Edit: onecolour
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Chung Sở Nam thấy ở trong nhà suốt cũng không tốt, đi chơi xa lại không an toàn, dù sao trong nhà cũng chỉ có hai người họ, Chung Sở Nam lười quấn nịt ngực nên chỉ mặc mỗi áo sơ mi rồi dẫn Hạ Tầm đi đi lại lại trong sân để tiêu cơm. Anh thấy ở sân sau có một chiếc xích đu, liền cho Hạ Tầm ngồi lên, anh đứng đằng sau đẩy cho cậu.
"Bay cao quá... ha ha..." Hạ Tầm cười nói, cậu nở một nụ cười đầy trẻ thơ. Chung Sở Nam nhìn thấy nụ cười ấy nhịn không được mà thầm nghĩ, nếu như đầu của Hạ Tầm không bị thương thì hiện tại cậu sẽ ra sao? Có cười vui vẻ như vậy chăng? Đồng thời anh lại cảm thấy có chút may mắn, nếu như đầu của cậu không bị thương thì có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp được nhau.
Cho đến khi Hạ Tầm chơi xong rồi hai người mới trở về phòng. Chung Sở Nam lấy quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa cho Hạ Tầm. Anh vừa vào liền thấy bả vai trần của cậu, cơ bắp rắn chắc, cơ bụng và đường nhân ngư đẹp đẽ, vòng eo chó đực vừa nhìn đã thấy ẩn chứa trong đó là sức bật vô hạn, mông thịt rắn chắc, đùi cậu cũng rất cường tráng, để mà nói thì dáng người cậu cực kỳ hoàn mỹ. Thứ đáng sợ nhất là tính khí giữa hai chân, lúc còn đang ngủ say đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi, khi nó thức dậy thì tay anh cũng nắm không hết... Lúc cậu mặc quần áo thì không biết, ai ngờ khi cởϊ qυầи áo ra lại hoàn mỹ đến vậy.
Chung Sở Nam chỉ thấy cả người nóng lên, hoa huy*t lại bắt đầu chảy nước nhưng Hạ Tầm không hề biết chuyện ấy, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ mà bước đến: "Anh, em cởi hết quần áo rồi, anh thấy em có ngoan không! Anh có thưởng cho em không?"
Chung Sở Nam nhịn không được mà lùi về sau một bước. Trên người của Hạ Tầm tỏa ra hormone giống đực khiến cho thắt lưng của anh như nhũn ra, hoa huy*t không ngừng khép mở kêu gào nó rất trống rỗng. Anh không dám cúi đầu nhìn cây gậy kia, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được quỳ xuống mà bú ɭϊếʍ nó, Chung Sở Nam gượng cười: "Ừ, Tiểu Tầm ngoan lắm."
Hai mắt Hạ Tầm sáng ngời, tràn đầy hy vọng nói: "Vậy anh có thưởng cho em không!"
"Hả?" Chung Sở Nam còn chưa kịp phản ứng, Hạ Tầm đã đi đến vén áo anh lên, mục đích muốn uống sữa của anh.
Ở chung một thời gian, Chung Sở Nam đã quen với điều này, hiện tại anh không ngượng ngùng nữa, chỉ đập tay của Hạ Tầm, tức giận nói: "Sao em vội thế, tắm cũng không lâu lắm, tắm xong rồi uống không tốt sao? Cơm tối ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa no ư."
"Chưa no, em muốn sữa, em chỉ muốn uống sữa thôi..." Hạ Tầm lại duỗi tay xốc áo của anh lên, hốc mắt cậu hồng hồng, dáng vẻ như lại muốn khóc. Chung Sở Nam không còn cách nào chỉ có thể lùi một bước: "Vậy em ra chỗ bồn tắm trước có được không? Anh tắm cho em, em uống sữa, như vậy là được rồi đúng không?"
Thấy Chung Sở Nam thỏa hiệp, mắt của Hạ Tầm liền sáng ngời, cậu lập tức quay đầu trèo vào bồn tắm, trông mong mà nhìn anh. Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cậu khiến Chung Sở Nam cảm thấy có chút buồn cười, anh cởϊ áσ lộ ra bộ ngực tràn đầy vết cắn, đầu v* sưng đỏ vẫn chưa bớt sưng, nó treo trên bầu ngực trắng như tuyết giống như hai quả mâm xôi đầy ngon miệng, thậm chí đã bắt đầu chảy sữa.
Hạ Tầm nhìn đến mức chảy nước miếng, chờ cho đến khi Chung Sở Nam đi đến ngồi cạnh bồn tắm bắt đầu tắm cho cậu, cậu liền vươn tay bắt lấy bầu ngực tuyết trắng, dùng sức mà mυ'ŧ, phát ra tiếng "ực ực" trong cổ họng.
"A... ưʍ... nhẹ chút... a a... ha chậm, chậm một chút... ưʍ... đừng hút nhanh như vậy a a..."
Chung Sở Nam khó nhịn mà than nhẹ, bàn tay anh không tự chủ mà trêu chọc cơ thể của Hạ Tầm, trong chốc lát Hạ Tầm khóc lóc buông bầu ngực của anh ra, kêu chim nhỏ của mình lại đau. Chung Sở Nam cũng biết mình vừa gây ra chuyện gì, nhìn thấy tính khí to lớn kia hoa huy*t của anh lại khẽ mấp máy, khát vọng thứ to lớn kia cắm vào để được giải tỏa. Anh không thể làm chuyện ấy, nhưng mình là người phóng hỏa thì cũng phải chịu trách nhiệm dập lửa. Anh cởϊ qυầи rồi trèo vào bồn tắm lớn, vừa cho Hạ Tầm uống sữa vừa xoa nắn cây gậy to lớn kia. Bàn tay anh xoa bóp hòn dái của Hạ Tầm, đầu v* của anh bị Hạ Tầm hút đến đau lại mang theo kɧoáı ©ảʍ đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nếu Hạ Tầm cúi đầu nhìn làn nước thì sẽ phát hiện bộ phận bên dưới tính khí của Sở Nam đang không ngừng phun nước.
Chờ cho đến khi cả hai đạt cao trào thì đã mồ hôi đầm đìa, cơ thể mệt mỏi, hai người tắm rửa qua loa rồi đi ra. Chung Sở Nam vốn định dỗ cho Hạ Tầm ngủ rồi về ngủ ở phòng dành cho bảo mẫu nhưng Hạ Tầm lại nói muốn ngủ cùng với anh.
Chung Sở Nam hơi mệt hỏi: "Sao vậy?"
"Trưa nay em không ngủ được, cứ thấy thiếu thiếu gì đấy." Hạ Tầm bĩu môi, cậu bắt lấy đầu v* của Chung Sở Nam mà nhéo nhéo: "Em phải uống sữa của anh thì mới ngủ được."
Chung Sở Nam vốn định đi ngủ cho nên không mặc áo, ngực lớn cứ vậy mà thả rông. Nghe xong lời của Hạ Tầm, anh liền đỏ mặt: "Sao lại phải uống sữa thì mới ngủ được? Trước kia không phải em vẫn ngủ được sao?"
"Em không biết, em chỉ biết nếu miệng không được ngậm gì thì sẽ thấy không thoải mái." Hạ Tầm nói xong liền lại gần ngậm lấy đầu v* của anh, nói đầy mơ hồ: "Em ông wan âm, em ỉ uốn uống ữa." (Em không quan tâm, em chỉ muốn uống sữa)
"Em... ưʍ... đừng, đừng cắn..." Chung Sở Nam không còn cách nào khác, anh làm việc cả ngày cũng đã cực kỳ mệt mỏi, nhìn thấy bộ dáng quyết tâm muốn uống sữa thì mới ngủ của Hạ Tầm cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nằm ở bên cạnh cậu.
Vì anh ngủ nghiêng người nên hai bầu ngực lớn chồng lên nhau, tạo ra một cái rãnh thật sâu ở giữa khiến cho Hạ Tầm nhớ lại cảm giác tuyêt vời khi tính khí của mình được chen trong cái rãnh ấy, trong chốc lát cậu liền nổi lên phản ứng. Cậu ôm lấy thắt lưng của Chung Sở Nam, đầu lưỡi cậu liếʍ láp hai đầu v*, làm nũng nói: "Anh ơi, phía dưới của em lại đau."
"Ưʍ..." Chung Sở Nam trừng mắt, cúi đầu xuống liền thấy giữa hai chân của Hạ Tầm đã phồng lên thành một cái lều, nhưng mà tay của anh vẫn còn đau lắm, không muốn tuốt nữa đâu.
Chung Sở Nam kiên quyết nói: "Không được!"
"Tại sao!" Hạ Tầm nhìn anh đầy tủi thân, nhưng giờ phút này Chung Sở Nam đã hoàn toàn miễn dịch, không thỏa hiệp mà còn uy hϊếp nói: "Nếu em nhịn được thì nó sẽ hết đau, nếu em vẫn muốn anh sờ cho em thì anh sẽ không cho em uống sữa nữa, anh về phòng mình ngủ."
Quả nhiên vừa nói như vậy Hạ Tầm liền ngoan, tuy rằng cậu vẫn có chút không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng, oán trách mà khẽ cắn đầu v* của anh, bị Chung Sở Nam nhìn đầy cảnh cáo mới thành thành thật thật ngậm nó trong miệng. Tuy rằng lưỡi của Hạ Tầm không ngừng liếʍ láp đầu v* nhưng Chung Sở Nam đã quá mệt, anh chỉ cảm thấy không thoải mái một chút liền ngủ thϊếp đi.
Mơ màng được một lúc, dường như anh nằm mơ thấy có người cởϊ qυầи của anh ra. Chung Sở Nam giãy giụa nhưng không có sức nhấc người dậy, sau đó anh bị người ta lật lại, hai chân bị mở ra, lộ ra nơi bí mật giữa hai chân. Anh thấy sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà có chút hưng phấn, hoa huy*t không biết xấu hổ mà bắt đầu phun nước, dường như người đó có chút ngạc nhiên, duỗi tay sờ sờ, thấy hoa huy*t hơi hé ra liền cúi đầu xuống liếʍ láp.
"Ưʍ... a... không cần..."
Chung Sở Nam vô lực giãy giụa, mắt anh mơ hồ không nhìn rõ người trước mắt, toàn thân cũng không có một chút sức lực nào, chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Hình như người đó nếm được món gì ngon lắm, càng dùng sức mà liếʍ láp. Chung Sở Nam sướиɠ đến mức hai chân run lên, đây là lần đầu tiên anh được ai đó liếʍ miệng nhỏ. Anh cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại và trơn trượt đang liếʍ láp hoa huy*t của mình, đầu lưỡi chọc vào bên trong, đôi lúc lại hút một chút, cuốn hết d*m thủy ở bên trong vào miệng.
Điều ấy khiến cho linh hồn Chung Sở Nam suýt chút nữa thì bay mất, anh nhịn không được mà đẩy thắt lưng, anh muốn mở mắt xem ai lại lớn mật đến thế nhưng lại không thể mở được. Chung Sở Nam chỉ có thể mơ mơ màng màng cảm nhận, hai cánh hoa bị liếʍ đến ướt dầm dề, đầu lưỡi kia đâm vào hoa huy*t, đẩy ra tầng tầng mị thịt, không ngừng càn quấy bên trong.
"A... ưʍ... ưʍ... ha... a a không, không cần... a... a... liếʍ... liếʍ tới rồi... a... ưʍ..."
Chung Sở Nam cảm giác cánh hoa của mình bị cắn một cái, ngay cả dương v*t đang cứng lên cũng được đối phương liếʍ một chút, liếʍ đến qυყ đầυ liền dừng lại, người đó trở về liếʍ hoa huy*t, thỉnh thoảng lại nuốt d*m thủy ở bên trong, dường như thấy như vậy là không đủ, người đó lại càng dùng sức mυ'ŧ lấy.
Chung Sở Nam bị hút đến cả người co rút, hoa huy*t phun ra một đống nước, lại nhịn không được mà rêи ɾỉ: "A a a... hút, bị hút... a ưm ưʍ... ha... a muốn, muốn ra a a a... bị liếʍ tới rồi, liếʍ tới rồi a a a... muốn, muốn ra a a... ưʍ..."
Nương theo tiếng rên cuối cùng, hoa huy*t bị liếʍ đến cao trào, cuối cùng Chung Sở Nam cũng có thể mở đôi mắt ra, liền vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy Hạ Tầm đang quỳ ghé vào giữa hai chân anh, yết hầu đang nuốt thứ gì đó, vẻ mặt cực kỳ sung sướиɠ, giống như vừa được thưởng thức mỹ vị.
Chung Sở Nam biết đó chính là d*m thủy của anh.