*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ta tài hèn sức mọn làm gì có tài giỏi như lời Thúy Hoa tiểu thư nói. Nếu có biểu hiện ở đây ắc hẳn sẽ bị mọi người chê cười. "
Vân Phượng nhắc ly nước lên nhấp môi .
Ánh mắt tà tứ nhìn thẳng vào Vân Thúy Hoa.
Lệ khí trong người như tràn ra ngoài bóp lấy cổ họng của người khác.
Không khí náo nhiệt trong chính điện phút chốc lắng xuống.
Mọi người đều cảm giác như đang bị một sức mạnh vô hình áp đặt.
Một tiểu thư khuê các làm sao có thể địch lại khí thế lãnh liệt của một người từng chém gϊếŧ trên chiến trường.
Bước chân bất giác lùi về sau.
Thúy Hoa cảm thấy cơ thể mình thật lạnh lẽo.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể nào rút lại ."Còn có cô cô ,người ấy sẽ không để mình xảy ra chuyện gì" Nàng ta đang cố sức thôi miên lấy mình.
" Quận chúa quá khiêm tốn rồi. Chuyện cầm, kỳ, thi,họa quận chúa đều tinh thông ai ai cũng biết.
Làm sao có thể nói là tài hèn sức mọn." Trong giọng tuy thản nhiên nhưng nghe kỹ sẽ bắt được một tia run rẩy.
"Hộ quốc công chúa quá cố là một tài nữ kinh diễm một phương.
Quận chúa là con của người thì làm sao có thể kém cỏi.
Tại sao quận chúa không biểu hiện một chút để mọi người có thể mở rộng tầm mắt. " Hoa quý phi thấy cháu gái mình sắp không xong liền tiến lên tiếp đòn.
Bà nhất quyết phải làm cho ả nha đầu này mất mặt.
Mọi người phía dưới ai nấy trong lòng đều háo hức.Họ thật muốn xem quận chúa biểu diễn a~
Nhất là nam nhân. Các nam tử quý tộc hay các công tử nhà quan lại đều mong ngóng không ngừng.
Gương mặt đó, thần thái đó cùng với tài năng kinh diễm thì làm sao bọn họ có thể chịu được.
Trong lòng sinh ra một cảm giác muốn độc chiếm.
Độc chiếm, nhất định phải độc chiếm lấy nữ nhân này.
Ánh mắt của Thái tử sáng quắc nhìn vào Vân Phượng.
Một nữ nhân như vậy mới xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ.Làm nữ nhân sánh bước cùng hắn.
Chỉ có một người là Tĩnh Hàn thì trong lòng đang cảm thấy vô cùng bất mãn .
Hừ...hắn nhất định phải chen chân vào. Không được để nàng ấy một mình lên đài.
Nếu giống như kiếp trước Phượng nhi sẽ theo ý của Ly quý phi vũ cùng ca một đoạn......
Hắn đã biết mình nên làm gì a~
"Nha đầu, đã thật lâu không ca cho bổn cung nghe rồi. " Ly quý phi nhẹ nhàng nói một câu.
Bà cũng muốn nha đầu này biểu hiện tài năng của mình trước mặt mọi người.
Dẩu sao thì năm nay cũng đã mười ba ,một vài năm nữa sẽ cập kê.
Bây giờ bắt đầu kiếm người thích hợp cho hôn phối là vừa rồi.
Nữ nhân càng xinh đẹp càng tài giỏi thì sẽ được nhiều người yêu thích.
Tìm người hôn phối cũng sẽ rộng tay hơn.
[Tg : Ý nói có nhiều đối tượng để lựa chọn a~ ]
Lướt nhìn xuống phía dưới..ừm....có một vài nam tử nhìn rất được.
Có thể vừa mắt nha đầu a~
Thật không may trong mắt bà lại không hề có Tĩnh Hàn.
Vân Phượng cảm thấy trong lòng thật bất đắc dĩ .Ngược nhìn lên bằng đôi mắt long lanh ngập nước nhưng thật không may.
Ngọc cô không thèm nhìn về phía nàng a~
Được rồi! Chỉ là hát một chút thôi mà. Người ta hát được thì nàng hát được.
Nương theo lực tay của A Thi mà đứng lên.
Đặt ấm lô bằng bạc vào trong tay A Linh ra hiệu một mình nàng sẽ ra sân.
Dáng người thướt tha được che đậy dưới làn váy dài. [Tg : Ta tả rất dỡ nên các nàng nhìn hình nha~Ta sẽ cố tìm hình thích hợp để các nàng dễ tưởng tượng.]
Trâm cài trên tóc nàng nhẹ lắc lư theo từng bước đi.
Ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua như muốn lấy đi hồn phách của người khác.
"Ly quý phi đã nói vậy làm sao ta đây có thể chối từ. " Đứng giữa chính điện mặc kệ bao ánh nhìn nóng bỏng.
"Nghe nói Quận chúa âm luật trác tuyệt.
Thần đã ngưỡng mộ từ lâu, không biết hôm nay thần có vinh dự đệm nhạc cho quận chúa?!! " Ánh mắt Tĩnh Hàn vô cùng chân thành tha thiết.
Nam nhân này..... haiz...ngươi đã đứng dậy thì ta làm sao có thể bắt ngươi ngồi xuống lại chứ.
"Như vậy thì đa tạ Thừa Tướng rồi "
"Haha~ Thừa tướng trước giờ luôn nổi tiếng là người cuồng si đối với âm luật. Đoạn nhạc này chắc chắn sẽ thật đáng nghe." Hoàng đế cười lớn nói.
Tên hồ ly này không phải bị dính hoa đào của cháu gái trẫm rồi chứ .
Phía dưới các vị tiểu thư đều không kiềm nén được mà vặn khăn tay.Nhất Vân Thúy Hoa khăn tay tựa như sắp rách.
Thừa tướng chính là ý trung nhân trong mắt của nàng ta.
Nàng ta luôn ước một ngày có thể trở thành nhất phẩm phu nhân thừa tướng.
Hừ...Tại sao? Tại sao chứ?
Các nam nhân có ý định với Vân Phượng liền trong mắt nổi lên cảnh giác.
Thừa tướng làm vậy là có ý gì?!!! Người ấy có ý với Mị Nguyệt quận chúa hay chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ?!!??
Nếu thật sự là có ý thì bọn họ cũng không dám tranh giành. Đừng nhìn bề ngoài thừa tướng nho nhã ôn nhu nhưng thủ đoạn thì......
"Trăng hôm nay thật sáng.
Mị Nguyệt xin hát một bài có ánh trăng vậy. "Nói xong bước lùi xuống một chút để đứng song song với Tĩnh Hàn.
"Thừa tướng có biết Mặc Trung Phong Nguyệt Khách? " Vân Phượng nghiên người một chút nói với Tĩnh Hàn.
"Thần biết " Trái tim nhảy lên thình thịch. Cảm giác này thật tốt.
Ngồi xuống trước huyền cầm chờ nàng cất giọng.
"Thừa tướng " Vân Phượng nhỏ giọng kêu.
Tĩnh Hàn không hiểu nhìn nàng.
"Cho ta mượn quạt của ngươi đi" Vân Phượng lại nhỏ giọng nói tiếp.
Tĩnh Hàn đương nhiên sẽ lấy quạt bên hông mình dân hai tay lên cho nàng a~
___________________Hết________________