Làm Bảo Mẫu Cho Bé Ngốc Ai Ngờ Lại Được Cưới Vào Cửa

Chương 1: Thành công ứng tuyển làm bảo mẫu

Edit: onecolour

Chung Sở Nam xuống xe, đập vào mắt anh là căn biệt thự xa hoa tráng lệ khiến anh không khỏi có chút choáng váng. Anh cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, mặc dù nó đã được quấn chặt nhưng vẫn hơi phồng lên. Cũng may hôm nay Chung Sở Nam mặc chiếc áo màu đen, nếu nhìn thoáng qua thì người ta cũng chỉ nghĩ đó là cơ ngực. Ngực anh có hơi ướt nhưng hôm nay trời hơi nóng, có thể giải thích được.

Ừm, mọi thứ đều hoàn mỹ.

Chung Sở Nam tự cổ vũ bản thân rồi ấn chuông cửa. Cửa được mở ra rất nhanh, một người phụ nữ đoan trang và tao nhã đứng trước cửa, bà nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, có vẻ như rất hài lòng.

"Anh chính là Chung Sở Nam, người đăng ký đến làm bảo mẫu sao?" Người phụ nữ đó nghiêng người sang một bên để anh đi vào nhà.

Chung Sở Nam cẩn thận cúi người chào người phụ nữ đó, nói: "Đúng vậy."

Bà thản nhiên hỏi anh: "Tại sao một người đàn ông như anh lại muốn làm bảo mẫu vậy?"

Chung Sở Nam có chút căng thẳng, nhưng anh vẫn thoải mái nói những lời mà mình đã chuẩn bị trước cho câu hỏi này: "Tôi vốn là giáo viên mầm non, rất thích chăm sóc trẻ em. Nhưng trong nhà có việc, tiền lương của giáo viên mầm non lại quá thấp, đúng lúc này tôi lại nhìn thấy bài viết tìm bảo mẫu của bà ở trên mạng, tiền lương cũng rất cao nên tôi nghĩ mình có thể thử một chút."

Câu trả lời này rất hợp lý, không chút giả dối khiến cho người phụ nữ đó rất thích. Bà hỏi anh vài câu liên quan đến việc chăm sóc trẻ con rồi nói: "Tiền lương của chúng tôi rất cao nhưng đương nhiên nó đi cùng với những yêu cầu, anh sẽ phải ở đây cả tháng không có ngày nghỉ, còn phải nấu cơm, tắm rửa cho con trai tôi. Ngủ cũng phải ngủ trong phòng dành cho bảo mẫu bên trong phòng con trai tôi, anh chắc là không có vấn đề gì chứ?"

Chung Sở Nam cực kỳ thoải mái mà trả lời: "Không thành vấn đề." Dù sao cha mẹ anh cũng đã không còn nữa, không còn điều gì vướng bận.

Anh chợt nhớ lại lời nói dối của mình, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Mẹ tôi có bố chăm sóc rồi, tôi đến cũng chỉ thêm phiền, không bằng tập trung kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ."

Thấy anh có lòng hiếu thảo với bố mẹ như vậy, người phụ nữ đó gật đầu, cười nói: "Thực ra cũng không quá khó để chăm sóc cho con trai tôi, sẽ không mệt lắm đâu. Chỉ là tôi và bố của nó bận việc quá, cứ hai ba ngày là lại đi công tác, nữ bảo mẫu trước kia... Quên đi, không nói chuyện đó nữa. Tóm lại nếu như con tôi thích anh, chúng tôi còn có thể cho anh thêm trợ cấp."

Tuy rằng Chung Sở Nam rất nghi ngờ có chuyện gì đã xảy ra với nữ bảo mẫu tiền nhiệm nhưng khi nghe đến có thêm trợ cấp ánh mắt anh liền sáng ngời, anh dùng sức gật đầu: "Bà yên tâm! Tôi sẽ làm thật tốt."

"Thật tốt khi anh có thái độ tích cực như vậy." Người phụ nữ đó nở nụ cười, nhìn thời gian rồi đứng dậy: "Tôi phải đến công ty, giờ tôi sẽ dẫn anh đi gặp con tôi."

Chung Sở Nam nhanh chóng đáp lại người phụ nữ rồi đi theo bà lên tầng hai. Chờ người phụ nữ đó mở cửa ra, anh tưởng rằng mình sẽ thấy một đứa bé đáng yêu nhưng khi thấy rõ người đang ở trong phòng, anh lập tức chết lặng.

Người phụ nữ đó nâng mặt, thở dài: "Anh nói xem, tại sao con tôi lại khổ như vậy? Đỗ đầu hai trường đại học, giành được một suất học bổng du học nước ngoài lại gặp tai nạn trên đường ra sân bay. Mặc dù cứu được mạng sống nhưng não lại bị đυ.ng đến ngốc luôn. Đi khám bác sĩ thì họ nói chỉ số thông minh hiện tại của nó chẳng khác nào một đứa trẻ 5 tuổi, liệu nó có khả năng hồi phục hay chăng?"

Chung Sở Nam ngơ ngác mà nhìn người thanh niên trước mắt, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, cực kỳ đẹp trai nhưng khuôn mặt ấy lại lộ ra vẻ ngốc nghếch, trên tay cậu còn ôm một chú khủng long nhỏ, bộ dáng ngơ ngác khác hoàn toàn với ngũ quan đẹp đẽ ấy.

Thấy Chung Sở Nam ngây người, người phụ nữ đó nghĩ không ngoài dự liệu, thở dài nói: "Con tôi rất đẹp trai đúng không? Chính vì nó đẹp trai nên nữ bảo mẫu trước kia muốn dụ dỗ con trai tôi lên giường cùng cô ta, anh nói xem cô ta có còn là con người không? Vậy mà lại vọng tưởng ngủ với con trai tôi để cô ta mang thai, thừa kế tài sản của gia đình tôi, anh nghĩ xem có phải cô ta muốn tiền đến phát điên rồi không?"

Chung Sở Nam vội vàng gật gật đầu, người phụ nữ đó lại thở dài, vỗ vỗ bờ vai của anh: "Đây là lí do vì sao tôi và bố của nó muốn tìm một bảo mẫu nam, ít nhất hai người đàn ông đều giống nhau, an toàn hơn." Nói đến đây, đột nhiên người phụ nữ đó hỏi: "Anh có phải là đồng tính luyến ái không?"

Chung Sở Nam nghĩ về bộ phận khác biệt trên ngực và phía dưới của mình, cực kỳ trái lương tâm mà lắc đầu.

"Cứ vậy đi." Người phụ nữ nhẹ nhàng thở ra "Tôi chỉ sợ con trai đang ngốc thế này lại bị người khác lừa dối."

"Đúng rồi, tên của nó là Hạ Tầm, anh có thể gọi nó là Tiểu Tầm. Tiểu Tầm, đây là Chung Sở Nam, bảo mẫu mới của con, gọi anh đi con." Người phụ nữ cúi đầu nhìn đồng hồ "Trong phòng bếp có đồ ăn và số điện thoại của người chuyên gửi thức ăn đến đây, con trai tôi nhiều lúc tương đối ồn ào, cần người chăm nom, nếu có thể không cần ra ngoài thì anh đừng ra ngoài, tôi đi trước."

Chung Sở Nam nhanh chóng tiễn người phụ nữ ra cửa, bà nghĩ nghĩ rồi nói: "À đúng rồi, bình thường tôi và bố của nó đều ở công ty, bình thường nếu không có chuyện thì sẽ không về đây. Số điện thoại của tôi chính là số trên trang tuyển dụng, nếu có chuyện gấp thì hãy gọi điện cho tôi."

Chung Sở Nam gật gật đầu: "Được."

Cho đến khi nhìn người phụ nữ đó ra đến cổng lớn Chung Sở Nam mới quay người lại, anh liền thấy Hạ Tầm ôm gấu bông tựa vào cửa đang tò mò nhìn mình, lúc này anh mới phát hiện Hạ Tầm cao hơn anh đến nửa cái đầu. Thầm nghĩ sau này mình sẽ phải chăm sóc một "đứa bé lớn xác", Chung Sở Nam liền thấy da đầu mình run lên.

Càng đau đầu hơn là nguyên nhân Chung Sở Nam muốn làm bảo mẫu- anh là người song tính, có bộ ngực lớn cùng với tiểu huyệt giống như phụ nữ cũng không sao, chỉ cần giấu kỹ thì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của anh. Nhưng bộ ngực bự của anh ngày nào cũng chảy sữa, trước khi ra khỏi nhà đã vắt rồi nhưng đền giữa trưa sữa lại bắt đầu rỉ ra khiến cho áo của anh lúc nào cũng bị ướt một mảng lớn trên ngực, đã vậy còn tỏa ra mùi thơm của sữa, điều đó khiến cho anh không có cách nào làm tốt công việc của mình. Vậy nên anh mới muốn trở thành một bảo mẫu, nhờ đứa bé giải quyết vấn đề này. Vậy mà lại không có đứa bé nào cả, chỉ có một đứa người còn to hơn cả anh. Chẳng lẽ phải đút cậu ta uống sữa sao? Cậu ta có uống không?

Hạ Tầm thấy anh vẫn luôn đứng yên liền bĩu môi, xoa xoa bụng: "Em đói."

Chung Sở Nam sửng sốt, lập tức hoàn hồn, bước tới: "Ngại quá, vừa rồi anh có chút không tập trung. Em muốn ăn cái gì, anh liền nấu cho em."

Hạ Tầm nhìn anh, cúi đầu, mũi động đậy, cậu áp người vào ngực của Chung Sở Nam khiến anh sợ đến mức không dám nhúc nhích. Sau đó anh liền trơ mắt nhìn mũi của Hạ Tầm dán vào ngực anh mà hít khí. Chung Sở Nam không thoải mái mà lùi về sau một bước, anh liền bị Hạ Tầm bắt lại, cậu lại cúi người mà ngửi một hồi, kiên định nói: "Anh giấu kẹo sữa đúng không? Em ngửi thấy đó, em muốn ăn kẹo sữa!"