Chầm Chậm Thích Em

Chương 10

Cố Tranh tỏ vẻ nghiền ngẫm, sau đó hắn từ từ cúi đầu xuống giả vờ muốn hôn môi omega.

Lâm Nhuận An hoảng hốt liền lấy tay đẩy người kia ra, tim trong ngực đập thình thịch, cậu thật sự sợ hắn không kiềm chế được. Trong lúc xấu hổ, Lâm Nhuận An bèn ngồi xuống mép giường, cầm chiếc áo khoác mà Cố Tranh vừa ném lên giường lại, tay để không chẳng biết làm gì nên cứ vuốt ve chiếc áo rồi lại cuốn tay áo lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy trong lúc hoảng loạn càng làm chiếc áo trở nên lộn xộn hơn.

Cố Tranh nhìn động tác của Lâm Nhuận An, thấy cậu vừa hoảng hốt vừa sợ hãi nên muốn đi qua giải thích một chút. Nào ngờ omega bị giật mình, lấy áo khoác của hắn che cơ thể lại, giống như làm như thế sẽ thoát khỏi được nanh vuốt của hắn.

"Anh đừng lại đây mà."

Giọng Lâm Nhuận An nghèn nghẹn. Chính cậu cũng không biết mình khóc lúc nào, cậu không phải là một đứa mít ướt, nhưng mà đôi khi cũng không không chế được tuyến lệ của mình.

Giống như vừa nãy.

Omega nhỏ người ngồi trên một chiếc giường lớn, tay đang cầm áo khoác của alpha, ánh đèn màu vàng nhạt hắt lên mặt Lâm Nhuận An làm gương mặt vốn trắng nõn như sứ nhuốm thêm vài phần nhu mì dịu dàng. Lông mi dài in bóng trên mặt, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu nương theo ánh đèn càng trở nên diễm lệ. Vài sợi tóc bết vào trên mặt càng làm Lâm Nhuận An thêm yếu ớt động lòng người.

Cố Tranh ngắm đến hoảng, bao nhiêu phong độ, quân tử trong lòng hắn đều dần dần sụp đổ trước cảnh tượng này.

Lâm Nhuận An chỉ ngồi im lặng ở đó không nói gì, nom vẫn còn khá căng thẳng. Còn Cố Tranh đang bận nghĩ về những tháng năm sau này, mặc thời gian cứ như dòng nước yên lặng trôi, chỉ cần cả hai có nhau là được.

"Đi tắm rồi ngủ sớm đi." Cố Tranh nói.

Mặt mày hắn vẫn bình thản như cũ, dường như những sự việc vừa rồi chưa hề xảy ra.

Lâm Nhuận An nhẹ nhàng thở phào, sau đó nhìn đối phương mở vali ra lấy qυầи ɭóŧ với đồ ngủ đi tắm, trong vali còn có bộ quân phục được xếp ngay ngắn, Lâm Nhuận An bèn lấy ra treo lên móc rồi dùng tay vuốt cho phẳng lại.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy quân phục của Cố Tranh, trên ngực áo có rất nhiều huy chương lớn nhỏ, cậu không rành về cái này lắm, chỉ biết thầm khen sự giỏi giang của Cố Tranh ở trong lòng.

Tự hào một phen mà cũng chưa quên được chuyện vừa rồi.

Cố Tranh bị buộc phải dừng lại như vậy chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt lắm, thật ra không phải Lâm Nhuận An không muốn... Chỉ là cậu sợ Cố Tranh là alpha trẻ tuổi sung sức, lỡ như sa vào không kiềm chế được sẽ mở khoang sinh sản của cậu...

Đã có rất nhiều báo đài đưa tin về những sự việc như thế rồi, ba mẹ của cậu cũng dặn dò cậu phải biết cẩn thận tự bảo vệ mình. Tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng Lâm Nhuận An vẫn ghi nhớ rất kĩ lời của ba mẹ.

Đêm đã khuya, Cố Tranh chưa ngủ mà còn ngồi trên giường bật laptop, hắn mặc đồ ngủ bằng lụa, tay áo hơi vén lên làm lộ ra cổ tay săn chắc, không biết hắn đang xem cái gì mà đôi mày cứ nhíu lại.

Người ta thường nói người đàn ông hấp dẫn nhất là khi đang làm việc quả thật không sai tí nào, Lâm Nhuận An rủa thầm.

Cậu tắm xong nhưng còn chần chừ ở cửa phòng tắm, hơi ngượng ngùng, người kia thì vẫn mãi mê làm việc không chú ý đến sự xuất hiện của cậu. Cũng không biết đêm nay Cố Tranh ngủ ở đâu, nếu như cậu chủ động ngủ một bên giường không biết hắn có...

Lâm Nhuận An từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến tốt nghiệp đại học luôn luôn trong trạng thái độc thân, thanh tâm quả dục lâu ngày mà bây giờ cảm thấy đầu óc mình đen tối kinh khủng.

Chắc người ta không có ý nghĩ vậy đâu!

Lâm Nhuận An tự an ủi mình như thế rồi cầm cái khăn từ từ mon men đến bên giường, có hơi ngập ngừng mà ngồi xuống, giả vờ như không nhìn Cố Tranh.

Ngược lại Cố Tranh lại công khai nhìn chằm chằm vào Lâm Nhuận An, cảm thấy cậu mặc đồ ngủ trông rất mềm mại, môi sau khi tắm xong vừa ướt vừa hồng, tóc vẫn còn ẩm ướt chưa khô, thật sự đòi mạng hắn.

"Ngủ đi, sáng ngày mai anh còn phải đi họp nữa."

Hắn nói xong liền gập lại máy tính, tắt đèn đầu giường rồi tự nhiên mà nằm xuống.

Ngoài cửa sổ có lác đác mấy ngôi sao, trăng đêm nay trong veo không vương một bóng mờ.

Lâm Nhuận An nằm nghiêng trên giường, trong đầu hiện lên từng đợt hồi ức.

Cậu và Cố Tranh là vâng lời ba mẹ, cũng là tâm đầu ý hợp, đoạn tình cảm này dường như không còn khúc mắc gì nữa, cậu cũng rất muốn được kết hôn với Cố Tranh. Ấy vậy mà ban nãy cậu lại tìm mọi cách để đẩy hắn ra, không biết đối phương có nghĩ cậu đang ra vẻ rồi chán ghét cậu không.

Gia cảnh Cố Tranh ưu việt, dáng người lịch lãm tuấn tú, hành vi cử chỉ mẫu mực khuôn phép, tuổi không lớn mà quân hàm thì không nhỏ.

Còn cậu lại là một người tầm thường, không có gì nổi bật, lẫn vào đám người một cái là chẳng thấy đâu.

Lâm Nhuận An không biết Cố Tranh có ngủ chưa, chỉ buồn bã thì thầm: "Thật ra không phải em không muốn."

Một đôi mắt sáng ngời mở ra trong đêm đen, lẳng lặng lắng nghe.

"Em chỉ có hơi sợ hãi."

Trong lúc nói chuyện, giọng nói của cậu dần trở nên nghèn nghẹn, nghĩ là biết ngay omega lại khóc nhè.

Cố Tranh xoay người Lâm Nhuận An lại đối mặt với hắn, bàn tay thô ráp do thường xuyên cầm súng luyện tập nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt omega.

"Ngủ đi."

Ánh trăng lờ mờ soi vào phòng không tiếng động.

Lâm Nhuận An nặng nề nhắm mắt lại ở trong lòng ngực Cố Tranh, hắn nhìn cậu một hồi, khóe miệng hơi cong lên sau đó cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng hôm sau, Cố Tranh dậy sớm mặc quân phục đi họp. Khi Lâm Nhuận An thức dậy trong phòng đã trống trơn, hắn để lại cho cậu một tờ giấy nhỏ, bảo chờ hắn đi họp về sẽ dẫn cậu đi chơi.

Lâm Nhuận An chẳng còn mảy may gì chuyện xấu hổ vào tối hôm qua nữa, nghĩ đến lúc được ra ngoài chơi, được đi ăn ngon là vui muốn bay lên trời.

Cậu xem lại những dự định đã chuẩn bị sẵn, chọn đi chọn lại cuối cùng quyết định sẽ đi công viên địa chất ở ngoại ô của thủ đô. Nói là công viên nhưng thực chất là một khu vực ven sông lâu đời, nhờ có phong cảnh tuyệt đẹp mà được con người cải tạo lại làm thành một nơi nghỉ dưỡng và giải trí.

Cố Tranh họp xong, từ chối hết những xã giao vô bổ, hắn bị một đám người trung niên trêu rằng Cố thiếu tướng tìm được ý trung nhân nên muốn về sớm để làm chuyện đó, hắn nghe xong chỉ lạnh mặt cười cho qua.

Một lũ miệng mồm dơ bẩn chỉ biết nói những chuyện chẳng ra thể thống gì, tuy cũng có những người cương trực ở đó nhưng dù cho có trong hoàn cảnh nào đi nữa thì cái lũ kia vẫn làm chướng mắt hắn.

Cố Tranh về khách sạn đã qua giờ trưa một chút, thấy Lâm Nhuận An đang vừa ngồi ăn cơm vừa xem TV.

"Sao bây giờ mới ăn?"

"Em muốn chờ anh cùng ăn nhưng đói quá không chịu nổi nên gọi cơm luôn rồi, anh ăn gì chưa?"

"Chưa."

Lâm Nhuận An nghe xong định chia đồ ăn ra cho Cố Tranh, nhưng hắn lại đi về phía cậu rồi thản nhiên cầm phần mì cậu đang ăn dở bỏ vào miệng.

"Đây là..."

"Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta đi."

Cố Tranh hay có cái kiểu lơ đi những gì Lâm Nhuận An nói, khi hắn nói xong thì cúc áo quân phục cũng đã được cởi hết.

Khoảng ba giờ chiều, ngất ngư hết cả quãng đường dài bọn họ mới đến được công viên. Vì còn trong giờ hành chính nên buổi chiều không có nhiều khách lắm, hai người thuận lợi mua vé xong, lên cáp treo ngồi.

Lúc lên đến đỉnh núi, thấy được mặt trời to lớn đang bị mây mờ bao quanh như ý nguyện, Lâm Nhuận An vui ra mặt, ánh mắt sáng lấp lánh, phấn khích kéo tay Cố Tranh.

"Đẹp quá đi."

Cố Tranh cúi đầu cười cười, ngẩng đầu lên thì rút lại nụ cười một chút mới ôn hòa nói, "Ừ, quả thật rất đẹp."

Nghe hắn nói xong Lâm Nhuận An tự nhiên muốn nghịch ngợm, nhích người muốn kề mặt sát vào Cố Tranh nhưng đạp phải cục đá không vững làm suýt chút nữa té ngã. May mà Cố Tranh đỡ kịp, lầm bầm la rầy, "Cẩn thận nào."

Lâm Nhuận An không quan tâm, chỉ cười rồi hỏi, "Vậy Cố tiên sinh thích mặt trời hay thích em?"

Bây giờ Lâm Nhuận An đã to gan lắm rồi, chẳng còn nhớ chuyện làm cậu xấu hổ vào tối hôm qua nữa.

Cố Tranh thấy cậu vô tư, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu, đôi mắt kia vừa sáng vừa trong đang tràn ngập mong chờ nhìn lấy hắn. Trong lòng hắn vui như mở cờ, cuối cùng không thèm liêm sỉ nữa, vừa cười vừa nói.

"Thích thiếu tướng phu nhân."

Lâm Nhuận An vốn chỉ muốn trêu Cố Tranh một chút, không ngờ đối phương cao tay hơn, cậu vừa đỏ mặt vừa cảm thấy hạnh phúc.

Bước chân hai người mãn nguyện đạp lên ánh chiều tà, theo chân nó dần dần đi xuống núi.

- ---

Các bác sắp được húp nước thịt rồi đó =))) nhưng chỉ là nước thôi =)))