Mã tấu là loại đao cổ, từ mã chỉ kỵ binh. Không giống như kiếm có tính mềm dẻo, mã tấu sử dụng bề dày, dùng sức ngựa hỗ trợ tạo lực tấn công mạnh, rất là cục súc.
Xích Thiệt mã tấu là vũ khí chuyên dụng của Chính Trực. Mười lăm tuổi hắn đã thành thạo đao pháp. Đừng nói đấu quỷ không cần học võ, thân thủ kém là vỡ nợ.
Lạc Lâm Quỷ cảm nhận sát khí trong mã tấu, có phần e ngại. Chính Trực cười lạnh, phóng lên.
Xoạt...
Cái chân Lạc Lâm Quỷ khẽ nhích, đá ra một cái vũ bão. Chính Trực co dãn cơ mặt, thụt đầu xuống né tránh, gió thổi mát lạnh da đầu. Hắn thầm mắng con mẹ nó, quỷ biết Teakwondo chăng.
Hắn hít vào một hơi lấy thần, di chuyển cước bộ xào xạt tiếp cận, Xích Thiệt trong tay vung lên tàn nhẫn.
Mà Lạc Lâm Quỷ đòn này vừa thu, đòn kia đã đến, một bàn chân quỷ ủi thẳng vào.
Chính Trực chỉ kịp xoay đao ngang ngực ngăn trở. Ầm... Hắn bị đá văng ra, lưng nện vào thân cây chuối, đem cây chuối phá gãy đổ rạp xuống.
Long Sơn nhìn vào bất an, lại nhìn qua từng buồng chuối bầm dập, càng xót gan xót ruột mấy lần. Lúc này chỉ biết thầm cổ vũ anh hai, ra sức đánh quỷ trả thù đòi lại công bằng cho những quả chuối.
Chính Trực nhìn trời đất như một, chống mũi đao ngồi dậy, trước mắt là cặp chân dài siêu mẫu, thầm cảm thán. Con mẹ nó chân dài như thế đúng là bất công. Tên pháp sư trước đây làm thế nào đè nó vào khối đá, đừng nói nấp trên ngọn chuối nha.
Lạc Lâm Quỷ đằng kia nhìn ảm đạm. Mà hình như nó không đi quá xa phạm vi khối đá.
Chính Trực phóng ra tấm linh phù. Lạc Lâm Quỷ đá lên, nói không ngoa nó không làm cầu thủ thì thôi, đá một cái trúng ngay linh phù, dán dính vào cây chuối gần đó.
Trong lúc bị đá, linh phù kịp thời bắn ra hồng quang, Bách Bộ Quỷ Đồng nhảy xuống bò bên dưới, ôm vào cẳng chân gầy guộc. Lạc Lâm Quỷ có hơi chới với, ngã ngửa ra phía sau.
Chính Trực chạy nhanh đến, Lạc Lâm Quỷ đang nằm co một chân lên đạp. Như đạn pháo nã lên, Chính Trực hú hồn lách người qua, Xích Thiệt thuận thế đi theo, lắc văng bàn chân quỷ lên trời.
Lạc Lâm Quỷ gào lên, hai tay ôm đùi đau đớn. Cái cẳng phun khói nhiệt liệt, còn bàn chân rơi xuống đất hoá thành đám khói tuyệt vọng.
Bách Bộ Quỷ Đồng vẫn lo nhiệm vụ của nó, ôm cứng phần chân bên còn lại.
Long Sơn nhìn vào cảnh tượng này, liên tục cười tươi, chạy đến loay hoay quanh cây chuối bị ngã, tìm đường cứu chuối.
Chính Trực xoa xoa cái lưng, nếu không phải thân thể đặc biệt thì xương sống nát luôn rồi. Điều đó không quan trọng, đau thấy chín ông trời, quan trọng là hắn thù dai.
Chưa kịp động thủ, Lạc Lâm Quỷ đau quá hoá hung, hất Bách Bộ Quỷ Đồng văng ra. Nó ngồi dậy dùng cái chân cuối cùng đá ngang.
Chính Trực mọp lưng xuống, đặt Xích Thiệt trên lưng. Vừa vặn cái chân quỷ đá phía trên, Xích Thiệt liếʍ một cái, bàn chân cuối cùng này cũng không giữ được.
Lạc Lâm Quỷ rú lên, hiện tại là còn hai cái cẳng, sợ hãi trườn ngược về sau.
Chính Trực bắt lấy cẳng chân nó, vô cùng cười gian, bạo lực kéo lại. Nó bị lôi trông tư thế ngồi, không phải như con người sẽ nằm xuống, cũng như vậy, cơ bản người và quỷ không giống nhau.
Chính Trực đưa Xích Thiệt vòng qua, tạt ngang một cái. Ầm... Trước là phần đầu quỷ bị nổ ra bãi khói, dần cả thân hình biến mất cũng toàn là khói, một đám kim tuyến bay lên.
Chính Trực đảo quanh, đi đến gỡ linh phù trên cây chuối, nếu như bị rách phải tốn thêm một tấm khác.
Bách Bộ Quỷ Đồng bò đến, lén bĩu môi một cái, chui vào nhà tự bảo dưỡng.
Long Sơn không còn thấy quỷ, chạy đến hỏi thăm. "Xong rồi hả anh hai?"
Thật ra Chính Trực không hề có máu mủ với nó, hồi trước nó hay cáp hắn với chị hai Thanh Hà, gọi quen miệng rồi. Mà hắn xem nó như em ruột, có gọi gì cũng được.
"Vẫn chưa!" Chính Trực vẫn cảm nhận âm khí đâu đây, xoay một vòng nhìn, chỉ về cây chuối. "Còn âm khí trên cây chuối!"
Long Sơn hớt hải chạy đến cây chuối. "Trùng hợp quá anh hai, em định chặt nó làm gỏi!"
"Thì chặt cây khác!" Chính Trực lại gần, nhìn ngang nhìn dọc cây chuối. "Em chưa chặt sao?"
"Hồi nãy em có chặt mấy cái!" Long Sơn cúi xuống nhặt cây dao dưới đất. "Em chặt không đứt miếng nào! Không biết sao hôm nay cứng như vậy nữa?"
Cây chuối này có âm khí quá nhiều, đoán không lầm, tên oán hồn và nó đều do Lạc Lâm Quỷ gây nên. Lạc Lâm Quỷ không thể tự mình ra khỏi phạm vi quá xa, nhờ oán hồn hút dương khí một phần, cây chuối làm cho người ta có tâm lý muốn chặt nó.
Cây chuối non chẳng khác thiếu nữ trăng tròn, cũng may chưa thành thụ yêu, nếu không xuất hiện thêm con ma chuối.
Chính Trực giơ Xích Thiệt lên, đột nhiên những tán cây rung lắc dữ dội giữa trời đứng gió.
Long Sơn nhìn thấy màn này, lùi lại hai bước, khẽ thè lưỡi rêи ɾỉ.
Chính Trực vẫn chưa động thủ, nheo mắt nhìn cây chuối. "Đã khai linh trí rồi à?"
Kết quả hắn hạ đao. Nếu nó có duyên tồn tại, hắn không muốn ngăn cản, bất quá trước đây nó bị Lạc Lâm Quỷ khống chế. Hắn là như vậy, đập trứng gà chứ không cắt cổ gà, nó đã sinh, cứ để cho nó tồn.
"Không làm gỏi nó hả anh hai?" Long Sơn vô cùng hồn nhiên nói.
Chính Trực khẽ ho khan. Định làm gỏi ma chuối hay sao, hắn không có khẩu vị như vậy. Hắn tìm cây chuối khác, bàn tay bóp mạnh vạch một cành cây.
Thế nhưng tiếng cành lá phát ra, cây chuối kia lại có một trận rung lắc. Dù chỉ là thân cây, khiến người ta nhìn vào như có cảm xúc.
"Sao lại có đạo lý này?" Chính Trực thở dài. Đi đến câu tay Long Sơn dẫn vào nhà.
"Không ăn gỏi sao anh hai?"
"Ăn cháo được rồi!"
Nguyên nhân là cây chuối nhìn thấy đồng loại sắp bị chém, nó làm như thế, Chính Trực không nỡ làm như vậy. Hắn có lòng trắc ẩn thương người, cả quỷ hay thứ gì cũng không ngoại lệ.
Cho nên hắn không gϊếŧ anh em họ hàng gì của nó. Hắn tự cảm nhận mình thật yêu thiên nhiên, sao lại có đạo lý này.
Trong căn nhà nho nhỏ. Một cái bàn cây tròn, một tô cháo, một đĩa thịt, hai chén nước mắm gừng, ba bát ba đũa, ba người ngồi.
Long Sơn có cái miệng bóng loáng dầu mỡ, mở miệng thao thao về trận chiến. Nào là con quỷ cao mấy trăm mét, anh hai dũng cảm đánh mấy trăm hiệp, nói chung không có con số hàng chục.
Thanh Hà không để ý, gật đầu hiệu ứng, một mặt nhìn Chính Trực, đôi đũa thọc vào miệng rồi dùng răng cắn lại, nhìn rất vô tư.
"Em kể có hay không?" Long Sơn hung hăng ngậm miếng xương gà nói.
Thanh Hà bị doạ giật mình, đôi mắt lấm lét. "À hay! Cuối cùng giặc Ân đều chết!"
Long Sơn phun miếng thịt. Hoá ra chị hai nghe nó kể truyện cổ tích.
Thành Hà nhìn qua Chính Trực. "Anh học có tốt không?"
Hắn húp cháo rột rột sảng khoái. "Tốt lắm!"
Thật ra hắn học rất ngu, không lưu bang là may, bản thân hắn không thích đi học. Học mười hai lại căng thẳng, học nâng cao rồi học bù học đắp đủ thứ. Hắn thường cúp học đi nhậu này, đi đá bóng này, hoặc vào quán internet chơi Liên Minh Huyền Thoại.