Hạ Hi Ngải nghe vậy, mặt đỏ như lửa đốt: “Đã thế này rồi mà anh còn suy nghĩ lung tung…”
“Cái gì mà suy nghĩ lung tung?” Giang Lưu Thâm nhíu mày: “Đây là minh chứng quan trọng cho việc đồng chí Hạ Hi Ngải có chịu hoàn toàn tin tưởng đồng chí Giang Lưu Thâm hay không, là cách mạng hữu nghị của chúng ta có bước đến mấu chốt thăng hoa được hay không, là khoảnh khắc tình yêu vĩ đại tỏa sáng quang vinh, là khoảnh khắc thần thánh giới ca hát và giới diễn xuất nắm tay giao hòa nhau, sao em lại dám nói là suy nghĩ lung tung?”
“…”
Hạ Hi Ngải bái phục anh luôn rồi: “Muốn hôn thì hôn đi, nói nhiều quá chừng.”
“Em nói đó nha.” Giang Lưu Thâm lại cười hì hì, vẫy tay với cậu: “Lại đây hôn môi bạn trai trước.”
Thật ra hôn môi cũng không có gì, dù sao hai người cũng đã từng hôn rất nhiều lần. Huống hồ vì bảo vệ cậu nên Giang Lưu Thâm mới bị thương, nên đền bù thế nào… Cũng là chuyện nên làm.
Hạ Hi Ngải không ngại ngùng, cúi người nhích sang, hoàn thành hành động không thể làm trong cánh gà.
Giang Lưu Thâm thuận thế ôm eo cậu để cậu rúc vào người mình, tựa đầu vào vai cậu nghiêng đầu từ từ hôn cậu. Đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi, liếʍ cung cupid môi, ngay sau đó quấn lấy chiếc lưỡi mềm bên trong, lướt qua rồi ngừng ngay, hôn một chút là tách ra. Mỗi lần tách ra đều cố tình phát ra tiếng vang nhỏ vun, vừa lưu luyến lại triền miên.
Hạ Hi Ngải hơi ngửa đầu chống tay trên ngực Giang Lưu Thâm, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ bên dưới, nhịp tim mình cũng rối loạn theo.
Giang Lưu Thâm hôn quá dịu dàng quyến rũ, vài phút ngắn ngủi mà hôn mười mấy lần thế nên sau đó mỗi lần hơi thở của Giang Lưu Thâm dán lại gần là cậu lại bất giác thè lưỡi nhỏ, ánh mắt mê mẩn xin được hôn.
Giang Lưu Thâm nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, ngứa ngáy trong lòng, tiếp tục dịu dàng nồng nàn hầu hạ người trong lòng. Tay anh luồn ra sau lưng Hạ Hi Ngải vói vào quần áo, vuốt lên vuốt xuống, từ từ dời đến eo rồi lại từ eo luồn xuống quần. Bàn tay cực nóng sờ xuống dưới từ từ, ve vãn xương cụt.
Cơ thể trong lòng run lên giống như bị phỏng bởi bàn tay nóng bỏng của anh, nhắm chặt mắt, lông mi run nhè nhẹ, hiển nhiên đã phát hiện.
Nhưng lại không phản kháng.
Một ngọn lửa bùng cháy trong lòng anh.
Ngay sau đó Giang Lưu Thâm nghiêng người ôm càng chặt hơn, bàn tay vuốt ve cố ý vô tình kéo quần Hạ Hi Ngải xuống từng chút một, phủ lên cái mông tròn trịa như đào mật, xoa bóp phần thịt mềm lúc mạnh lúc nhẹ. Sau đó động tác càng bạo dạn hơn, ngón tay thử xâm nhập kẽ mông chặt khít.
Người trong lòng co rúm nhưng vẫn không phản kháng.
Cổ họng Giang Lưu Thâm giật giật, giọng hơi khàn: “Bé cưng, có biết anh muốn làm gì không?”
Hơi thở nóng hổi của anh phả lên đôi má hồng hồng của Hạ Hi Ngải, ngậm lấy cánh môi non mềm: “Đồng ý phải không? Hửm?”
Hạ Hi Ngải nghe vậy, ngại ngùng vùi đầu vào ngực anh, chỉ còn đôi tai đỏ bừng, im lặng mấy giây rồi mới gật đầu thật khẽ.
Nếu mà còn nhịn nữa thì không phải đàn ông.
Giang Lưu Thâm rút tay ra ngay, bóp lấy cằm dưới Hạ Hi Ngải để cậu ngẩng đầu đối diện với mình, cọ cọ chóp mũi cậu: “Em muốn gϊếŧ anh đấy à.”
Hạ Hi Ngải ngơ ngác mở mắt, vừa định hỏi tại sao, Giang Lưu Thâm đã lấp kín môi cậu.
Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quét quá khoang miệng cậu như mưa rền gió dữ, thổi đến từng ngóc ngách bên trong, quấn lấy lưỡi mềm của cậu mυ'ŧ thật mạnh làm môi cậu hồng hào ướŧ áŧ, không còn sức chống lại, đành phải hé miệng nhận lấy kịch liệt bất thình lình này. Nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra khóe miệng nhỏ xuống gối thấm thành một mảng nhỏ.
Sau khi hôn xong, Hạ Hi Ngải bị hôn đến mức không thở nổi, đại não thiếu oxy, nằm liệt trên giường, ngơ ngác thấy Hạ Hi Ngải lấy một chiếc bình nhỏ trong tủ đầu giường, bóp ít chất lỏng trong suốt ra tay.
“Cái gì vậy…?”
“Cái làm em thoải mái.” Giang Lưu Thâm lộn người lại ôm cậu, cởϊ qυầи xuống gối một cách thô lỗ, dùng đầu gối đẩy đôi chân dài trần trụi ra, đặt một chân lên eo mình.
Bây giờ Hạ Hi Ngải mới bắt đầu sợ, muốn lùi về sau: “Sao anh lại có cái này…”
Hạ Hi Ngải ấn lại không cho cậu trốn, tay dính chất lỏng lại trượt đến kẽ mông, cúi đầu hôn mí mắt như đang trấn an nhưng lời nói lại làm người ta không an tâm:
“Anh đã mua ngay từ ngày đầu em mới vào ở.”
“…”
Hạ Hi Ngải cảm thấy hình như mấy ngày nay mình bị tính kế rồi.
Nhưng cậu đã không còn cơ hội đổi ý nữa. Giang Lưu Thâm lại gặm môi cậu mãi, mυ'ŧ dính dính, nhân lúc cậu lơ là, ngón tay đảo vòng quanh sau lưng chợt đâm vào.
“!” Trong nháy mắt Hạ Hi Ngải thẳng lưng, khó chịu co chân: “Chờ, chờ chút đã… Đau…”
Ngón tay Giang Lưu Thâm thon dài, khớp xương rõ ràng, không quan tâm đến sự giãy dụa của cậu, cắm thẳng vào trong xoa ấn chuyển động, không hề tiếc thương.
Hạ Hi Ngải nắm chặt vạt áo Giang Lưu Thâm, oán giận đứt quãng: “Không thoải mái… Khó, khó chịu…”
Cậu cứ ngỡ Giang Lưu Thâm sẽ thật dịu dàng nghe lời cậu nên mới yên tâm đồng ý nhưng bây giờ xem ra, hình như cậu đã sai rồi.
Ở trên giường, Giang Lưu Thâm thật sự rất dữ dằn, động tác mạnh mẽ tỏ rõ bốn chữ “Anh muốn cᏂị©Ꮒ em”.
“Lát nữa là bình thường lại ngay, thả lỏng nào bé cưng.” Giang Lưu Thâm mơn trớn môi cậu, đυ.ng chạm đầu lưỡi, giọng khàn khàn: “Đừng cắn chặt như vậy, chỉ là ngón tay mà thôi, lát nữa sẽ cho em thứ thô hơn, ngoan.”
Phần đuôi thô tục làm Hạ Hi Ngải mặt đỏ tai hồng, vừa ngại vừa bực, huých bả vai anh: “Lưu manh! Đừng… A!”
Ngón tay bỗng đâm ra thọc vào làm giọng cậu thay đổi, trở nên dồn dập yếu ớt: “Chậm, chậm một chút…”
“Xin lỗi, hình như tay anh không khống chế được lực, có thể là vì bị thương.”
Giang Lưu Thâm vừa lấy lý do này là Hạ Hi Ngải lại mím môi, không kêu ca khó chịu nữa. Thậm chí còn áy náy nên cố gắng thả lỏng để anh tiện ra vào.
Bạn nhỏ dễ dỗ quá đi.
Giang Lưu Thâm cười thầm, ngón tay tiếp tục xoa ấn bên trong cực nóng, ra vào thông thuận hơn, dần tăng thành ba ngón. Nghe hơi thở của người trong lòng gấp gáp liên tục, bản thân anh cũng nhịn đến mức mồ hôi đầm đìa, lưng áo ướt một mảng lớn.
Cuối cùng khi anh chạm đến nơi nhô lên nào đó, Hạ Hi Ngải run rẩy thật mạnh, phát ra một tiếng kêu ngọt như mèo.
Giang Lưu Thâm càng ra sức xoa nắn chỗ đó: “Thoải mái không? Hửm?”
Hạ Hi Ngải càng giãy dụa hơn, người nóng bừng đẫm mồ hôi giống như tôm luộc mới được vớt ra. Làn da trắng nõn ửng đỏ, ánh mắt ướŧ áŧ, rõ ràng đã sa vào kɧoáı ©ảʍ nhưng lại cắn môi không cho phép mình được phát ra âm thanh mất mặt.
Giang Lưu Thâm rút ngón tay ra, xoay người đè cậu xuống, dùng cánh tay không bị thương cởϊ áσ mình, dáng người mạnh mẽ rắn rỏi lộ ra ngoài. Anh tiện thể cởi chiếc áo còn sót lại trên người Hạ Hi Ngải, ánh mắt u ám nguy hiểm nhìn chằm chằm thân trên hoàn toàn trần trụi của cậu giống như con béo đang dồn sức chuẩn bị hành động.
Hạ Hi Ngải cảm giác mình giống con á trên thớt, nắm chặt lấy ga trải giường, nuốt nước bọt, chột dạ muốn từ bỏ: “Em cảm thấy chúng ta có thể, có thể… Đổi sang hôm nào khác…”
“Không thành vấn đề.” Giọng Giang Lưu Thâm khàn khàn dụ dỗ: “Ngải Ngải của chúng ta mềm như vậy… Môi mềm, đầu lưỡi anh vừa cạy là mở ra ngay. Thịt trên người cũng mềm, đặc biệt là mông vào đùi, nhéo là đỏ.”
Anh bắt lấy mắt cá chân Hạ Hi Ngải để chân cậu dạng rộng ra, phần căng phồng đỉnh đỉnh vào.
“Nơi này cũng mềm, lát nữa anh vừa đỉnh vào là nuốt hết ngay.”
Đầu Hạ Hi Ngải bốc khóc, ngại nhắm chặt mắt: “Đừng nói nữa… Biếи ŧɦái…”
“Ngải Ngải không muốn nhìn anh cởϊ qυầи à?” Giang Lưu Thâm không buông tha cho cậu, cúi người sát lại gần, dụ dỗ bằng giọng nói trầm khàn gợi cảm: “Không muốn xem bụng tám múi của anh à? Không muốn xem phía dưới của anh thô dài đến nhường nào sao? Không muốn nhìn anh…”
Anh liếʍ đầṳ ѵú đứng thẳng run rẩy của Hạ Hi Ngải.
“CᏂị©Ꮒ em thế nào sao?”
Hạ Hi Ngải sắp điên rồi.
Đêm nay trình độ lưu manh của Giang Lưu Thâm hơn hẳn ngày thường, đã trở nên mất nhân tính.
Cậu chỉ có thể nhắm chặt mắt, kiên quyết không mắc lừa nhưng tai lại không thể tránh được âm thanh Giang Lưu Thâm cởϊ qυầи, sau đó thứ đồ nóng bỏng của anh đặt ngay nơi khó nói thành lời, cảm xúc thô to nóng bỏng làm cậu run lên.
Giang Lưu Thâm nhìn bạn nhỏ sợ hãi hoảng loạn, dịu dàng nói: “Em sợ à?”
Hạ Hi Ngải không trả lời, nhắm mắt cắn môi, cổ họng phồng, bắp đùi phát run, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Nhưng không có giãy giụa.
Đôi chân dài cơ bắp cân xứng mở rộng làm bộ phận bí ẩn kia hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, nơi đó đã được ngón tay cắm đỏ ửng, lúc đóng lúc mở như đang mời anh vào.
Nếu không phải vì lo cho cơ thể của bạn nhỏ thì chỉ nhìn hình ảnh trước mắt thôi, Giang Lưu Thâm có thể làm chuyện cầm thú tán tận lương tâm.
Anh lấy lại bình tĩnh, đè nén thần kinh đang phấn khích và du͙© vọиɠ đang kêu gào, hít một hơi thật sâu, bóp đùi Hạ Hi Ngải, năm ngón tay lõm sâu vào thịt.
“Anh muốn vào.”
Anh thông báo xong thì chuyển động từ từ, dươиɠ ѵậŧ nong khe hẹp sau lưng tiến vào từng bước.
Bỗng nhiên cậu nắm chặt lấy tay anh.
“Khoan…” Hạ Hi Ngải thở mạnh, dù nhắm chặt mắt nhưng nước mắt đã sắp tràn ra ngoài, cơ thể như bị xé rách, giọng run rẩy: “Đau… Lưu Thâm…”
Cậu ít khi gọi tên khi đang thân mật, có thể thấy cậu thật sự đau, đã buông bỏ lòng tự tôn bắt đầu yếu thế.
Giang Lưu Thâm cúi đầu nhìn, mới có phần đỉnh vào.
“Hết đau ngay thôi, còn một chút nữa, thả lỏng nào.”
Anh cúi người chặn Hạ Hi Ngải lại, cơ thể bị kẹp vào trong, phần đùi căng ra không được khép lại, dịu dàng hôn cơ thể đang căng chặt, đồng thời còn bao bọc phần đã mềm nhũn của bạn nhỏ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cậu. Một lúc lâu sau mới nhận thấy lối vào chật hẹp như muốn cắn chết mình đã thả lỏng được chút, anh đâm vào tiếp.
Lúc đi được một nửa, Hạ Hi Ngải đã sắp làm rách ra giường, mồ hôi ròng ròng làm mái tóc tán loạn, môi trắng bệch, cuối cùng nhịn không được mở mắt ra.
“Lưu Thâm… Em không, không chịu nổi…” Ánh mắt mơ màng muốn nhìn tình hình bên dưới lại bị cơ thể Giang Lưu Thâm che lại, không thấy được bao nhiêu, chỉ có thể hỏi người trước mặt: “Anh, anh đã vào hết chưa?”
“Ừm, kha khá rồi, anh muốn chuyển động.” Giang Lưu Thâm vòng tay cậu lên cổ mình: “Đau thì đánh anh, đừng để mình bị thương.”
Hạ Hi Ngải ý thức hỗn loạn cho rằng anh đã vào hết rồi, trái tim căng thẳng thả lỏng, phần khó nhất đã kết thúc, chắc là sau đó không còn đau vậy nữa đâu nhỉ…
“Không sao… Anh, anh làm đi…” Cậu cũng muốn Giang Lưu Thâm được thoải mái.
“Ngải Ngải ngoan quá.” Giang Lưu Thâm cười dịu dàng với cậu.
Ngay sau đó lập tức rút hạ thân ra, đâm vào thật mạnh.
Hơi thở Hạ Hi Ngải chợt cứng lại giống như cá bị vớt lên bờ, giọng bị kẹt trong cổ họng nói không thành lời, mắt lấp lánh nước, hít thở khó khăn, ngực phập phồng kịch liệt.
Giang Lưu Thâm hôn lên mắt, môi, đầṳ ѵú cậu, tay không ngừng trấn an làm phần đùi cứng đờ mềm mại trở lại, phần côn ŧᏂịŧ đã mềm lại cứng lên rồi anh mới làm tiếp.
“A ưm… Ư!” Đưa đẩy theo nhịp làm cậu nhíu mày thở, dường như có một cây gậy sắt nóng bỏng đâm vào người mình làm cậu đau đớn, đầu ngón tay tên rần. Cậu không hề có sức chống cự, chỉ có thể bị Giang Lưu Thâm đè trên giường đưa đẩy. Nơi nóng bỏng đó ma sát lối đi chật hẹp mẫn cảm, dường như có thể cảm nhận được từng mạch máu trên cây gậy đó.
Trong lúc hoảng hốt, cậu bỗng nhớ: “Phải… Đeo bαo ©αo sυ…”
Giang Lưu Thâm vân vê đầṳ ѵú cậu: “Bây giờ mới nhớ có phải hơi muộn rồi không?”
Lại bị thằng cha lưu manh này lừa… Hạ Hi Ngải vừa muốn trách móc, vật cứng trong cơ thể chợt đâm trúng nơi gồ lên.
Cơ thể run rẩy như bị điện giật, kɧoáı ©ảʍ bất thình lình làm mu bàn chân căng chặt, ngón chân cuộn tròn, phát ra tiếng rên hiếm thấy, hưng phấn nức nở như thể bị điểm trúng huyệt, nằm xụi lơ trên giường, không thể chạy thoát.
Giang Lưu Thâm thở phào, mồ hôi nóng hổi tích tụ ở hàm dưới nhỏ giọt, tay ôm chặt lấy Hạ Hi Ngải: “Bé cưng, ôm anh đi.”
Miệng đang thở gấp của Hạ Hi Ngải lại bị lấp kín, Giang Lưu Thâm dùng đầu lưỡi mυ'ŧ cậu, phía dưới cũng không ngừng nghỉ, đưa đẩy eo đυ.ng chạm tiến vào, dần dần sâu hơn. Tuy bị anh hôn đến mê muội đầu óc nhưng cậu cũng dần ý thức được có chỗ nào đó là lạ.
“Chẳng phải đã vào hết rồi sao…” Cậu bắt lấy lưng Giang Lưu Thâm, bị đỉnh đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đuôi mắt càng hôn hơn: “Anh lừa em, anh… A…”
Giang Lưu Thâm không cho cậu cơ hội lên án, hôn môi cậu thật mạnh, bỗng nhiên thúc eo đâm hết vào trong.
“A!” Giống như bị một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào người, Hạ Hi Ngải đau đến mức cào vài dấu sau lưng Giang Lưu Thâm, hít thở khó khăn, chân run lẩy bẩy nhưng lại bị người Giang Lưu Thâm kẹp không cho khép lại.
“Đau…” Giọng cậu phát run, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt sinh lý tràn ra ngoài, lướt qua gương mặt nhỏ nhắn chảy xuống giường, trông đáng thương muốn chết.
“Bây giờ đã vào hết rồi.” Giang Lưu Thâm đau lòng hôn nước mắt cậu: “Anh bảo đảm chỉ đau lần này thôi, sẽ làm em thoải mái ngay.”
Tất cả những oan ức của Hạ Hi Ngải đều bộc phát, nước mắt tuôn trào, khụt khịt khóc nức nở: “Anh ra ngoài đi… Em, em không muốn làm nữa…”
“Bé cưng đừng khóc…” Giang Lưu Thâm dịu dàng hôn lên gương mặt đầy nước mắt.
“Lát nữa sẽ có nhiều lúc để khóc lắm.”
Thoáng chốc Hạ Hi Ngải đã hiểu được nghĩa bóng của câu này.
Đôi chân thon dài mềm nhũn bị ép phải dạng ra, động tác mạnh bạo của người phía trên làm nó rung động liên tục, ngón chân lúc thì cuộn lại kẹp cả drap trải giường, lúc thì duỗi thẳng ra cọ lên giường. Tần suất thọc vào rút ra kịch liệt làm vách tường nóng bỏng mỏi nhừ, lần nào tiến vào cũng nghiền lên điểm mẫn cảm trong cơ thể, đau đớn làm nhiệt độ và kɧoáı ©ảʍ không ngừng tuôn trào.
Tay ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng của Giang Lưu Thâm, không biết đã để lại bao nhiêu vệt đỏ. Dươиɠ ѵậŧ thô cứng mang theo dục niệm nồng nàn và sức lực mạnh mẽ đâm thẳng vào chỗ sâu nhất, giống như muốn đâm đến cổ họng cậu. Cậu bị cắm đến nước mắt giàn giụa, đỏ bừng, không thể chịu nổi, vừa khóc vừa kêu: “Sâu… Sâu quá… Lưu Thâm…”
“Đừng gọi tên anh, bé cưng.” Giang Lưu Thâm mυ'ŧ môi cậu thật mạnh, mắt đỏ rực: “Em muốn anh mất trí hơn nữa đúng không?”
“Không phải… A ưm!” Dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể chợt rút hết ra rồi đâm mạnh vào.
Hạ Hi Ngải bị đâm đến mức khung cảnh trước mắt trắng xóa, chưa kịp tỉnh táo lại thì Giang Lưu Thâm đã thọc vào rút ra với tốc độ mãnh liệt, lần nào cũng rút ra hết rồi đâm thẳng vào, xốc eo và mông thịt lên đâm bạch bạch bạch. Tiếng rên lúc cao lúc trầm vang vọng trong phòng nghe cực kỳ dâʍ ɭσạи.
Đau đớn ban đầu dần bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ, Hạ Hi Ngải ôm lấy cổ Giang Lưu Thâm, bị dươиɠ ѵậŧ thô dài kia đâm thẳng lưng giãy dụa như cá sắp chết, không chịu nổi giơ bàn chân đã bủn rủn đá đá Giang Lưu Thâm.
“Bốp!” Giang Lưu Thâm tét mông cậu, không mạnh nhưng mông lại nảy lên, hằn dấu đo đỏ.
Sau đó anh ngồi dậy bóp đùi cậu, đặt hai chân không chịu ngoan ngoãn lên trước ngực, đưa đẩy mạnh bạo hơn.
Hạ Hi Ngải không chịu nổi, bật khóc: “Anh... Anh đánh em...”
Giang Lưu Thâm dữ thật... Cậu mơ màng nghĩ. Lúc trước Giang Lưu Thâm giả vờ dịu dàng chăm sóc cậu...
“Anh quá thích em...” Tay Giang Lưu Thâm chống bên hai sườn cậu, tay hằn gân xanh, thở hổn hển, mồ hôi nhỏ từ trán toát lên cảm giác hoang dã gợi cảm: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút, anh đã kiềm chế rồi đấy, nếu không đêm nay em dẽ bị anh chơi chết trên giường.”
“Còn nhớ những gì anh nói không? Bạn nhỏ như em, anh có thể chơi cả đêm.”
Lời lẽ thô tục của anh làm cơ thể trắng nõn đỏ bừng, mắt đẫm lệ mông lung ann, mím môi không nói gì muốn giận không thèm để ý đến anh nhưng cuối cùng vẫn không che giấu sự thoải mái, ngoan ngoãn thể hiện ra ngoài, phía dưới càng lúc càng chặt, đằng trước chưa được âu yếm mà đã trào dịch.
Tay Giang Lưu Thâm len vào miệng cậu, ánh mắt sâu thẳm bừng lửa, khàn giọng hỏi: “Làm thoải mái đúng không?”
Hạ Hi Ngải xấu hổ và giận dữ, dứt khoát vùi đầu vào vai anh, cắn môi không muốn phát ra âm thanh xấu hổ đó nhưng ngón tay Giang Lưu Thâm cạy môi cậu dễ như trở bàn tay.
“Kêu ra nào, bé cưng, rên dâʍ đãиɠ chút đi.”
Tuy ý chí của Hạ Hi Ngải có mạnh mẽ đi chăng nữa thì vẫn không thể đấu lại tra tấn của lưu manh già đời. Đầṳ ѵú bị đối phương niết mạnh làm cậu thên sợ hãi, vừa mở miệng là không khép nổi nữa.
“Chậm, chậm chút……A ư!” Giang Lưu Thâm đâm đến mức dường như sắp tan thành từng mảnh, rốt cuộc du͙© vọиɠ cũng tích lũy đến đỉnh điểm, khóc kêu: “Em... A... Em muốn...”
“Cùng anh.” Một tay Giang Lưu Thâm bịt kín đằng trước, tay kia thì đè tay cậu lêи đỉиɦ đầu, tăng tần suất ra vào.
Lúc sau, mặc kệ là Hạ Hi Ngải có khóc nức nở giãy giụa xin tha thế nào thì Giang Lưu Thâm cũng không chịu mềm lòng, tàn nhẫn mạnh bạo làm đến mức hậu huyệt sưng tấy, cho đến khi mông thịt đỏ bừng mới chịu buông tay ra. Anh tuốt thân gậy thật nhanh, trong lúc Hạ Hi Ngải run rẩy bắn ra, dươиɠ ѵậŧ bên trong nghiền lên chỗ kia làm bạn nhỉ nhà mình phải khóc thút thít co người cao trảo liên tục.
Hạ Hi Ngải chưa bao giờ trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ nào kinh khủng như vậy, ngón tay đến ngón chân đều sảng khoái run rẩy không thôi. Cậu vừa khóc vừa bắn, nước mắt nước bọt chảy ra ngoài, mắt mơ màng, suy nghĩ hỗn loạn. Sau đó lúc tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của Giang Lưu Thâm bắn vào, cậu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Nếu biết làʍ t̠ìиɦ với Giang Lưu Thâm đáng sợ đến vậy, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý dễ dàng vậy đâu…
Sau khi vui vẻ thoải mái, căn phòng yên tĩnh trở lại, không khí nóng bỏng dính nhớp, thoang thoảng hương vị tanh nồng. Họ trần trụi ôm nhau, trao đổi thần kinh phấn khởi và tim đang loạn nhịp.
Giang Lưu Thâm hôn lông mi đã ướt của người bên dưới, ngồi dậy nhìn bạn nhỏ đã xụi lơ trên giường.
Hạ Hi Ngải tỏa ra hơi thở bị yêu thương quá mức, trên gương mặt nhỏ đỏ bừng là nước mắt chưa khô và nước bọt. Anh nhìn sườn mặt, cổ họng và ngực đang phập phồng kịch liệt. Chất lỏng anh mới bắn chảy dọc hai mạn sườn làm dơ drap giường, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên đầṳ ѵú, trông giống bị mυ'ŧ ra sữa.
Hạ thân hỗn loạn, huyệt nhỏ sưng đỏ vẫn đóng đóng mở mở giống như đang nuốt vào phun ra thứ gì đó. Mông thịt và đùi trong mềm mại bị đâm đến đỏ bừng, thậm chí bắp đùi còn hơi run.
Chưa thể hoàn toàn thoát ra khỏi bể dục, quyến rũ muốn chết.
Lần đầu mà đã làm người ta đến vậy, hình như hơi quá đáng… Giang Lưu Thâm tự áy náy.
Nhưng nếu thời gian có quay ngược, có lẽ anh vẫn sẽ không thể không chế nổi, ai bảo anh đã nhịn lâu thế làm chi.
Nếu không phải thấy đêm nay Hạ Hi Ngải quá hoảng sợ, cần thời gian nghỉ ngơi thì anh còn muốn thử rất nhiều tư thế.
Thôi, để lần sau vậy.
Giang Lưu Thâm không cố chấp làm tiếp nữa, khom lưng ôm bạn nhỏ mềm mại dậy, nghe tiếng oán trách mềm mại: “Anh quá đáng quá đi…”
“Ừm, anh quá đáng, xin lỗi em, lần sau anh vẫn làm thế.”
Hạ Hi Ngải giận trừng mắt nhìn Giang lưu manh nhưng đôi mắt hồng hồng ướŧ áŧ không hề có lực sát thương và cũng không có chút uy hϊếp nào, chỉ có thể nằm trong lòng Giang Lưu Thâm để anh ôm vào nhà vệ sinh rửa sạch.
Hơi nước mơ màng ấm áp, mệt mỏi sau khi vận động kịch liệt làm mí mắt cậu sụp suống. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như cậu nghe Giang Lưu Thâm ghé tai hỏi gì đó, cậu không còn sức tự hỏi nên mơ màng gật đầu rồi gục đầu ngủ thϊếp đi.
Giang Lưu Thâm hôn khóe mắt hồng hồng của bạn nhỏ nhà mình, lau người cho cậu, thay áo ngủ bọc drap mới rồi mới đứng dậy vào phòng tắm xử lý vết thương đã hơi rách và du͙© vọиɠ không thể bình tĩnh lại được.
Sau khi ra ngoài, anh ngồi trên mép giường, lẳng lặng nhìn Hạ Hi Ngải đang ngủ thϊếp đi, khẽ cong môi cười, ánh mắt dịu dàng lưu luyến.
Nếu đã ăn người ta thì phải chịu trách nhiệm.
Anh nắm lấy bàn tay đeo đồng hồ của Hạ Hi Ngải, hôn lên mu bàn tay cậu, vừa thành kính vừa quý trọng giống như nụ hôn chúc ngủ ngon.
Nhưng điều khác biệt đó là bây giờ anh chụp ảnh.
Đăng lên mạng.
Gõ chữ.
Bấm đăng.
[Giang Lưu Thâm:
Thích Hi, yêu Ngải.
Quãng đời còn lại, anh và em cùng nắm tay nhau.
@Hạ Hi Ngải]