chương 12:
Ôn Dự rất vất vả mới trấn an Lâm Tử Nhiên, ngay khi ra khỏi cửa sắc mặt hắn hoàn toàn trở nên lạnh lùng, đánh điện thoại gọi cho Lục Toại.
Lục Toại đại khái đang ngủ, giọng điệu có chút lười biếng cùng không kiên nhẫn: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Ôn Dự nghiến răng: “Tôi không ngờ anh lại đê tiện như vậy!” Lúc trước hắn còn nói Lục Toại tùy hứng làm bậy, lại không nghĩ tới không từ thủ đoạn như thế.
Lục Toại không hiểu mô tê gì, lười biếng nói: “Anh có chuyện thì nói rõ ràng, nói không hiểu đầu đuôi tôi nào biết anh có ý gì.”
Ôn Dự gằn từng chữ nói: “Những ảnh chụp đó là anh gửi đi.”
Lục Toại rốt cục định thần lại, tò mò hỏi: “Ảnh chụp gì?”
Ôn Dự nói: “Chính là những ảnh chụp tôi và anh gặp nhau, chẳng lẽ không phải anh kêu người chụp lén sao?”
Lục Toại ngữ khí kỳ quái nói: “Anh nói có người chụp lén tôi và anh gặp nhau, còn gửi ảnh chụp cho anh trai tôi?”
Ôn Dự rốt cục phát hiện có gì đó không đúng, nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải anh làm sao?”
Lục Toại cười ha ha: “Ai u người nào thiện giải nhân ý thế, tôi còn chưa kịp nói chuyện với Lục Trăn, hắn thế nhưng gấp không chờ nổi muốn vạch trần chúng ta.”
Ôn Dự: “……”
Lục Toại cười một hồi lâu mới nói: “Mặc dù tôi cảm thấy chiêu này thật là tài tình, làm vô cùng tốt, nhưng chuyện không phải tôi làm tôi sẽ không thừa nhận, ảnh chụp không phải tôi gửi.”
Ôn Dự trầm giọng nói: “Thật sự không phải anh?”
Lục Toại cười nhạo nói: “Tin hay không tùy anh.”
Ôn Dự cúi đầu trầm ngâm, nguyên bản còn tưởng rằng Lục Toại làm, nhưng hiện tại xem ra vẫn còn một người khác trốn trong chỗ tối.
Lục Toại tâm tình không tồi còn có tâm tư bát quái: “Anh trai tôi nhìn thấy những bức ảnh đó nhất định vô cùng thương tâm thất vọng đi? Anh giải thích với anh ấy thế nào? Ảnh sẽ không thật sự cùng anh chia tay đi? Chậc chậc…... Ảnh đế của chúng ta lại bịa cái chuyện xưa gì vậy? Nói cho tôi nghe một chút.”
Ôn Dự tức giận cúp điện thoại.
………………
Lâm Tử Nhiên mắt thấy Ôn Dự rời đi, một người lẻ loi ngồi trong phòng, ủ rũ cụp đuôi, bắt đầu cảnh tỉnh kỹ thuật diễn của mình không tốt, vẫn là Lục Toại không cấp lực dẫn tới cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo ngày càng nhiều.
Rõ ràng cơ hội tốt như vậy còn bị cậu làm hư, nếu cậu vẫn luôn gây mâu thuẫn chia tay với Ôn Dự thì Ôn Dự và Lục Toại còn phát triển cảm tình thế nào? Mặt sau ngược luyến tình thâm sao tới được? Lục Toại truy thê hỏa táng tràng không xảy ra luôn thì sao?
Triệu Minh Trạch đưa đao tốt cho cậu nhưng cậu lại chém vào chân mình, Lâm Tử Nhiên lộ ra biểu tình răng đau, cậu trái lo phải nghĩ đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy.
Hệ thống nhìn thấy quá trình Lâm Tử Nhiên từ hồn bay phách lạc đến tự sa ngã rồi lại tràn đầy hy vọng, nhịn không được tò mò hỏi: “Cậu tính toán đi đâu vậy?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi muốn đi tìm quân đội bạn.”
Chuyện này một mình cậu không thể làm được, xem ra vẫn nên đến xin giúp đỡ từ Triệu Minh Trạch; từ sự tình ảnh chụp mà xem, Triệu Minh Trạch vẫn rất đáng tin, chẳng những quỷ kế đa đoan còn chuyên đi theo cốt truyện. Chuyện ngày hôm nay cũng nên để Triệu Minh Trạch biết, hít sâu một hơi, Triệu Minh Trạch biết kế hoạch lần này không thành chắc chắn sẽ ra tay lần nữa.
Tiếp thu ý kiến quần chúng, nói không chừng nghĩ ra biện pháp?
Hiện tại trời đã khuya, Lâm Tử Nhiên không biết Triệu Minh Trạch nghỉ ngơi hay chưa, có nguyện ý nghe mình nói hay không, nhưng vẫn gọi điện cho hắn: “Hiện tại anh có thời gian sao?”
Giọng nói Triệu Minh Trạch khàn khàn, tựa hồ có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Lâm Tử Nhiên thở dài: “Tôi muốn gặp anh.”
Bên Triệu Minh Trạch truyền đến âm thanh sột soạt, tựa hồ từ trên giường đi xuống, hắn không chút do dự nói: “Tôi tới nhà cậu hay cậu đến nhà tôi?”
Lâm Tử Nhiên không muốn mạo hiểm để Triệu Minh Trạch hiện tại đến nhà mình, liền nói: “Tôi tới nhà anh đi.”
Triệu Minh Trạch nói: “Hảo.”
Lâm Tử Nhiên thật nhanh đứng trước cửa nhà Triệu Minh Trạch, nhớ tới tình huống lần trước có chút xấu hổ, nhưng hiện tại lấy đại cục làm trọng, xấu hổ gì đó liền không quan trọng đúng không.
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi ấn chuông, Triệu Minh Trạch thật nhanh đi tới mở cửa, trên người hắn mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen, sợi tóc tùy ý rơi trên trán, mỉm cười: “Cậu tới rồi...”
Lâm Tử Nhiên ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, muộn như vậy lại tìm anh...”
Triệu Minh Trạch nhìn thấy bộ dạng ảm đạm của Lâm Tử Nhiên, trong lòng hiểu rõ, lộ ra biểu tình quan tâm nói: “Không sao, tôi cũng chưa ngủ. Nhưng thật ra cậu làm sao vậy, gặp phải chuyện gì sao?”
Lâm Tử Nhiên nhìn bộ dáng quan tâm dịu dàng của hắn, thiếu chút nữa ủy khuất mà khóc, mặc dù biết vai phản diện giả vờ, nhưng hắn đi đúng cốt truyện thực lòng giúp chính mình a!
Nghĩ đến vừa rồi thất bại ở chỗ Ôn Dự, không cần diễn ánh mắt cũng ảm đạm không ánh sáng, Lâm Tử Nhiên ngữ khí chua xót nói: “Tôi không biết nên nói từ đâu….”
Triệu Minh Viễn ánh mắt biến ảo, hắn dừng một chút, giọng nói khàn khàn hỏi: “Kia uống rượu lại nói?”
Lâm Tử Nhiên vừa nghe nói uống rượu liền trở nên cảnh giác, không được, hôm nay không thể uống, uống rượu hỏng việc uống rượu hỏng việc! Vội vàng cự tuyệt: “Không được.”
Triệu Minh Trạch nhìn thấy bộ dáng không được tự nhiên của Lâm Tử Nhiên, thấp giọng cười, xoay người rót một ly nước ấm cho cậu, lúc này mới dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lâm Tử Nhiên châm chước hồi lâu, giọng nói kịch liệt đau đớn: “Tôi hôm nay phát hiện, có khả năng Lục Toại cũng thích Ôn Dự.”
Chỉ là Lục Toại thích Ôn Dự, mà không phải Ôn Dự cũng thích Lục Toại sao? Một câu ngắn gọn, Triệu Minh Trạch nhạy bén phát hiện sự tình phát triển khác với dự tính của mình, nhưng hắn trầm ổn lộ ra thần sắc kinh ngạc nói: “Lục Toại thích Ôn Dự, không thể nào…..”
Diễn tốt thật, phát sinh cái gì chính anh không rõ sao? Nghĩ tới mỗi người NPC trong game kĩ thuật diễn đều tốt hơn mình, tâm tình Lâm Tử Nhiên hạ xuống: “Ôn Dự chính miệng nói với tôi, nói Lục Toại dây dưa hắn.”
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên giãy dụa thống khổ, nói giọng khàn khàn: “Tôi hiểu Lục Toại, nếu hắn không phải thật sự thích một người, sẽ không làm ra loại chuyện này; càng dưới tình huống biết Ôn Dự là bạn trai của tôi còn bức bách Ôn Dự. Tôi cũng biết Lục Toại làm vậy là không đúng, nhưng dù sao hắn cũng là em trai tôi….”
“Mấy năm qua Lục Toại vẫn luôn giận tôi, đều trách tôi thời điểm đưa tiễn phụ thân không đi tìm hắn, đều trách tôi vắng vẻ mặc kệ hắn. Hiện tại vất vả lắm hắn mới bằng lòng trở về, tôi muốn hảo hảo đền bù hắn, lại không nghĩ đến xảy ra loại sự tình này. Tôi không biết nên làm sao bây giờ…..”
Triệu Minh Trạch yên lặng lắng nghe, xem ra Ôn Dự lừa Lâm Tử Nhiên rằng Lục Toại theo đuổi hắn, phương thức theo đuổi còn không đẹp, lại không muốn lấy cớ giấu giếm để Lâm Tử Nhiên khổ sở, vì thế đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Lục Toại. Lâm Tử Nhiên yêu Ôn Dự sâu sắc, đối hắn tin tưởng không nghi ngờ nên mới cảm thấy khó xử rối rắm chuyện Lục Toại thích Ôn Dự.
A, trong lòng Triệu Minh Trạch cười lạnh một tiếng, hắn đúng là xem thường Ôn Dự.
Lâm Tử Nhiên nói xong rũ mắt nhìn Triệu Minh Trạch, tung vấn đề ra, liền xem quân đội bạn có thể cấp lực hay không.
Triệu Minh Trạch suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn cậu một cái nói: “Cậu xác định Lục Toại thích Ôn Dự?”
Lâm Tử Nhiên thở dài một tiếng: “Đúng vậy.”
Nhưng tôi không nghĩ vậy, so với Ôn Dự, mục đích của Lục Toại hẳn là em, hắn vẫn chưa thực sự buông bỏ chuyện quá khứ.
Nếu em không tăng thêm phòng bị, e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng Ôn Dự cũng tuyệt không thể lưu ...
Ánh mắt Triệu Minh Trạch ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: “Nếu Lục Toại biết rõ Ôn Dự là bạn trai của cậu mà còn hoành đao đoạt ái, thích Ôn Dự có thể là lý do thứ nhất, nhưng cậu có nghĩ tới khả năng khác không..…”
Lâm Tử Nhiên nói: “Cái gì?”
Triệu Minh Trạch nói từng chữ: “Cậu không nghĩ tới khả năng Lục Toại còn oán trách cậu sao? Nếu hắn thật sự buông bỏ chuyện quá khứ; dưới tình huống biết rõ sẽ làm cậu thất vọng khổ sở thì không có khả năng vẫn làm chuyện như vậy.”
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.
“Đến nỗi Ôn Dự, nếu hắn thật sự không có bất luận mối quan hệ nào với Lục Toại thì nên trực tiếp nói rõ ràng với cậu, không phải sao? Lúc đó cậu ra mặt nói chuyện với Lục Toại, đây là phương thức ổn thỏa nhất.” Triệu Minh Trạch nhíu mày nói: “Nhưng hắn lại cố tình giấu giếm, cho đến khi bị cậu phát hiện mới không thể không nói, chẳng lẽ ... là muốn anh em hai người nảy sinh bất hòa?”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ anh nói cũng có lý, nhưng anh không thể bôi đen người tôi yêu, ngay lập tức lộ ra biểu tình tức giận: “Ôn Dự không phải loại người như vậy!”
Triệu Minh Trạch bất chợt tới gần, giơ tay đè bả vai Lâm Tử Nhiên, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm cậu: “Cậu thật sự hiểu Ôn Dự sao? Tại sao không chịu nhìn rõ hiện thực? Kỳ thật tôi đã sớm muốn nói cho cậu biết, không cần dễ dàng rơi vào…. Ôn Dự nếu thật sự quan tâm cậu, hắn nên tự xử lý tốt chuyện của mình mà không phải làm cậu khó xử như vậy.”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi, tôi……”
Triệu Minh Trạch không để Lâm Tử Nhiên có cơ hội lảng tránh, giọng điệu trầm thấp khàn khàn: “Cậu ngẫm lại lời nói của tôi, cho dù Ôn Dự nói là thật, hắn đối với Lục Toại không có ý khác nhưng hành động của Lục Toại thì sao? Có quá mức ích kỷ tùy hứng hay không… Hai người đã nhiều năm không gặp, có lẽ hắn sớm đã không phải người trong trí nhớ của cậu nữa.”
Sau khi nghe Triệu Minh Trạch phân tích Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa đứng lên vỗ tay bốp bốp bốp, quả nhiên là anh lợi hại, nhất tiễn song điêu a, bôi đen hình tượng Ôn Dự Lục Toại cùng lúc luôn! Một mặt ám chỉ Ôn Dự chân trong chân ngoài chia rẽ hai anh em, một bên ám chỉ Lục Toại rắp tâm gây rối cố ý hoành đao đoạt ái.
Việc Triệu Minh Trạch nói đều có đạo lý, nhưng Lục Trăn không chỉ bênh người yêu mà còn là hộ đệ cuồng ma, không có khả năng lập tức bị Triệu Minh Trạch đả động, bất quá hiện tại không tin.... Nhưng đáy lòng đã chôn hạt giống hoài nghi, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp, còn sợ không thể chia tay sao? Thật là một nước cờ hay!
Lâm Tử Nhiên cảm thấy mỹ mãn, hôm nay đi một chuyến thật sự không vô ích.
Cậu đột nhiên đứng lên tức giận nói với Triệu Minh Trạch: “Đủ rồi.... về sau anh còn nói như vậy nữa, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không phải.”
****
Tiểu kịch trường:
Lâm Tử Nhiên: Cầu xin anh mau chia rẽ chúng tôi đi, tôi làm một mình không được.
Triệu Minh Trạch: Tốt, bảo bối : )
***