Edit: onecolour
Tính khí của Hạ Tầm được bộ ngực sữa mềm mại bao lại, cảm giác cực kỳ sảng khoái, nhất là khi nhìn bầu ngực trắng như tuyết ấy kẹp côn th*t thô to màu đỏ tím của cậu càng đánh sâu vào thị giác hơn.
Hạ Tầm không nhịn được mà cọ cọ, vậy mà lại rất thú vị, cậu nắm lấy bầu ngực của Chung Sở Nam, cọ xát trong cái khe sâu ấy, Hạ Tầm còn rất ngạc nhiên mà nói: "Anh ơi, chỗ này thoải mái quá."
"Em... ưʍ... a tên nhóc đáng ghét này, buông tay ra... ưʍ... không cần..." Chung Sở Nam hoàn toàn choáng váng, thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi có phải Hạ Tầm đang giả ngốc hay không, nếu không tại sao cậu không được ai dạy mà vẫn biết điều này.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hạ Tầm không giống như đang giả vờ, giống như cậu chỉ dựa vào bản năng mà thôi. Chung Sở Nam thực sự cảm thấy rất thẹn thùng, cơ thể anh vậy mà bắt đầu có cảm giác, tính khí dưới hạ thân anh cứng lên không ít, hoa huy*t nhịn không được mà co rút, trống rỗng không nhịn được.
Anh cảm thấy nếu cứ như vậy mình sẽ không nhịn được mà làm chuyện xấu, vội vàng giãy giụa cứu bộ ngực của mình ra. Hạ Tầm không đồng ý, lại bắt lấy bầu ngực của anh, Chung Sở Nam kêu khổ không ngừng, nói: "Đừng, Tiểu Tầm chờ một lát!"
Hạ Tầm bất động, cậu chăm chăm nhìn bộ ngực của anh.
Chung Sở Nam thầm nuốt nước miếng, cẩn thận lừa gạt: "Tiểu Tầm có muốn uống sữa không?"
Nghe được uống sữa, ánh mắt Hạ Tầm liền sáng ngời, hai tay cậu vươn tới bắt lấy đầu v* anh: "Anh có sữa rồi sao!"
"Tên nhóc này đừng sờ loạn!" Chung Sở Nam bắt lấy hai tay của Hạ Tầm, kiên nhẫn lừa tiếp: "Tiểu Tầm này, ngực của anh cần trữ sữa, nếu em càng bóp thì chẳng phải sữa sẽ chảy càng nhiều, càng lãng phí đúng không?"
Hạ Tầm nghe thấy cũng có lý liền đứng dậy, được bầu ngực mềm mại bao lấy chim nhỏ đang sưng đỏ khiến cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái nhưng cậu cũng muốn uống sữa, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tầm nhăn nhó suy nghĩ nửa ngày cuối cùng lại khóc.
Chung Sở Nam: "..."
Anh rất đau đầu, không muốn nghĩ nữa liền nắm lấy tính khí to lớn của Hạ Tầm vào trong tay, cố nén không ném ra, bộ dáng hy sinh vì chính nghĩa mà xoa nắn nó. Hạ Tầm nhận được kɧoáı ©ảʍ, lực chú ý của cậu liền bị dời đi, cậu đẩy eo nhỏ giọng rêи ɾỉ. Hạ Tầm nhìn hai đầu v* sưng đỏ trên bầu ngực Chung Sở Nam mà cảm thấy có chút đói, vì thế liền trực tiếp ngồi lên đùi anh, không quan tâm bầu ngực kia có sữa hay không, cậu ngậm lấy nó mà liếʍ láp đầy ngon miệng.
Chung Sở Nam còn đang tuốt cho Hạ Tầm, không kịp phòng bị mà cậu ngậm lấy đầu v*, cậu không chỉ mυ'ŧ mà còn dùng răng cắn, dùng đầu lưỡi liếʍ, ngoài mυ'ŧ đầu v* cậu còn mυ'ŧ lấy bầu ngực, lâu lâu lại vang lên tiếng hôn.
"A a... ưʍ... đừng, đừng làm vậy... a ưʍ... không, không được, không, không cần a a..."
Chung Sở Nam bị cậu mυ'ŧ đến mức cả người khó chịu, hoa huy*t lại bắt đầu chảy nước, may mà anh mặc quần màu đen, nếu không thì không biết bây giờ sẽ xấu hổ đến mức nào. Lực trên tay anh nặng hơn một chút, lên xuống càng lúc càng nhanh khiến cho Hạ Tầm có chút đau, cậu tủi thân gọi anh một tiếng nhưng Chung Sở Nam lại không thèm để ý đến cậu, cậu lại rầm rì cắn đầu v* của anh, hai người giống như hai tên nhóc ngây thơ so đo từng chút một với nhau. Mãi cho đến khi Hạ Tầm bắn ra, hai đầu v* của Hạ Tầm đã sưng đỏ như hai quả mâm xôi chín mọng. Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng đυ.c đều bắn lên người của Chung Sở Nam, tay của anh tê rần, không ngờ tên nhóc này bị ngốc rồi mà vẫn lâu như vậy.
Hạ Tầm rất thoải mái, cậu ghé lên người của Chung Sở Nam ngủ thϊếp đi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên bụng khiến anh cực kỳ khó chịu, Chung Sở Nam đẩy đẩy cậu, tức giận nói: "Lên gác ngủ, anh đi tắm rửa rồi lát nữa nấu cơm cho em ăn."
Có lẽ đã thấy hài lòng nên Hạ Tầm cực kỳ ngoan ngoãn rời khỏi người Chung Sở Nam, tùy ý để anh kéo cậu về phòng, cởϊ qυầи áo nằm xuống ngủ.
Thấy cậu nhắm mắt lại, Chung Sở Nam bất đắc dĩ mà thở dài, anh không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này. Anh cúi đầu nhìn bộ ngực toàn dấu hôn của mình, hai đầu v* đỏ au chẳng khác nào phụ nữ, bụng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trông chói mắt vô cùng.
Anh vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm. Lúc cởϊ qυầи lót, Chung Sở Nam cảm nhận được có một loại chất lỏng sền sệt dính đầy qυầи ɭóŧ và hoa huy*t, anh không nhịn được mà cúi đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy chiếc qυầи ɭóŧ nhạt màu của anh bị d*m thủy tẩm ướt, tính khí nho nhỏ của anh nhếch lên, qυყ đầυ không ngừng chảy ra những sợi chỉ bạc, hoa huy*t cũng chảy nước ròng ròng.
Chung Sở Nam cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, vội vàng cởϊ qυầи áo rồi ném vào sọt quần áo bẩn. Anh cầm lấy vòi hoa sen rửa ráy lung tung trên người, rửa trôi toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng. Khi anh xoa đến đầu v* thấy có chút đau, lúc này Chung Sở Nam mới phát hiện tên nhóc đáng ghét kia đã cắn rách da anh mất rồi. Anh cực kỳ buồn bực nhưng lại không dám nghỉ việc, có quỷ mới biết bé ngốc này sẽ nói gì với bố mẹ của cậu, nếu anh bị chụp cái tội dụ dỗ thanh niên thiểu năng thì chỉ có thể oan khuất mà ngồi tù. Mong rằng sau này cậu sẽ chỉ đòi uống sữa chứ không đòi thứ khác, Chung Sở Nam hèn mọn nghĩ như vậy.
Anh vừa tắm rửa vừa suy nghĩ lung tung cho đến khi đưa tay xuống hạ thể. Chung Sở Nam do dự trong chốc lát, anh tắt vòi hoa sen, cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài, thậm chí còn trộm mở cửa nhìn ra, sau khi xác định Hạ Tầm đã ngủ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cắn môi, đưa ngón tay xuống xoa xoa hai cánh môi rồi chậm rãi đưa vào trong hoa huy*t.
"A... ưʍ..."
Ngón tay anh vừa mới tiến vào đã bị hoa huy*t đói khát mυ'ŧ chặt lấy, chảy ra không ít d*m thủy. Chung Sở Nam đỏ mặt, tựa vào bồn tắm, một tay xoa nắn tính khí, tay còn lại đưa ba ngón vào đưa đẩy.
"A... ưʍ... ha... ưmmm..."
Chung Sở Nam nhỏ giọng rêи ɾỉ, anh có chút hối hận vì không mang cây gậy mát xa của mình đến, chỉ có ngón tay anh hình như không đủ, hơn nữa nó cũng không thể chạm đến chỗ sâu nhất, cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Anh không khỏi nghĩ đến tính khí của Hạ Tầm, dài như vậy lại to như vậy, có lẽ nó không thể trực tiếp nhét vào hoa huy*t của anh, cho dù vào được có khi sẽ chạm đến tận tử ©υиɠ... Chung Sở Nam giật mình, hoa huy*t lại càng hút chặt.
Anh biết mình không nên có suy nghĩ như vậy nhưng lại nhịn không được mà ảo tưởng Hạ Tầm sẽ ôm lấy anh từ phía sau, dùng lực mà đâm vào bên trong hoa huy*t, thậm chí cậu sẽ nắm lấy bầu ngực của anh mà xoa nắn, thấy sữa chảy ra liền vừa khóc vừa mυ'ŧ vì sợ lãng phí. Tính khí của Hạ Tầm rút ra cắm vào vô cùng mạnh mẽ, nhiều lần đỉnh đến tử ©υиɠ của anh, lại có khi trực tiếp đâm xuyên qua...
Chung Sở Nam khẽ ngâm nga, ngón tay thọc vào rút ra hoa huy*t càng lúc càng nhanh, cái tay vốn đang an ủi tính khí của mình cũng đưa lên xoa nắn bầu ngực, xoa nắn đến khi bầu ngực ửng hồng, thậm chí còn chảy sữa ra tay anh.
"A... ưʍ... Tiểu, Tiểu Tầm a a... muốn, muốn ra ưm a... ha muốn, muốn ra... ưʍ..."
Chung Sở Nam lắc đầu, vọng tưởng mình bị Hạ Tầm làm đầy mãnh liệt, khi sắp lêи đỉиɦ, tiếng rêи ɾỉ của anh ngày càng to, thần trí anh không rõ ràng, không phát hiện cửa đã bị mở ra.
Hạ Tầm mơ màng đứng ở trước cửa liền thấy Chung Sở Nam đang dựa vào bồn tắm lớn, một tay anh để bên dưới không biết đang làm gì, tay còn lại không ngừng xoa bóp bầu ngực, một lượng sữa lớn chảy xuống người anh, làn da trắng nõn nà của Chung Sở Nam phiếm hồng, hai mắt anh mê ly, đầu lưỡi hơi hé ra nhẹ nhàng rêи ɾỉ, trông anh lúc này cực kỳ dâʍ đãиɠ. Nhưng cậu không biết Chung Sở Nam đang làm điều chi, Hạ Tầm chỉ biết sữa vốn dĩ nên để mình uống bị chảy đi đầy lãng phí liền trừng mắt, gấp gáp đẩy cửa ra kêu lên đầy tủi thân: " Tại sao anh lại để sữa của em chảy ra như vậy!"
Chung Sở Nam đang chuẩn bị cao trào bị Hà Tầm hét như vậy liền bừng tỉnh, hoa huy*t mυ'ŧ chặt ngón tay anh, nhất thời không rút ra được. Chung Sở Nam lo lắng đến suýt khóc, chỉ có thể nâng đùi che động tác ở tay, cố gắng điều hòa hơi thở, gượng cười hỏi: ".... Sao Tiểu Tầm lại tỉnh rồi?"
"Em nghe thấy anh gọi em." Hạ Tầm nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy tay của Chung Sở Nam liền tới gần hỏi: "Anh lại giấu món gì ngon sao?"
Chung Sở Nam sợ đến mức kẹp chặt chân, lại xấu hổ vì sao mình có thể rêи ɾỉ lớn đến vậy, anh cuống quýt lắc đầu, cố gắng rút ngón tay của mình ra: "Không, anh không có giấu."
"Hừ, anh lại gạt em." Hạ Tầm bẹp miệng, mạnh mẽ banh hai chân của anh ra, Chung Sở Nam không đánh được cậu, ngón tay anh cũng không rút ra được, cái khó ló cái khôn, anh không biết xấu hổ mà nắm lấy bầu ngực của mình đưa đến môi Hạ Tầm cọ cọ: "Tiểu, Tiểu Tầm uống sữa nào, sữa chảy ra hết mất rồi, trướng quá, nếu em không uống thì sẽ lãng phí đó."
Quả nhiên Hạ Tầm chỉ có chỉ số thông minh của một đứa bé, lực chú ý của cậu lập tức đã bị sữa hấp dẫn, cậu không quan tâm Chung Sở Nam dấu thứ gì dưới chân nữa mà vui vẻ ngậm lấy đầu v* của anh bắt đầu mυ'ŧ sữa.
"A... ưʍ... ưʍ... a a... a... đừng, đừng cắn... a..." Chung Sở Nam đặt một bàn tay lên gáy của Hạ Tầm, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu, hoa huy*t cũng bị cảm giác nơi đầu v* làm xao nhãng lực chú ý, lúc này ngón tay anh đã có thể nhúc nhích.
Trong lòng Chung Sở Nam hơi động đậy, thừa dịp Hạ Tầm chăm chú uống sữa liền trộm trêu chọc hoa huy*t của mình, không quên dùng ngón cái xoa nắn hai cánh môi, phát ra tiếng nước chảy. Cũng may Hạ Tầm chỉ chuyên tâm bú sữa, trong cổ họng cậu phát ra tiếng nuốt sữa "Ực ực", không quan tâm đến động tác ở hạ thân anh.
"A... a... Tiểu, Tiểu Tầm mυ'ŧ thật tốt... a... ưʍ... ha... anh, anh sắp ra... a... ưʍ...."
Chung Sở Nam chỉ thấy cả người nóng lên, đầu v* như sắp tan ra, không thể nghĩ thêm được điều chi nữa, ngoại trừ sướиɠ thì cái gì cũng không muốn nghĩ. Tuy rằng không hiểu tại sao Chung Sở Nam lại khen mình nhưng Hạ Tầm vẫn rất vui vẻ, vì thế cậu càng dùng sức mυ'ŧ sữa của anh, lúc đổi bên còn dùng ngón cái bịt kín phòng ngừa sữa bị chảy ra. Cứ lặp lại như vậy cho đến khi Hạ Tầm mυ'ŧ sạch sữa, Chung Sở Nam cũng tự mình chơi đến cao trào, thân mình co rút, tính khí và hoa huy*t cùng lúc phun ra một đống chất lỏng.
Hạ Tầm vẫn còn lưu luyến nơi đầu v* của Chung Sở Nam, cố gắng mυ'ŧ thêm sữa, cậu thoáng thấy Chung Sở Nam bắn ra chất lỏng màu trắng đυ.c liền nghĩ anh trộm giấu đồ ăn vặt, vì vậy cậu thừa dịp Chung Sở Nam vẫn trong cơn cao trào mà quệt một ít, vươn đầu lưỡi liếʍ đầu ngón tay ngay trước mắt anh.
Chung Sở Nam đỏ mặt, lập tức bắt lấy tay cậu mắng: "Em, em ăn cái này làm gì!"
"Không thể ăn, khó ăn quá, vị rất lạ." Hạ Tầm cau mày, chép chép miệng, cậu chu môi làm nũng nói: "Sữa của anh vẫn là ngon nhất."
"Em..." Chung Sở Nam có chút bất đắc dĩ, vỗ nhẹ mặt cậu: "Anh cũng không cho em ăn, sao em lại ăn?"
Hạ Tầm nói như thể đây là điều đương nhiên: "Bởi vì trên người anh chỗ nào cũng ngọt đó!"
Nói xong cậu lại nghĩ đến vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nãy, có chút chột dạ mà rụt rụt cổ: "... Thực ra vị của cái kia cũng không tồi."
Tim của Chung Sở Nam vốn đã loạn nhịp vì câu nói vừa rồi của Hạ Tầm, nghe thế anh lại thấy buồn cười, nhéo nhéo mũi cậu: "Được rồi, uống sữa xong rồi thì ra ngoài ngủ thêm một chút đi, chờ anh dọn dẹp một chút rồi nấu cơm cho em."
"Vâng." Hạ Tầm ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên mũi cậu hơi động đậy, cậu nghiêng đầu dừng lại bên tay của Chung Sở Nam, anh chưa hiểu gì đã thấy đầu lưỡi của Hạ Tầm liếʍ ngón tay anh, cậu kinh ngạc nói: "Anh lại trộm giấu kẹo!"
"Hả?" Chung Sở Nam chưa kịp phản ứng, Hạ Tầm tiếp tục liếʍ láp đầu ngón tay anh. Đến lúc này, anh mới chợt nhận ra đây là ngón tay vừa mới chôn trong hoa huy*t của mình, đầu ngón tay dính đầy d*m thủy của anh. Chung Sở Nam vội vàng rút ngón tay ra, giấu ở sau người, Hạ Tầm cũng đuổi theo định liếʍ tiếp.
Chung Sở Nam có thể cho cậu uống sữa của anh nhưng không thể nào chịu được Hạ Tầm có hứng thú với d*m thủy của mình. Anh nhìn xung quanh rồi lóe lên luồng suy nghĩ, anh trực tiếp vặn vòi hoa sen, rửa bàn tay sạch sẽ. Đến khi Hạ Tầm tiếp tục liếʍ láp đã chẳng còn gì nữa.
"Sao lại hết rồi?" Hạ Tầm buồn bực nói, đôi mắt cậu rưng rưng, dáng vẻ như lại muốn khóc. Chung Sở Nam không chịu được cậu khóc, chỉ có thể dỗ dành nói: "Tiểu Tầm ngoan, đừng khóc. Đó là vì em vừa mới uống sữa của anh nên trong miệng em rất ngọt, vừa rồi chỉ là ảo giác của em thôi, em hiểu chưa?"
"Vậy ư?" Hạ Tầm liếʍ liếʍ môi dưới, nếu không mang theo vẻ ngốc nghếch thì gương mặt này sẽ cực kỳ tình sắc.
Chung Sở Nam hơi mất tập trung liền hồi phục tinh thần, nói đầy chắc chắn: "Thật."
Hạ Tầm do dự nhìn anh một cái, cuối cùng cũng gật gật đầu, lại bị Chung Sở Nam dỗ ra giường ngủ. Lúc đắp chăn cho Hạ Tầm, đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn anh, cực kỳ trẻ con mà cảnh cáo: "Anh có sữa thì phải lập tức cho em uống nha! Không được giấu làm của riêng! Dù em có ngủ cũng phải gọi em dậy!"
"...Được rồi, có sữa anh sẽ cho em uống." Chung Sở Nam nở nụ cười bất đắc dĩ, xoa xoa đầu của cậu. Hiện tại anh chỉ có thể phanh ngực lộ vυ', đầu v* của anh lại sưng lên, thậm chí còn rách cả da, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không bớt sưng được. Bầu ngực anh tràn đầy dấu vết xoa nắn, lúc mặc áo sơ mi khiến anh vừa đau lại vừa ngứa.
Nghe xong lời bảo đảm của Chung Sở Nam, lúc này Hạ Tầm mới hài lòng, cậu ngoan ngoãn ôm chú khủng long mà nhắm mắt lại. Chung Sở Nam ngồi bên nhìn cậu trong chốc lát, nhìn gương mặt an tĩnh của cậu mà trong lòng có chút mềm mại. Anh cúi đầu hôn trán của cậu rồi lập tức ngây người, Hạ Tầm không phải là một đứa bé, cậu đã 20 tuổi rồi, còn anh lại là một người đồng tính, gần gũi như thế này thật không đúng. Chung Sở Nam chỉ có thể nhịn xuống mà nhìn cậu, anh dần phát hiện ra bản thân có gì đó không đúng.