Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Chương 119

chương 119

07. Bảo bối xuất sư.

Đứa nhỏ này trưởng thành quá nhanh! Cứ tiếp tục như vậy, chính mình rất nhanh liền không phải đối thủ của y!

Trong lòng Lâm Tử Nhiên chua lòm, ngay cả chơi game cũng bị thiên tài đả kích, nhưng nghĩ đến tiền đồ của đứa nhỏ, cũng là mình dạy dỗ đúng cách, cuối cùng cảm xúc vui mừng lấn át nỗi chua xót.

Kỳ Tiêu thu kiếm đứng đó, cụp mắt cung kính nói: “Xin lỗi, Kỳ Tiêu nhất thời thất thủ, thỉnh sư thúc thứ tội.”

Lâm Tử Nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ thầm, trong lòng tên tiểu tử thúi này hẳn là rất đắc ý, còn giả mù sa mưa thỉnh mình thứ tội, bản thân bị tên tiểu tử thúi mà mình khinh thường làm cho bị thương, còn có thể nói gì?

Cậu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo cao lãnh rời đi!

Kỳ Tiêu chậm rãi ngước mắt, nhàn nhạt nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, sâu trong đáy mắt ẩn giấu tia băng hàn.

Thật ra thực lực của y không chỉ có vậy, nhưng y biết nếu bản thân để cho Lan Quân Hà phát hiện, hiện tại mình có thể đọ sức cùng hắn, thậm chí sinh ra lực uy hϊếp với hắn, chỉ sợ hắn sẽ sinh ra sát tâm với mình.. Cho nên mới cố gắng kiềm chế hận ý, hiện tại không xé rách mặt hắn, ẩn nhẫn đến cực điểm mới làm đối phương bị thương nhẹ.

Y sẽ chờ đến thời điểm vạn vô nhất thất, mới có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào.

Xúc động, không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.

Khóe môi Kỳ Tiêu khẽ nhếch, dùng ngón tay xoa vết máu trên mũi kiếm rồi nhẹ nhàng đặt lên môi mình, sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ dùng máu của ngươi để tế cha mẹ ta trên trời cao.

Để ngươi cũng phải nếm thử, tư vị sống không bằng chết.

……………

Lâm Tử Nhiên về đến nhà, mở quầng sáng nghiêm túc nhìn nhìn; nhãi con trưởng thành rồi, công lực cũng tiến bộ, tới lúc đi theo cốt truyện chính thức rồi!

Không sai, Kỳ Tiêu hẳn nên xuống núi để kết bạn với vai chính công, phát triển tình yêu định mệnh của họ!

Trong suốt thời gian qua, chính mình vẫn luôn tập trung giúp đỡ nhãi con tu luyện, nhưng sự nghiệp quan trọng, tình yêu cũng quan trọng không kém.. Lâm Tử Nhiên cảm thấy mình như cha già rầu thúi ruột vì hài tử.

Phí tâm phí lực bồi dưỡng y thành tài, lại bắt đầu lo lắng sự tình gả chồng cho y, cũng may nhìn từ cốt truyện Phượng Trạc không xem là tra công. Hắn và Kỳ Tiêu quen biết nhau tình đầu ý hợp, phu phu liên thủ đánh bại vai phản diện U Trì, là câu chuyện phấn chấn nhân tâm về đôi thần tiên quyến lữ.

Bởi vì có bàn tay vàng cốt truyện này, bản thân không phải lo lắng hài tử gặp tra nam, có thể yên tâm tác hợp!

Hơn nữa biến chuyển cốt truyện hẳn sẽ tới rất nhanh.

Lần trước khi Đồ Kỳ Chi trở về cậu cũng hỏi thử hắn vài câu, lúc ấy trên giang hồ đã có một tổ chức tên là Vô Vọng Lâu, Vô Vọng Lâu đó là Phượng Trạc che giấu thân phận âm thầm sáng lập!

Năm đó vừa mới triển lộ mà thôi, mấy năm trôi qua, hẳn là hình thành quy mô không nhỏ, bắt đầu tạo thành rắc rối cho U Lan Cảnh.

Lâm Tử Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, ba ngày sau rốt cuộc nhận được tin tức của thủ hạ.

Thủ hạ ở phân đà Phong Xuyên thành đến bẩm báo, bọn họ xảy ra tranh chấp với Vô Vọng Lâu, đối phương gϊếŧ mười mấy người của họ, có không ít phú thương ở địa phương đều hướng về phía Vô Vọng Lâu, thế lực U Lan Cảnh bị chia cắt nặng nề. Vô Vọng Lâu phái cao thủ tới tọa trấn, bọn họ không phải đối thủ, ngay cả sứ giả cũng thảm bại trong tay đối phương, bởi vậy cố ý tới báo, hy vọng Lan Quân Hà có thể tự mình ra tay trấn áp đối phương.

Sứ giả ở U Lan Cảnh có địa vị không thấp, một chỗ chỉ có một người, đó là đệ tử hạch tâm ở U Lan Cảnh, phụ trách công việc ở rất nhiều nơi, có thể bị đánh bại chứng tỏ người của đối phương xác thật rất lợi hại.

Lâm Tử Nhiên trầm ngâm, liền hiểu rằng cao thủ của Vô Vọng Lâu chính là vai chính công ——Thái tử Phượng Trạc.

Người bình thường khẳng định không phải là đối thủ.

Nếu chính mình ra tay cũng không thấy đường thắng, hơn nữa nào có chuyện ngay từ đầu tiểu Boss như Lan Quân Hà ra tay? Trong nguyên cốt truyện, Lan Quân Hà đã phái Kỳ Tiêu đi làm việc này, cũng vừa lúc Kỳ Tiêu và Phương Trạc có cơ hội quen biết nhau.

Lan Quân Hà không ngờ đứa nhỏ này so với cậu tưởng tượng còn thông minh ẩn nhẫn hơn nhiều. Tuy rằng sau khi Kỳ Tiêu và Phượng Trạc liên thủ bắt đầu bày mưu tính kế việc báo thù, nhưng Lan Quân Hà chẳng những không trách y mà ngược lại còn thập phần vui mừng, nhân cơ hội dời hồn cổ khỏi người y.

Cho nên, cậu chờ đợi cơ hội này đến!

Đây chính là cốt truyện vô cùng vô cùng trọng yếu!

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên không chút do dự đi cầu kiến U Trì.

Tuy rằng thật sự không thích nơi đó, nhưng lần này nhất định phải đi, bởi vì trong kịch bản có một đoạn cốt truyện như vậy, cậu cũng không dám tùy tiện cho Kỳ Tiêu xuống núi, như vậy chắc chắn sẽ khiến U Trì hoài nghi.

Lâm Tử Nhiên lần nữa vào chỗ ở của U Trì.

Cậu đứng ngoài cửa cung thanh nói: “Quân Hà có việc cầu kiến.”

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn của U Trì từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”

Lâm Tử Nhiên đẩy cửa bước vào, rũ mắt nói: “Sư phụ, mấy năm gần đây có một thế lực hoàn toàn mới tên là Vô Vọng Lâu, vẫn luôn cướp đoạt địa bàn với chúng ta, ngày hôm trước còn gϊếŧ không ít đệ tử chúng ta đóng quân ở Phong Xuyên thành, sứ giả Phong Xuyên thành không địch lại đối phương cho nên đã đến cầu viện. Quân Hà cho rằng chuyện này không thể bỏ qua, nếu không đối phương sẽ cho rằng U Lan Cảnh chúng ta dễ khi dễ, điều khủng khϊếp là những người đứng xem sẽ đầu nhập vào Vô Vọng Lâu, thập phần bất lợi cho chúng ta.”

U Trì nói: “Ngươi cho rằng thế nào mới tốt?”

Lâm Tử Nhiên nói: “Ta cho rằng cần phải gϊếŧ cao thủ của đối phương để lập uy, để bọn họ biết thủ đoạn thiết huyết của U Lan Cảnh chúng ta, không dám dễ dàng tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta nữa.”

U Trì khàn khàn cười: “Không tệ.”

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày trước ta mới kiểm tra Kỳ Tiêu, hắn đã tu luyện Đoạt Thiên Công đến tầng thứ bảy, nói vậy đối phó với kẻ hèn Vô Vọng Lâu kia dư dả, ta chuẩn bị phái Kỳ Tiêu đi làm chuyện này, cũng vừa lúc cho hắn cơ hội rèn luyện.”

Cậu nói câu này xong, U Trì chậm chạp không trả lời.

Thân thể Lâm Tử Nhiên căng thẳng, cậu nói nửa ngày nhưng đây mới là trọng điểm, theo lý thuyết U Trì sẽ không cự tuyệt, bởi vì lúc này gã cũng không biết Kỳ Tiêu và Phượng Trạc quen biết nhau! Nhưng mỗi lần đối mặt với lão đông tây này, đều có cảm giác lưng như bị kim đâm, cảm giác như bị nhìn thấu hết thảy.

Ngay lúc Lâm Tử Nhiên thấp thỏm bất an.

Cuối cùng U Trì cũng mở miệng, gã cười nói: “Được, vậy để Kỳ Tiêu đi đi.”

Lâm Tử Nhiên khẽ thở ra một hơi: “Vâng, sư phụ.”

Cậu xoay người rời khỏi nơi ở của U Trì.

Nghĩ đến cốt truyện tiến triển thuận lợi như vậy, tâm tình cậu lập tức thoải mái hơn không ít, nỗi buồn bực vì bị thiên tài đả kích mấy ngày trước cũng tan biến, nhãi con nhà mình có tiền đồ cậu cao hứng còn không kịp!

Buồn bực chỉ là nhất thời!

Hơn nữa nhìn như vậy, thế giới này còn có hy vọng, chẳng lẽ rốt cuộc vận may của mình thay đổi kể từ lần trước sao?!

Lâm Tử Nhiên vô cùng vui vẻ, đầu tiên an bài thủ hạ nói cho Kỳ Tiêu biết tin tức tốt này, sau đó chờ rồi chờ, thật vất vả chờ đến buổi tối mới thay quần áo đeo mặt nạ, nóng lòng đi gặp nhãi con!

Kỳ Tiêu ngồi ở trong phòng, nhìn lệnh bài trước mặt.

Buổi chiều hôm nay Lan Quân Hà phái người đến tìm y, mệnh lệnh y xuống núi gϊếŧ chết một người.

Ánh mắt Kỳ Tiêu biến ảo.

Tuy rằng mấy năm gần đây mình vô cùng cẩn thận, không bày ra toàn bộ thực lực, nhưng mình ngày càng trưởng thành thì sẽ không lừa được người; ngày ấy Lan Quân Hà rõ ràng thập phần không vui, nếu có khả năng không thể chịu đựng được chính mình nữa, bởi vậy mà động sát tâm với mình.

Có một số việc không phải trốn tránh là có thể giải quyết, nếu Lan Quân Hà muốn nhân cơ hội này gϊếŧ chính mình, thì chính mình cũng sẽ tuyệt không ngồi chờ chết.

Bất quá Vô Vọng Lâu này, thật ra có chút thú vị.

Có lẽ, đây là cơ hội của mình cũng không nhất định..

Đáy mắt Kỳ Tiêu toát vẻ lạnh lùng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, thời điểm đang suy tư, lỗ tai chợt động, băng hàn trong mắt lập tức tan đi, lộ ra một tia ấm áp chờ mong.

Mấy tức sau, quả nhiên thanh y nam tử đẩy cửa bước vào.

Lâm Tử Nhiên vừa vào cửa liền nhìn thấy Kỳ Tiêu mang ý cười nhìn mình, mắt phượng của đối phương khẽ cong lên, giờ phút này thiếu đi mấy phần sắc bén, dung mạo ít đi tia lạnh lẽo, thiên về nhu hòa nhiều hơn. Thời điểm y nhìn ngươi như vậy càng đẹp đến kinh tâm động phách, làm ngươi cơ hồ khó dời tầm mắt.

Trong lòng Lâm Tử Nhiên cảm khái, có chút hoảng thần, đứa nhỏ này thật sự càng lớn càng đẹp!

Cũng đúng, nếu không có tài năng và dung mạo, dũng khí và mưu lược thì làm sao có thể khiến một người như Phượng Trạc nhất kiến chung tình với y được!

Lâm Tử Nhiên bước tới, mỉm cười nói: “Ngươi biết ta sẽ tới?”

Kỳ Tiêu cười khẽ, vẻ mặt ôn hòa, trong mắt hiện lên tia sáng: “Ta đã sớm nghe thấy tiếng động.”

Chỉ khi đối mặt với thanh y, thiếu niên mới mang chút tính khí trẻ con, không phòng bị không thù hận nhiều như vậy.

Lâm Tử Nhiên theo thói quen sờ sờ đầu thiếu niên, lúc này mới giả bộ nhìn thấy tấm lệnh bài trên bàn, nói: “Như thế nào? Lan Quân Hà muốn an bài ngươi xuống núi?”

Kỳ Tiêu nghe thấy nhắc đến tên Lan Quân Hà, sắc mặt hơi lạnh lùng, nói: “Đúng vậy, hắn phái ta xuống núi để gϊếŧ một người.”

Lâm Tử Nhiên hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói: “Đây có thể là ngụy trang, có lẽ hắn có ý muốn ra tay với ngươi, mấy năm gần đây ngươi trưởng thành quá nhanh...”

Lời thanh y thúc thúc nói, cũng là điều y đang nghĩ đến.

Kỳ Tiêu cụp mắt, cười nói: “Không sao, ở ngoài kia hắn không thể một tay che trời, rốt cuộc ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”

Có chí khí!

Lâm Tử Nhiên thưởng thức tâm tính kiên nghị của hài tử, nhưng vẫn lo lắng nói: “Lan Quân Hà quản lý U Lan Cảnh mười mấy năm, bản thân lại có tu vi cao cường, ngươi không thể khinh thường hắn, hiểu chưa?”

Sóng mắt Kỳ Tiêu khẽ nhúc nhích, tựa hồ trong lòng ẩn chứa tâm tình phức tạp, chậm rãi nói: “Ta hiểu.”

Y nghĩ nghĩ, môi khẽ mấp máy, đột nhiên nói: “Thanh y thúc thúc, chờ ta gϊếŧ được Lan Quân Hà, ta muốn rời khỏi nơi này.”

Lâm Tử Nhiên gật đầu: “Cũng tốt.”

Đó không phải là điều mà cậu kỳ vọng sao? Để Kỳ Tiêu rời xa nơi này, quả nhiên cốt truyện vẫn thuận lợi!

Ngay sau đó, Kỳ Tiêu nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, giọng nói rất ôn nhu, nói từng chữ một: “Đến lúc đó, ngươi đi cùng ta có được không?”

Lâm Tử Nhiên: “….”

Sau khi Kỳ Tiêu nói xong câu đó, lòng bàn tay bên người chậm rãi siết lại, tựa hồ thập phần căng thẳng, y không nắm chắc, không dám khẳng định, cho dù y đã sống cùng thanh y thúc thúc suốt mười năm! Nhưng y không biết tên thật, cũng không biết dung mạo thật của thúc ấy, cho dù y biết người này quan tâm đến mình, nhưng tất cả những điều không biết này khiến y thập phần bất an.

Y chỉ có thể chờ đợi người này tới gặp mình, nhưng không thể chủ động tới gặp đối phương.

Tất cả những điều này khiến y cảm thấy người này giống như một làn sương mù xa cách, không thể nhìn rõ, không thể chạm tới, dường như có khả năng mất đi người kia bất cứ lúc nào.

Y muốn thoát khỏi nơi này, nhưng y không muốn mất đi người này.

Chỉ là thanh y thúc thúc lưu lại nơi này nhất định có lý do của mình, thúc ấy có thể chấp nhận yêu cầu của mình không?

Hơn nữa, chính mình cũng không nắm chắc sẽ gϊếŧ được Lan Quân Hà.

Nếu mình chết đi, như vậy câu nói này cũng chỉ là câu nói suông.

Lâm Tử Nhiên có chút kinh ngạc, không ngờ Kỳ Tiêu lại hỏi như vậy, bất quá nhìn thấy ánh mắt Kỳ Tiêu dao động, trong đó ẩn chứa tia thấp thỏm bất an, còn có quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.

Giống như câu trả lời của mình, rất quan trọng đối với y.

Trong lòng Lâm Tử Nhiên mềm nhũn, đâu nỡ làm đứa nhỏ thất vọng! Dù sao dỗ trẻ con ấy mà, trước tiên nên nói lời nó thích nghe, cho nó sự tự tin để cố gắng làm việc, những sự tình khác lại nói sau, dù sao cũng không tùy tiện nói lời cam đoan!

Lâm Tử Nhiên mỉm cười nói: “Được, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau.”

Kỳ Tiêu nghe vậy ánh mắt sáng ngời, tất cả lo lắng bất an và khói mù trong lòng tan đi.

Y thầm hạ quyết tâm.

Vì ngươi, ta nhất định sẽ sống sót trở về!

………………

Ngày hôm sau, Lâm Tử Nhiên đứng trong phòng nghe thủ hạ bẩm náo, Kỳ Tiêu đã xuống núi.

Cậu thở dài một hơi, thật không dễ dàng gì!

Cuối cùng cũng chờ tới ngày hôm nay!

Kể từ giờ khắc này, theo tốc độ chảy của thời gian bình thường!

Nhưng Kỳ Tiêu xuống núi chính mình cũng không thể lơi lỏng, bởi vì cậu cũng phải lặng lẽ xuống núi, tiếp tục âm thầm bảo hộ hài tử, thuận tiện thúc đẩy cảm tình Kỳ Tiêu và Phượng Trạc!

Còn phải tìm cơ hội dời hồn cổ!

Việc này không thể chậm trễ, Kỳ Tiêu đã xuất phát.

Lâm Tử Nhiên thay quần áo đeo mặt nạ, mỹ tư tư cưỡi ngựa xuống núi!

Hắc hắc, cuối cùng cũng thoát khỏi địa phương quỷ quái, chim không thèm đậu này!

****