Làm Bảo Mẫu Cho Bé Ngốc Ai Ngờ Lại Được Cưới Vào Cửa

Chương 6: Bị liếm hoa huyệt/Dụ dỗ bé ngốc Ꮯɦịƈɦ mình/Khai bao hoa huyệt

Edit: onecolour

Chung Sở Nam không dám tin nhìn Hạ Tầm, anh không ngờ người vừa liếʍ huyệt của mình lại là cậu. Anh nhìn thấy đầu v* của mình vì động tình mà bắt đầu chảy sữa, trên bụng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, hoa huy*t ướt dầm dề một mảng. Dường như Hạ Tầm thấy như vậy là chưa đủ liền cúi đầu xuống muốn uống tiếp.

Anh vội vàng ngăn cậu lại: "Này, em làm gì vậy!"

Ai ngờ thấy anh cản lại, Hạ Tầm lại tủi thân: "Anh thật là hư! Anh có nước đường ngon như thế lại giấu đi không cho em uống! Anh xấu quá, sao lại giấu nước đường làm của riêng!"

"Hả, nước đường gì cơ? Cái gì vậy?" Chung Sở Nam vừa tỉnh ngủ lại mới trải qua một đợt cao trào, cả người đều mơ màng. Hạ Tầm lại nghĩ anh giả ngốc, cậu duỗi tay không chút khách khí mà đâm vào hoa huy*t của anh, mặt cực kỳ nghiêm trang mà tố cáo: "Chính là nơi này! Anh thật quá đáng khi giấu nước đường ở đây! Sao anh lại không cho em uống nước đường chứ!"

"A... a..." Chung Sở Nam bị cậu cắm đến mức cả người run lên, hoa huy*t lại bắt đầu phun nước, Hạ Tầm trừng mắt, dường như sợ đồ ăn ngon bị lãng phí nên liền cúi đầu xuống ngậm lấy hoa huy*t vào trong miệng, vừa liếʍ vừa hút, tốc độ nhanh đến mức không cho Chung Sở Nam một cơ hội nào để phản ứng.

"A... a... a... Tiểu, Tiểu Tầm a a... Không, không cần a a..." Tay Chung Sở Nam ấn lung tung lên đầu của Hạ Tầm, không giống như muốn đẩy cậu ra, ngược lại giống như đã nghiện còn ngại. Anh bị Hạ Tầm banh chân, cậu dùng sức mà liếʍ, đầu lưỡi linh hoạt đào hết d*m thủy bên trong ra, miệng của Hạ Tầm gắt gao bao lấy hoa huy*t, kiên quyết không lãng phí một giọt nào.

"A a... a... không, không được a ưʍ... Tiểu, Tiểu Tầm... ưʍ... ưʍ... làm như thế này là không được a... không, không được... không, không thể a a..." Chung Sở Nam giãy giụa lung tung. Ngoài miệng anh nói vậy nhưng cơ thể lại cực kỳ thật thà mà đẩy thắt lưng, muốn đầu lưỡi của Hạ Tầm đi vào càng lúc càng sâu.

Nhưng mà rốt cuộc nó cũng chỉ là đầu lưỡi, chiều dài có hạn, Hạ Tầm có muốn liếʍ sâu hơn cũng lực bất tòng tâm. Cứ lặp lại liếʍ từ trong ra ngoài một vòng, cậu lại hút thêm một lần nữa, Chung Sở Nam thét chói tai lên cao trào lần thứ hai.

"Ha... ha... a... ưʍ..."

Chung Sở Nam giang tay chân thành hình chữ đại, nằm liệt ở trên giường, ánh mắt anh đầy mê ly. Giờ phút này anh cũng không còn hơi sức đâu mà nói Hạ Tầm không được làm như vậy. Anh không phải là thánh nhân, anh cũng có những du͙© vọиɠ của riêng mình, tuy rằng là do anh dụ dỗ người ta trước nhưng thân thể anh lại quá sung sướиɠ. Trước kia anh chỉ có thể dựa vào chiếc máʏ яυиɠ lạnh lẽo cùng những ngón tay, hôm nay anh lại bị Hạ Tầm làm như vậy, cơ thể giống như vừa được mở ra một thế giới mới.

Hạ Tầm phát hiện anh lại chảy sữa nên rướn người ngậm lấy đầu v* mà mυ'ŧ. Chung Sở Nam không ngăn cản, thậm chí còn nâng bầu ngực bên kia lên để tiện cho cậu uống sữa.

"Anh ơi, chim nhỏ của em lại đau." Hạ Tầm cọ cọ mặt vào bộ ngực của Chung Sở Nam, làm nũng nói: "Em có thể cắm nó vào ngực của anh không, rất thoải mái."

"..."

Chung Sở Nam không ngờ cậu vẫn còn nhớ thương chuyện ấy, vốn anh định trực tiếp từ chối, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần tuốt cho cậu nhưng khi nhìn thấy cây gậy to lớn kia, hoa huy*t của anh lại bắt đầu đói khát, bên trong trống rỗng không chịu được. Anh dừng một chút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng đầy lớn mật.

Anh không cần tiền của nhà cậu, mặc dù anh có tử ©υиɠ nhưng nó lại quá nhỏ, phỏng chừng rất khó để thụ thai, Chung Sở Nam chỉ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình, khác hoàn toàn với ý định của nữ bảo mẫu tiền nhiệm... vì sao, lại không thử chứ?

Chung Sở Nam cực kỳ bình tĩnh mà hỏi Hạ Tầm: "Tiểu Tầm, em có muốn... càng thoải mái không?"

"Dạ?" Hạ Tầm mê man nhìn anh, ánh mắt cậu dừng lại ở khe ngực thật sâu, giống như không tin sẽ có chuyện gì có thể thoải mái hơn việc được cọ xát cái khe ấy.

Chung Sở Nam khẽ đẩy cậu ra một chút, anh tách hai chân, lộ ra hoa huy*t phía dưới bị liếʍ đến cực kỳ quyến rũ, thậm chí còn dùng tay vạch hai cánh hoa, khoe ra lỗ nhỏ sâu bên dưới.

"Cắm vào đây thì em sẽ càng thoải mái."

Nhìn thấy lỗ nhỏ thần bí kia, Hạ Tầm nuốt nước miếng. Trong nhận thức của cậu, chỉ cần ăn ngon miệng thì cọ xát dương v*t sẽ càng thoải mái, cho nên khi nhìn thấy hoa huy*t nhỏ bé ấy cậu đã có chút nhịn không được.

"Trực tiếp cắm vào hả anh?" Hạ Tầm tò mò hỏi.

"Ừ đúng rồi, cứ thế mà cắm vào." Chung Sở Nam đã ngượng lắm rồi, anh cảm thấy mình như đang dụ dỗ bé ngốc làm chuyện xấu vậy. Đã thế Hạ Tầm còn cứ tò mò mà nhìn khiến anh càng thẹn thùng, đang định khép chân lại thì Hạ Tầm tách hai chân anh ra, đỡ tính khí của mình đâm mạnh vào, xuyên qua tầng tầng mị thịt, trực tiếp đâm đến tử ©υиɠ của anh.

"A.....!" Mắt của Chung Sở Nam trừng lớn, cổ anh cong lên như một con thiên nga, vòng eo vô thức cong lên, anh thở hổn hển, bộ ngực lớn của anh đong đưa, còn chưa kịp thở một hơi thì Hạ Tầm đã bóp chặt eo anh, bắt đầu đâm thọc mạnh mẽ.

"A... a... a! Ưʍ... a... Chậm, chậm một chút a a a.. Hạ, Hạ Tầm ưʍ... chậm một chút.... đâm, đâm đến tử ©υиɠ rồi.... hức... a ha... nhanh, nhanh quá... a ưʍ... muốn chết.... muốn chết a a a.... sướиɠ quá.... em... em cᏂị©Ꮒ anh sướиɠ quá... a a a... ha..."

Người của Chung Sở Nam run lên rêи ɾỉ lung tung, bộ ngực bự không ngừng đong đưa, sữa bị bắn tung tóe khắp nơi. Tay anh nắm chặt ga giường bên dưới, hai chân đạp lung tung nhưng càng làm như thế, Hạ Tầm càng đâm mạnh hơn.

Cũng không thể trách Hạ Tầm không kiềm chế được, nơi đó vừa chặt lại vừa nóng, giống như có muôn vàn cái miệng nhỏ đang không ngừng hút lấy cậu. Hơn nữa, khi đâm đến tử ©υиɠ, nơi đó lại càng hút chặt lấy qυყ đầυ của cậu, Hạ Tầm sướиɠ cực kỳ, nhất thời ném bộ ngực của Chung Sở Nam ra sau đầu, hết sức tập trung mà đâm chọc hoa huy*t.

Cậu không có bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ có thể làm theo bản năng ra ra vào vào cọ xát mị thịt, đâm cho đến khi d*m thủy của Chung Sở Nam văng khắp nơi, hai bầu vυ' trắng nõn trước ngực anh không ngừng lay động. Hạ Tầm nhìn thấy sữa không ngừng phun ra mà phát thèm nhưng huyệt nhỏ phía dưới lại mυ'ŧ cậu quá thoải mái, bao lấy tính khí của cậu khiến cậu cực kỳ sướиɠ, cậu chẳng còn lòng dạ nào mà mυ'ŧ sữa.

Hạ Tầm duỗi tay xoa nắn hai bầu ngực, bàn tay cậu đã chặn lại rồi mà sữa vẫn còn chảy ra khiến cậu sốt ruột, Hạ Tầm chợt lóe lên lên một luồng suy nghĩ, cậu dùng sức nắm lấy hai đầu v* của anh, lấp kín nó khiến sữa không thể nào chảy ra được.

"Ưʍ... a... không, không cần a a..." Chung Sở Nam chỉ thấy ngực của mình trướng không chịu được khiến anh cực kỳ khó chịu. Anh dùng lực giãy giụa, muốn cứu bầu ngực của mình ra nhưng anh đã bị Hạ Tầm đâm đến mức người mềm nhũn, hạ thân anh bị Hạ Tầm hung hăng đóng cọc khiến Chung Sở Nam không có chỗ nào mà trốn.

"A a... Tiểu, Tiểu Tầm... ha... buông, buông tay ra a a... mau, mau buông ra ưʍ... ngực trướng quá... a a... ngực của anh trướng quá ưʍ..." Chung Sở Nam gấp đến đỏ mắt, đôi mắt xinh đẹp của anh nước mắt lưng tròng, nhìn mà thấy đau lòng

Nhưng Hạ Tầm sẽ không tha cho anh, thấy dáng vẻ này của Chung Sở Nam khiến cho tính khí của cậu càng đau hơn, vì thế càng thêm dùng sức mà cọ xát hoa huy*t mềm mại kia.

"Anh ơi... bên trong anh thật là thoải mái... ưʍ... rất thoải mái... vì sao lại thoải mái như vậy... ưʍ..."

Hạ Tầm dùng sức mà cắm vào hoa huy*t khít chặt kia, cậu có cảm giác như tính khí của mình sắp bị hòa tan ở trong đó, nơi đó quá nóng, quá thoải mái, gắt gao hút chặt lấy tính khí của cậu khiến da đầu Hạ Tầm run lên, đặc biệt nơi đó còn rất nhiều nước, đâm vào cực kỳ dễ dàng, cực kỳ sướиɠ.

"Anh ơi, anh tuyệt quá... ưʍ... anh quá tuyệt vời... bởi vì nơi đó có đường nên mới thoải mái như vậy đúng không anh?"

Hạ Tầm đột nhiên hỏi, Chung Sở Nam bị đâm cực kỳ mạnh mẽ khiến cho tiếng rêи ɾỉ của anh như vỡ ra, bên tai anh ong ong, nghe không ra cậu đang nói điều gì.

"Hức... a a... a ưʍ... Tầm... a à không... Tiểu Tầm a a... ưʍ... muốn, muốn bay a a..." Chung Sở Nam chỉ cảm thấy hạ thân của mình bị cây gậy to lớn kia mài ra lửa, ngực càng lúc càng trướng, hiện ra gân xanh, giống như sắp căng đến nổ ra.

"A a... ưm đau quá... a ha... Tiểu Tầm buông, buông tay ra... a a ngực đau quá ha... mau buông tay ra... ngực đau quá..."

Chung Sở Nam khóc thút thít, anh yếu ớt đẩy đẩy bàn tay đang bóp đầu v* của mình. Dường như thấy dáng vẻ này quá đáng thương, Hạ Tầm do dự trong chốc lát rồi bỏ ngón tay ra. Ngay sau đó cậu liền thấy đầu v* của anh phun ra hai luồng sữa lớn, nương theo động tác đâm chọc của cậu mà phun sữa như một chiếc túi lớn chứa đầy nước. Cùng lúc ấy hoa huy*t của Chung Sở Nam co rút, phun ra một đống d*m thủy, tính khí đang giương lên của anh cũng vì bị cậu đâm mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, dính lên người Hạ Tầm.

Hạ Tầm thấy sữa văng ra như vậy thật là lãng phí, đang định chuẩn bị vươn người lên uống sữa thì lỗ nhỏ bên dưới lại dùng sức hút chặt lấy cậu, cậu kêu lên một tiếng đầy đau đớn, không hề phòng bị mà bắn một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể của Chung Sở Nam. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia giống như một cột nước đâm sâu vào tử ©υиɠ của anh, Chung Sở Nam sướиɠ đến mức đầu ngón chân cuộn lại, suýt chút nữa thì ngất đi.

"A... a... ha... bắn... bắn... bắn vào trong rồi a ưʍ..."

Chung Sở Nam vô lực nằm trên giường, mặc kệ Hạ Tầm đang hút mạnh đầu v* của anh, vừa hút lại vừa giận dỗi cắn vυ' của anh một cái: "Anh hư quá! Anh lại gạt em! Làm lãng phí sữa của em! Anh thật xấu!"

"A a... đừng, đừng cắn..." Chung Sở Nam mới lên cao trào, cơ thể cực kỳ mẫn cảm. Bị Hạ Tầm cắn như vậy khiến hoa huy*t của anh không nhịn được mà co rút, sau đó anh liền cảm giác được tính khí vẫn chôn trong hoa huy*t của mình lại lớn thêm một vòng.

Mắt của Chung Sở Nam trừng lớn: "Không phải em vừa mới bắn sao?!"

"Em không biết." Hạ Tầm cũng mơ màng, cậu theo bản năng mà đưa đẩy vòng eo cọ xát hoa huy*t mềm mại. Cơ thể của Chung Sở Nam run lên, ngực lại phun ra một chút sữa, Hạ Tầm lập tức cúi đầu xuống mυ'ŧ vì sợ lãng phí, đồng thời cũng rút tính khí, rồi đâm mạnh vào.

Cơ thể của người song tính thích ứng với điều này rất nhanh, hơn nữa họ còn có nhiều nhu cầu tìиɧ ɖu͙© hơn người bình thường, nhất là đối với Chung Sở Nam- người mới chỉ dùng ngón tay để tự an ủi bản thân. Hôm nay anh bị một cây gậy thô to nóng bỏng xông vào đâm chọc lung tung trong hoa huy*t khiến cho sự bình tĩnh được anh xây dựng trong nhiều năm bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

"Hức... a a a... a... muốn, muốn chết.... ưm, nhanh quá a a... chậm, chậm một chút a ưʍ..."

Chung Sở Nam ngửa đầu rêи ɾỉ, giờ phút này đại não của anh trống rỗng, ngoại trừ tìиɧ ɖu͙© thì điều gì cũng không muốn nghĩ. Hai chân anh theo bản năng mà kẹp lấy vòng eo rắn chắc hữu lực của Hạ Tầm. Hạ Tầm không biết phải làm thế nào nhưng không hiểu sao cũng cực kỳ thích, cậu vùi đầu mυ'ŧ sữa của anh, xoa nắn đầu v* để nó chảy càng nhiều sữa nhưng vẫn không quên đâm anh càng lúc càng mạnh. Đột nhiên cậu rút tính khí ra rồi lại đâm mạnh vào, Chung Sở Nam trừng mắt, anh bị đâm đến tử ©υиɠ rồi.

Hiển nhiên Hạ Tầm cũng phát hiện dường như bên trong có thứ gì đó được mở ra, cậu càng thêm tò mò, dùng sức đâm mạnh vào tử ©υиɠ. Cậu cảm giác sâu bên trong có một cái miệng nhỏ đang dùng sức hút mà lấy qυყ đầυ của mình, khiến cậu suýt chút nữa không nhịn được mà bắn, tác dụng của nó với việc tiêu sưng dường như cực kỳ tốt.

"Anh ơi... anh giấu cái gì bên trong vậy? Sao lại thoải mái đến vậy? Ưʍ... thích quá, tuyệt quá..."

Biểu cảm và lời nói của Hạ Tầm vô cùng thuần khiết nhưng động tác nơi hạ thân lại hung mãnh vô cùng, dường như cậu chỉ muốn đâm xuyên Chung Sở Nam. Cơ thể của Chung Sở Nam không ngừng tiến về phía trước, tính khí đáng thương trên người anh cũng lắc lư từ bên này sang bên kia, qυყ đầυ phun ra từng luồng chất lỏng, trông đáng thương cực kỳ. Nương theo những cú đâm mạnh mẽ của Hạ Tầm mà đầu anh bị đập vào giường, đau đến mức thấy sao xẹt qua.

Cũng may Hạ Tầm ngốc nhưng không ngốc đến mức không thuốc nào chữa được, thấy anh bị đập đầu vào giường liền kéo Chung Sở Nam ngồi dậy, để anh ngồi trong l*иg ngực của mình, dùng sức mà đâm lên. Tư thế này đi vào càng sâu, mỗi lần Hạ Tầm đều dùng sức đâm đến tử ©υиɠ của anh, cậu vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực của anh, xoa đến mức bộ ngực bự kia biến dạng nhưng sữa đã chảy hết từ lâu, cậu chỉ có thể tức giận mà xoa bóp bầu ngực, cực kỳ tủi thân mà nói: "Anh ơi, không có sữa."

"A a... hức... A a sâu quá... quá sâu a a..." Chung Sở Nam mơ màng nghe thấy câu nói oán giận của Hạ Tầm, có chút bất đắc dĩ nói: "A a... ưʍ... mới vừa, vừa... a chậm một chút... vừa rồi cho em, cho em a... uống... em, em không uống a a... ưʍ... vào..."

Nghe vậy cũng có lý, Hạ Tầm nhăn mặt, tủi thân nói: "Đều tại bên dưới của anh rất thoải mái, em không uống sữa được."

"Ưʍ... a... tên nhóc đáng ghét..." Chung Sở Nam cúi đầu liền thấy Hạ Tầm đang tựa cằm lên bầu ngực lớn của mình, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, khuôn mặt anh tuấn ửng hồng, hiển nhiên là sướиɠ đến không chịu được, tốc độ nơi hạ thân cậu cũng không hề giảm xuống. Anh nhìn Hạ Tầm, nhìn gương mặt đẹp trai của cậu, không biết là do mình bị làm mạnh quá đến mức đầu váng mắt hoa hay là do đêm khuya mà tất cả cảm xúc của anh đều được phóng đại, tâm tư nhỏ đáng xấu hổ trong lòng cũng dần hiện ra.

Trong lòng Chung Sở Nam hơi động, nhịn không được mà hỏi: "Tiểu Tầm... ha... a a... cᏂị©Ꮒ anh... ưm a có, có sướиɠ không... a a a..."

"Có ạ, cực kỳ thoải mái!" Hạ Tầm nhanh chóng trả lời rồi lại cực kỳ tò mò mà hỏi: "Việc này gọi là "cᏂị©Ꮒ" sao? Anh ơi, em đang cᏂị©Ꮒ anh sao?"

Ngữ khí của cậu cực kỳ tự nhiên, giống như một học sinh chăm học vậy, điều ấy khiến cho Chung Sở Nam vừa dụ dỗ cậu có chút hổ thẹn.

Chung Sở Nam không trả lời khiến cho Hạ Tầm nghĩ mình vừa nói sai mất rồi, vừa đâm anh thật mạnh cậu vừa hỏi: "Đúng không anh? Đúng không? Có phải em đang cᏂị©Ꮒ anh không?"

Chung Sở Nam không kịp phòng bị động tác càng lúc càng nhanh của cậu, miệng anh hơi hé ra, nước bọt của anh chảy xuống đầu v*, trông cực kỳ tình sắc. Hạ Tầm mở to mắt, không biết mình bị làm sao, chỉ thấy cả người nóng lên, thế là lại đè cả người Chung Sở Nam xuống dưới thân, cứ theo bản năng là làm anh.

"A a a... a a... Tiểu Tầm... dùng sức, dùng sức cᏂị©Ꮒ anh... a ha... a ưʍ... a..." Chung Sở Nam hét chói tai, nỗi hổ thẹn vừa nãy bị động tác nơi hạ thân của Hạ Tầm làm tan biến hoàn toàn. Lúc này anh chẳng muốn nghĩ gì cả, mặc kệ sự tội lỗi vì dụ dỗ bé ngốc và ý xấu trong lòng, giờ anh chỉ muốn được chìm trong bể tìиɧ ɖu͙©, toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ.

Chờ đến sáng mai... liền nghỉ việc vậy...

Chung Sở Nam nghĩ vậy trong một lần đạt cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm toàn bộ được bắn vào tử ©υиɠ của anh, mắt anh tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.