Tích tắc! Tích tắc!
Tiếng kim đồng hồ chầm chậm quay cứ vang vang dọc hành lang lớn và dài, mỗi phút mỗi giây trôi qua giống như đằng đẵng hơn vài tiếng, thời gian trôi y hệt từng hạt cát len qua tầng tầng lớp lớp không khí rơi xuống đáy biển.
Nỗi lo của Mạc Thanh Hoa ngày một lớn, trong bụng cứ như có hàng vạn sợi tơ mỏng cắt qua cứa lại gần như muốn rỉ máu.
Bà không có chồng, cũng không có con, cho nên đối với đứa cháu gái duy nhất là Mạc Khánh Ngọc bà đều đặt hết tình yêu thương và kỳ vọng lên hai vai cô, từ khi Mạc Thanh Phi Mất thì chồng bà ấy cũng ngã bệnh, sau đó không lâu cũng nối bước theo vợ chỉ để lại một mình Mạc Khánh Ngọc, cũng vì lẽ đó mà Mạc Thanh Hoa càng khắt khe hơn, độc đoán hơn.
Cuộc sống của cô đột ngột thay đổi, chỉ trong một năm mà đã có quá nhiều chuyện ập đến, nó khiến cô cảm thấy lạc lõng, chơi vơi với cuộc sống. Những ngày sống cùng với người dì này cũng giống như bị nhốt trong trại cải tạo, làm cái này không tốt, cái kia không được, phải như thế này như thế kia thế nọ thế lọ thế chai.
Mạc Khánh Ngọc chịu áp lực suốt một quãng thời gian, cho đến khi cô trốn khỏi nhà hằng đêm để đi đây đó xả stress, trong những cuộc vui cô vô tình quen biết nhị thiếu gia nhà họ Tô.
Tô Vạn Kim!
Vị thiếu gia này trừ bỏ sinh ra đã nhiều tiền ra thì chẳng có gì hơn người, mà ngược lại hắn ta còn là một người không có chí làm ăn, suốt bao năm khi phụ giúp cho gia nghiệp Tô Vạn Kim chỉ biết bình đạm cho hết một ngày, đêm đến lại tụ tập với đám bạn tâm giao ăn chơi khắp nơi.
Ấn tượng ban đầu gặp nhau là oan gia, nhưng có lẽ ghét của nào trời trao của đấy nên cứ mỗi lần đυ.ng nhau lại là một kỷ niệm không dễ dàng quên đi. Còn chưa đầy một tháng, hai người dần nảy sinh tình cảm.
Tình ái là thứ mà có thể khiến con người ta mụ mị đầu óc, sẽ không còn quan tâm thân phận, gia thế hay quá khứ của nhau. Mạc Khánh Ngọc biết mối thâm thù huyết hải của Mạc gia và Tô gia, nhưng cô không quan tâm cũng chẳng muốn quản nhiều, cô cứ như thế mà càng ngày càng yêu sâu đậm Tô Vạn Kim.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Khánh Ngọc dù có giỏi giấu diếm cỡ nào cũng chẳng thể chôn vùi bí mật này mãi mãi, Mạc Thanh Hoa đã tận mắt chứng kiến hai người họ hẹn hò với nhau rất hạnh phúc, bà đã làm ầm lên, trực tiếp nhúng tay phá hoại bọn họ, đến cuối cùng còn ép cô đính hôn với một người mà cô chưa bao giờ gặp qua.
Tình cảm dồn ép, uất ức chịu đựng giờ đây như nước tràn bờ đê, cô không thể nào chịu đựng được nữa, tâm can dằn xé sau nhiều ngày cuối cùng cũng đưa ra quyết định tự vẫn. Sớm thoát khỏi thế giới không vui vẻ này.
Viên Mạnh Linh tựa lưng lên tường nhìn chằm chằm vào khe hở ở dưới cửa mà không thể nào dời mắt khỏi được. Cậu có thể cảm nhận được bên trong căn phòng đang nồng mùi quái dị, đây có thể là linh tính trong người cậu đang phản ứng với hiện tượng siêu nhiên.
Mạc Thanh Hoa hai tay siết chặt đan vào nhau, vài giây lại đưa lên miệng lẩm bẩm khẩn cầu, Tô Kim Ảnh thở dài chán chường, vốn dĩ hắn đã bất bình trước cách xử lý của Mạc Thanh Hoa.
Lúc sau, cánh cửa mở ra, mùi máu tanh trong phòng đã vơi đi phần nào, nữ bác sĩ vẻ mặt vẫn lạnh nhạt tháo đôi găng tay đã nhuốm đỏ của mình, cô tháo khẩu trang ra rồi chậm rãi giải thích.
"Tạm thời cô Ngọc không gặp nguy hiểm gì nhiều, hiện tại thì vẫn chưa thể tỉnh lại ngay cho nên bà phải chăm sóc cô ấy cẩn thận."
Mạc Thanh Hoa vừa khóc vừa nắm chặt tay bác sĩ Lê: "Cảm ơn bác sĩ... Nếu không nhờ có cô thì con bé đã..."
"Cứu người là trách nhiệm của tôi, bà đừng khách sáo."
Bác sĩ Lê nhanh chóng rút tay lại, cô ấy chỉ mỉm cười cho có rồi dẫn theo nữ trợ lý nhỏ trở về phòng dành cho khách. Cô đi ngang qua Viên Mạnh Linh, dường như cảm nhận được ánh nhìn của cậu nên cô khẽ liếc mắt quan sát.
Viên Mạnh Linh hơi cau mày, cái cảm giác quỷ dị đó vẫn chưa chấm dứt, không chỉ thế mà mọi thứ xung quanh cậu đang nhòe đi, y hệt như cái lúc hai người họ đến gặp Trần Du Minh ở công ty thương mại Phong Hòa. Tô Kim Ảnh thấy cậu không thoải mái bèn nhỏ tiếng hỏi: "Cậu sao vậy? Không khỏe ở đâu hả?"
Cậu lắc đầu: "Không có gì."
Mạc Thanh Hoa chạy ùa vào bên trong, ngay lập tức bà quỳ bên cạnh giường, ánh mắt thương tâm đẫm nước mắt nhìn Mạc Khánh Ngọc an tĩnh nằm bất động trên giường bệnh.
Bộ drap giường bị vấy bẩn đã bị vứt lăn lóc trên mặt sàn láng bóng, lẫn lộn bên trong đó là bộ váy ngủ đã bị xé rách tươm, Mạc Thanh Hoa lúc này mới phát hiện cháu gái mình đang trần trụi dưới tấm chăn mỏng kia.
"Hai người đừng vào đây."
Mạc Thanh Hoa nhanh miệng cản bước chân của hai người nọ, Tô Kim Ảnh mặc dù đang cực kỳ khó chịu nhưng hắn vẫn không thể hiện ra ngoài mặt: "Cô ấy vẫn ổn chứ?"
Mạc Thanh Hoa không quay đầu nhìn họ, bà gật gật đầu: "Đã qua nguy hiểm..."
"Vậy chúng tôi không làm phiền bà nữa, ngày mai chúng tôi lại đến."
Tô Kim Ảnh kéo tay Viên Mạnh Linh muốn nhanh thật nhanh rời khỏi cái căn nhà này, thế nhưng Mạc Thanh Hoa lại ra chủ ý giữ bọn họ làm môn khách.
"tôi đã cho quản gia chuẩn bị phòng nghỉ cho hai cậu rồi, tiện đây cũng mời hai cậu tham dự lễ đính hôn."
Tô Kim Ảnh khó hiểu nói: "Cô ấy đã như vậy mà bà vẫn muốn tổ chức lễ đính hôn?"
Mạc Thanh Hoa lau đi vệt nước bên khóe mắt, lúc này giọng nói của bà đã không còn run rẩy nữa: "Lễ đính hôn này không thể hủy."
Tô Kim Ảnh sa mạc lời, người con gái kia đã thành ra bộ dạng sống dở chết dở này vẫn phải bị sự độc đoán của bà ta ép buộc, rốt cuộc là Mạc Thanh Hoa có thật lòng yêu thương cô ấy không chứ? Thứ tình thương đó chẳng phải quá ngột ngạt hay sao?
Viên Mạnh Linh cũng đồng một loại suy nghĩ như Tô Kim Ảnh, cậu chẳng tài nào hiểu được cách tư duy của Mạc phu nhân này.
Quản gia Mạc từ đầu tới cuối vẫn là nét mặt quá đỗi điềm tĩnh, chẳng có chút biến chuyển gì kể cả việc cô Ngọc tự vẫn, ông trầm ổn dẫn hai người họ đi dọc hành lang tầng hai, rẽ đoạn này rồi ngoặc qua khúc kia, đi khoảng tầm năm phút sau mới đến được phòng dành cho khách mà Mạc Thanh Hoa đã chuẩn bị cẩn trọng.
"Cám ơn ông."
Viên Mạnh Linh lễ phép cúi đầu rồi mới đóng cửa phòng, bên trong bày trí không quá lộng lẫy nhưng cũng chẳng đơn giản, nhìn sơ qua có thể hình dung ra được tâm ý của bà ta đối với họ.
"Mệt chết."
Tô Kim Ảnh tùy ý lột bỏ chiếc áo khoác Jean xanh đậm ném lên ghế cạnh bàn, đôi giày thể thao cùng vớ đều bị ném lung tung trên sàn, sau đó thoải mái nằm phịch lên giường lò xo, đệm nhún nhảy một hồi khiến hắn có cảm giác như đang lơ lửng trên tầng mây.
Hắn lè nhè vùi đầu vào gối: "Dễ chịu quá đi, hiện tại ông đây muốn chợp mắt một tý."
Viên Mạnh Linh thói quen không bê bối như Tô Kim Ảnh, cậu có quy củ, biết giữ sạch sẽ gọn gàng dù cho có ngủ ở nơi xa lạ. Cậu cẩn thận lột áo khoác hoodie móc lên giá treo, giày dép và với nằm rải rác khắp sàn nhà được cậu nhặt lại đặt vào một vị trí ổn định, chiếc túi đeo chứa Dụng Cụ Hành Nghề thì cậu vẫn đeo kè kè bên người, nhất quyết không chịu bỏ xuống, trừ phi là cậu phải đi tắm, nhưng chiếc túi vẫn được treo trên nắm cửa phòng tắm.
Tô Kim Ảnh nằm đó, mắt hé hé ra quan sát mọi nhất cử nhất động của Viên Mạnh Linh, hắn thở đều lên tiếng: "Mạnh Linh, cậu nói xem nếu cậu là con gái thì có phải trở thành một cô vợ nhỏ đảm đang không?"
"Anh nói hàm hồ cái gì vậy? Tôi đâu phải con gái."
Viên Mạnh Linh vừa mờ mịt vừa khó hiểu, sao đột nhiên anh ta lại hỏi như vậy?
Tô Kim Ảnh luôn luôn nói những thứ có thể khiến cậu bộc lộ vô vàn những biểu cảm mà hắn xem là thú vị, lần này cũng không ngoại lệ, nhìn cậu ngốc xít thế kia khiến hắn vui vẻ.
"Tiếc thật đó, nếu không tôi sẽ cưới cậu làm vợ."
Viên Mạnh Linh chợt đã nhận ra mình bị tên lưu manh này trêu chọc, cậu hung dữ lườm hắn: "Lưu manh."
"Cậu lại mắng người nữa rồi."
"Vì anh đáng."
"Cậu không sợ tôi tổn thương sao?"
"Không nói với anh nữa, tôi đi dạo đây." Cậu ra đến cửa, thật là chẳng thể nói nổi con người kia.
"Ấy! Không rủ tôi đi cùng?"
Tô Kim Ảnh gọi với tới nhưng bị tiếng cửa sập đập vào mặt, hắn thở dài nhìn lên trần nhà một màu vàng nhạt mờ ảo, gió bên ngoài thổi vào chỉ khiến cơn buồn ngủ mau chóng ập đến với Tô Kim Ảnh hơn nữa. Tầm hơn hai phút sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng ngáy nhỏ và đều.
--------------------------------------
Viên Mạnh Linh đi dọc hành lang, cậu lặng lẽ để linh tính quỷ dị dẫn dắt mà không hề suy nghĩ gì nhiều, cứ như là có ai đó đang thôi thúc cậu phải bước từng bước một.
Chỉ mới vài giây trước, cậu còn đấu khẩu với con người dở hơi kia, nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thì mọi thứ đối với cậu đều trở nên mơ hồ, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng không còn rõ ràng nữa.
Căn dinh thự này sao đến bây giờ mới kỳ lạ như vậy? Lúc mới bước vào cậu chẳng hề có cảm nhận gì cả...
"Cậu đi đâu vậy?"
Giọng nói gay gắt phát ra từ phía sau cậu, tiếng bước chân lọc cọc tiến đến gần, Viên Mạnh Linh vẫn nhìn thẳng về phía trước mà không quay đầu lại.
Cho đến khi gương mặt nhăn nhó của cô Thanh giúp việc sừng sững trước mắt cậu, Viên Mạnh Linh mới có phản ứng đáp lại: "Cháu đi dạo một chút..."
"Bị lạc rồi sao?"
"Hình như là vậy, cháu muốn ra ngoài vườn."
Cô Thành thở dài phiền phức, dù vậy vẫn kiên nhẫn chỉ cậu lối đi đến cửa sau ra thằng vườn hoa.
Cậu không biểu lộ quá nhiều thái độ trên mặt, sau khi được chỉ xong liền chậm rãi bước theo hướng phía bên phải. Cô Thanh đứng đó nhìn cậu một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng cậu khuất sau chỗ rẽ.
Chợt cô cảm thấy có điều gì đó hơi lạ...
"Đợi đã... Sao cậu ta biết Mạc gia có vườn hoa?"
Cô Thanh lẩm bẩm, suy nghĩ về vấn đề này một lúc, cô nghĩ rằng có lẽ là do bà chủ đã chỉ cho cậu biết, với lại chuyện này cũng không quan trọng bằng việc cô phải đi chuẩn bị nước tắm cho bà chủ. Thế là cô giúp việc ném cuộc trò chuyện lạ lùng vừa rồi ra khỏi đầu.
Cậu lững thững đi, mất không quá nhiều thời gian để cậu có thể đứng ngay cửa, dưới cành dâu tằm treo trên thanh cửa.
Khu vườn hoa rộng lớn trước mặt lại chẳng phải vườn hoa bình thường với thảm cỏ rộng, hay là vài gốc cây cao to rợp[ bóng mát.
Nó giống như một cái mê cung với nhiều thật nhiều những bụi hoa hồng đủ loại màu sắc xếp theo từng dãy, từng chùm, từng vị trí đặc biệt.
Sắc trời lúc này đã đổ bóng về chiều, khu vườn hoa này bỗng được phủ lên một lớp u ám khó tả, bên trong không khí cũng thoang thoảng mùi vị ẩm ướt pha lẫn hương thơm nồng gay mũi.
Viên Mạnh Linh như người mất hồn bước vào, cũng chẳng rõ là đi đâu hay là nguyên do tại sao lại phải đến đây.
Xoẹt!
Vết cắt trên tay rướm máu, cơn đau rát đánh động tiềm thức của cậu. Viên Mạnh Linh nhìn xuống cánh tay nơi vừa bị bụi gai cắt trúng, một màu đỏ tươi đập vào mắt, cậu ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
"Vườn hoa? Làm sao mình biết được nơi này..."
"..."
"Mình bị gì vậy..."
"Là tôi gọi cậu đến."