạng thái căng chặt.

Giọng nói của Triệu Bảo Toàn vang lên: "Là tôi và mấy hàng xóm cách vách, đường đột tới cửa là vì thật sự không chờ nổi nữa."

Mới hai ngày đã chết nhiều người như vậy, thi thể đều đặt trong phòng, nghĩ đến thôi cũng thấy rợn tóc gáy.

Lương Hoành Vũ đưa mắt trưng cầu ý kiến của Hạ Nhạc Thiên: Mở cửa không?

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Lương Hoành Vũ thấy vậy mới đứng dậy ra mở cửa, Triệu Bảo Toàn chen vào trước tiên, gật đầu cười làm lành: "Các người nói chuyện xong rồi sao?"

Trần Đỉnh còn chưa nói gì, mấy người dân sau lưng Triệu Bảo Toàn đã kéo nhau vào, ánh mắt trực tiếp rơi xuống người Trần Lộ Lộ đang ngồi trên sofa, trong mắt như tỏa ra ánh sáng xanh.

Nhìn đến nỗi Trần Lộ Lộ ngồi không yên, lập tức né ra sau.

Mấy người này cũng không muốn chọc đám người Nhạc Thiên không vui, bèn đè xuống ý định kéo Trần Lộ Lộ đi, hỏi: "Các người nói chuyện xong chưa? Có phải nên đến lượt chúng tôi hàn huyên với cô ấy không?"

Hạ Nhạc Thiên cũng không biết chuyện gì, cậu nhìn về phía Trần Đỉnh.

Trần Đỉnh âm thầm lắc đầu, đứng lên chủ động tiếp lời người dân: "Có thể, nhưng tiền đề là Trần tiểu thư tự nguyện đi theo các người."

Mấy cư dân vốn đã mất kiên nhẫn, nghe vậy thì lập tức biến sắc, "Anh có ý gì?"

Trần Đỉnh nói: "Không có ý gì."

Mấy cư dân anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng ăn ý túm bác gái trung niên vẫn luôn đứng sau xem kịch ra trước mặt.

Bà ta lập tức lộ ra vẻ mặt hòa ái, tự cho là quen thuộc đi lên giữ chặt Trần Lộ Lộ, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chút chuyện phiếm trau dồi tình cảm."

Trần Lộ Lộ theo bản năng tránh thoát, "Tôi không đi."

Cô muốn ở lại đây.

Bác gái trung niên gắt gao bắt lấy Trần Lộ Lộ, ngữ khí cũng trở nên dồn dập, "Đứa nhỏ này sao lại như vậy? Không muốn cùng chúng ta nói chuyện sao? Người trẻ tuổi cứ hướng nội như vậy thì không được đâu."

Trần Lộ Lộ phát hiện mình không giãy ra được bác gái trung niên này, "Bà buông tay, tôi không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn nói chuyện."

Bác gái trung niên nghĩ đến việc mình có thể phải chết ở chỗ này, giống như những thi thể đáng sợ đó, lập tức càng thêm sốt ruột, bóp chặt cánh tay Trần Lộ Lộ, "Cô còn như vậy thì thật quá đáng, tôi nói cho cô biết, cô gái trẻ như cô sao lại không biết tốt xấu như vậy."

"Cô ấy không muốn đi, sao các người lại ép buộc......" Không biết là Vương Nhược Vũ tức cảnh sinh tình, hay là liên tưởng đến bản thân mình, vậy mà lại lớn gan mở miệng ngăn cản bác gái trung niên.

Mặt bác gái trung niên lập tức kéo xuống, "Chỉ có các người có thể nói chuyện tạo quan hệ với cô ấy, chúng tôi thì không được sao?"

Không có chuyện không công bằng này.

Các cư dân khác cũng hùa theo gật đầu, chỉ trích Vương Nhược Vũ không lòng thương người, ích kỷ, mệt cho cô lớn lên yếu ớt nhỏ nhắn, không ngờ bụng dạ lại đen như vậy.

Vương Nhược Vũ bị mắng đến run cả người, dũng khí khó khăn lắm mới dồn đủ lập tức bị phá tan.

Biết rõ những cư dân này cũng không phải người thật của thế giới Hiện Thực, nhưng cô vẫn theo bản năng khủng hoảng và sợ hãi.

Phảng phất như trở về những ngày khốn khổ đen tối nhất trong quá khứ.

Lương Hoành Vũ tức giận đến đỏ mắt, trực tiếp xông lên đánh nhau với nhóm cư dân, cứ như không muốn sống nữa.

Vương Nhược Vũ thấy vậy thì đứng lên khóc hô: "Anh...... Không cho các người đánh anh trai tôi."

Cô vừa muốn chạy lên thì bị Hạ Nhạc Thiên giữ lại, cậu nghiêng đầu nói với Bùi Anh: "Trông chừng cô ấy."

Bùi Anh lập tức gật đầu, ôm lấy vai Vương Nhược Vũ.

Hạ Nhạc Thiên thong thả bước lên, bắt đầu làm bộ làm tịch ngăn cản, nhưng mỗi lần đều khiến Lương Hoành Vũ đúng lúc đấm vào mũi những người dân, máu tươi phun tung toé.

Thoạt nhìn rất thê thảm.

Hạ Nhạc Thiên một bên kéo một bên khuyên can: "Đừng đánh nữa. Ấy ấy đừng đánh."

Trong quá trình Hạ Nhạc Thiên can ngăn, Lương Hoành Vũ lại thần kỳ đánh những cư dân kia đến mặt nở đầy hoa, liên tiếp kêu rên: "Tôi không đánh tôi không đánh! Đừng đánh mặt tôi!"

Lương Hoành Vũ vẫn đang trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ, xuống tay không chút lưu tình, đem mấy người này đánh đến nỗi muốn kêu cũng không kêu được.

Bác gái trung niên sợ tới mức hai chân run rẩy, không còn chút kiêu ngạo nào.

Thấy đánh đủ rồi, Hạ Nhạc Thiên mới giữ chặt tay Lương Hoành Vũ, "Được rồi."

Cơn giận của Lương Hoành Vũ đã bình ổn, lý trí trở về thì lập tức lo lắng nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Xin, xin lỗi, tôi......"

Hắn không kìm được phẫn nộ, đã hành động theo cảm tính.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Việc này đợi lát nữa nói sau."

Lương Hoành Vũ lúng túng gật đầu, lúc này Vương Nhược Vũ mới có thể chạy tới, khóc lóc ôm Lương Hoành Vũ: "Anh, anh có đau không."

Lương Hoành Vũ nhìn đám cư dân mặt đầy máu nằm trên đất, lắc đầu: "Anh không đau."

Trần Đỉnh đứng ra thở dài, nói: "Tổ chức Linh Dị chúng tôi là muốn giúp các người giải quyết sự kiện thần quái, các người làm vậy tôi rất khó xử."

Mấy cư dân giận mà không dám nói gì, những người khác nghe động tĩnh từ xa nên dắt nhau đi qua.

Trần Đỉnh nói: "Các người có thể tạo quan hệ với Trần tiểu thư, nhưng tôi có thể khẳng định với các người, lệ quỷ đã không còn lý trí, biện pháp này vốn dĩ không có chút hiệu quả nào."

Từ lúc người chết đầu tiên không phải là Trần Lộ Lộ, Trần Đỉnh cũng đã hoài nghi điều kiện gϊếŧ người của con quỷ này không phải là báo thù.

Nhưng người dân dĩ nhiên không tin lời Trần Đỉnh.

Trần Lộ Lộ thấy thế thì cắn môi, quyết định đi theo những người này ra ngoài, nếu cô còn ở lại đây, những cư dân sẽ không ngừng gây phiền phức cho tổ chức Linh Dị.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, cô phân biệt rõ ràng.

Trần Lộ Lộ rời khỏi phòng, nhìn những người không ngừng đi lên muốn lôi kéo quan hệ với mình, cô đều cười gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Vài người thậm chí muốn bỏ tiền túi hối lộ Trần Lộ Lộ, cô không nhận, chỉ nói: "Chúng ta đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Mấy cái cư dân cười càng thêm nhiệt tình.

*

Triệu Bảo Toàn còn đứng ở cửa không chịu rời đi, cười nói: "Buổi tối tôi có thể ở chung với mọi người sao, dù sao tôi cũng đã cung cấp nhiều manh mối cho mọi người vậy rồi."

Hạ Nhạc Thiên áy náy cự tuyệt: "Xin lỗi, năm người chúng tôi chen chúc nhau đã rất miễn cưỡng."

Triệu Bảo Toàn nói: "Không sao không sao, tôi có thể ngủ trên sàn nhà."

Hạ Nhạc Thiên còn chưa nói chuyện, Trần Đỉnh lập tức lắc đầu: "Xin lỗi, chúng tôi không hy vọng anh ở đây, anh có thể thử ở chung với người khác."

Triệu Bảo Toàn không ngờ những người này lại từ chối mình thẳng thừng như vậy, hắn theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt xin giúp đỡ: "Cậu có thể nể tình một chút không, tôi thật sự, thật sự không muốn chết."

Hạ Nhạc Thiên không đáp lời, trong lòng có chút áy náy.

Nếu chỉ có một mình cậu ở đây, có lẽ cậu sẽ đồng ý lời cầu xin của Triệu Bảo Toàn, nhưng hiện tại cậu còn gánh vác an toàn của các người chơi khác.

Trần Đỉnh và Bùi Anh, là bạn tốt của cậu ở thế giới Hiện Thực.

Cậu tuyệt đối không thể vì mềm lòng, mà đem nguy hiểm đến cho bọn họ.

Nếu đêm nay Triệu Bảo Toàn vừa vặn chính là mục tiêu gϊếŧ người của lệ quỷ, vậy những người chơi cùng phòng với Triệu Bảo Toàn tất nhiên cũng bị liên lụy.

Cho nên, Hạ Nhạc Thiên lựa chọn im lặng.

Cậu muốn sống sót, đến ngày cậu thông quan trò chơi.

Trần Đỉnh lại nói với Triệu Bảo Toàn: "Căn hộ này vừa lúc kế bên phòng 403, nếu lệ quỷ thật sự tìm tới đây, chúng tôi sẽ không bảo vệ anh được."

Triệu Bảo Toàn lạnh cả người, đúng vậy.

Căn hộ này cách vách phòng 403, nói không chừng đêm nay thủy quỷ sẽ tìm đến bọn họ, nếu mình ở nơi này, chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?

Triệu Bảo Toàn không nói nữa, quay đầu chạy.

Hạ Nhạc Thiên nhìn cánh cửa trống rỗng, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Trần Đỉnh vỗ vai Hạ Nhạc Thiên, an ủi: "Cậu làm không sai, chúng ta chỉ muốn sống sót mà thôi."

Quan trọng nhất là, chuyện ác cứ để một tay hắn làm là được.

Dù sao, Trần Đỉnh hắn trước nay đều không phải người tốt, hắn chỉ muốn bảo vệ Bùi Anh, trợ giúp Hạ Nhạc Thiên giữ được vị trí đệ nhất.

Hạ Nhạc Thiên thu thập xong cảm xúc trong lòng, nói hết những manh mối mà mình thu thập được cho mọi người, lúc nãy còn có Trần Lộ Lộ ở, cậu không tiện kể ra.

Sau khi nói xong, cậu hỏi: "Hiện tại chúng ta cần thương lượng xem, có nên đi tìm nữ chủ nhà kia hay không?"

Trần Đỉnh gật đầu: "Tìm, có lẽ manh mối vừa vặn ở chỗ nữ chủ nhà."

"Nhưng nếu chủ nhà là quỷ thì sao? Chúng ta qua đó liệu có kích phát lệ cơ hội gϊếŧ người hay không?" Vương Nhược Vũ cũng nhấc tay nói.

Đúng vậy.

Đây mới là chuyện mọi người lo lắng nhất.

Hợp đồng trong tay nữ chủ nhà, là thứ mà tất cả người chơi kiêng kị trong lòng.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Không thì vậy đi, một mình tôi đi đến chỗ nữ chủ nhà tìm manh mối, nữ chủ nhà cũng không bị nhốt trong tiểu khu, tôi hoàn toàn có thể phá cửa vào."

Trần Đỉnh lập tức phản đối: "Không được, không thể để một mình cậu đi làm chuyện nguy hiểm, chúng ta là đồng đội mà."

Bùi Anh bỏ qua cảm xúc không nỡ m trong lòng, cũng gật đầu: "Trần Đỉnh nói rất đúng, Vương Tiểu Minh, để Trần Đỉnh đi cùng cậu đi."

Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ nghe vậy, cũng sôi nổi tỏ vẻ mình cũng muốn đi theo Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, nói: "Để tôi đi một mình thì tốt hơn, huống chi mọi người cũng có nhiệm vụ khác, lát nữa mọi người nghĩ cách triệu tập mọi người vào chung cư này, để tôi đi qua phòng của chủ nhà."

Hiện tại người đông mắt nhiều, nếu những cư dân đó nhìn thấy mình phá cửa vào phòng người khác, rất có thể sẽ quậy tưng lên.

Mọi người vẫn kiên trì ý định của mình, không muốn để Hạ Nhạc Thiên một mình xông vào nguy hiểm để điều tra manh mối.

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ, đành nói dứt khoát: "Nếu một mình tôi đi, tôi còn có thể chạy thoát thân, nhưng nếu các người đi theo tôi, tôi còn phải phân chia sức lực bảo vệ các người."

Lời này khiến mọi người im lặng không trả lời được.

Hạ Nhạc Thiên biết nói vậy có thể sẽ tổn thương lòng tự trọng của bọn họ, nhưng cậu nói cũng là sự thật.

Hạ Nhạc Thiên rất nhanh đã đi mất.

Trần Đỉnh chợt lên tiếng: "Đừng trách Vương Tiểu Minh nói khó nghe, cậu ấy không cố ý nói vậy."

Lương Hoành Vũ gật đầu: "Tôi biết, cậu ấy chỉ không muốn chúng ta xảy ra chuyện."

Lương Hoành Vũ hoàn toàn không cảm thấy Hạ Nhạc Thiên nói khó nghe, ngược lại chỉ cảm thấy tự trách và cảm động.

Tự trách mình vô dụng, cảm động đối phương lại nguyện ý bảo vệ người chơi nhỏ yếu như bọn họ.

Vị đại lão kia, thật sự là người rất tốt.

Hy vọng đại lão có thể an cư ở vị trí đệ nhất, sớm ngày thông quan trò chơi, vĩnh viễn thoát khỏi trò chơi chết tiệt này.

***

Editor: chương này hơn 5k chữ ಠᴥಠ edit một hồi còn 4k5.