Các bạn học và thầy Triệu đứng trên bục giảng đều bị màn tự giới thiệu tung bay bung lụa hết sức này làm cho đờ cả người, không biết phải làm sao, thầy Triệu là người phản ứng lại trước: “Được rồi, chào mừng bạn Diễm. Diễm Hàn, em ngồi xuống cạnh Giang Diệu đi.”
Giang Diệu ngẩng đầu, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Diễm Hàn xong rồi lại tiếp tục nằm sấp xuống ngủ.
Trước giờ mỗi khi đi học, Diễm Hàn hoặc là thả hồn bay bổng đi vào cõi thần tiên, hoặc là nói chuyện phiếm làm việc riêng, nhưng rất hiếm khi thẳng thừng úp mặt xuống bàn nằm ngủ.
“Chào các em, thầy là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, dạy môn Toán, họ Triệu, tên thầy là Triệu Hữu Tiền,” các bạn học sinh cười ầm nhưng là cười theo kiểu tôn trọng, thầy Triệu cũng nhịn không được mà bật cười, ông vỗ tay, “Yên nào. Các em có thể gọi tôi là thầy Triệu, tuy rằng tên là Hữu Tiền nhưng thật ra thầy nghèo lắm. Tuy nhiên, tinh thần của tôi thì giàu có. Chúng ta sẽ vượt qua hai năm tiếp theo cùng với nhau. Hy vọng các em có thể mở lòng, toàn tâm toàn ý chấp nhận thầy…”
“Người anh em, hồi trước đi học ở đâu đấy?” Hàng phía trước có một nam sinh quay đầu lại hỏi Diễm Hàn.
“À, Mỹ.” Diễm Hàn trả lời, “Học mỗi năm lớp 10 thôi.”
“Xin chào, tui tên là Ngô Tư Nhạc, lớp trưởng.” Cậu ta tự giới thiệu.
“… Được rồi, mấy bạn ở đằng sau đừng nói chuyện nữa.” Thầy Triệu liếc mắt nhìn sang chỗ Diễm Hàn, “Diễm Hàn, gọi bạn cùng bàn của em dậy đi, một hồi nữa là vô lớp rồi, khiến cậu ta tỉnh lại trước đã.”
Những học sinh ý thức mơ hồ bị những lời thao thao bất tuyệt của thầy Triệu thôi miên nghe vậy thì tỉnh táo lại ngay lập tức, nhất loạt quay đầu lại nhìn dãy bàn đằng sau.
“Bồ cảm thấy một trong hai người bọn họ ai sẽ thắng?”
“Tui cũng không rõ lắm, cậu trai đẹp mới chuyển tới này coi bộ sức chiến đấu cũng không yếu đâu.”
“Như trên, nếu là trước kia tui nhất định sẽ cá năm tờ Mao anh Giang thắng, nhưng bây giờ tui chỉ dám đặt một tờ Mao thôi…”
“Ai nói hai tụi tui nhất định sẽ đánh nhau?” Diễm Hàn chọc chọc Giang Diệu trong ánh nhìn lo lắng của Ngô Tư Nhạc, không hề cảm thấy chút gánh nặng tâm lý nào: “Ê, người anh em, dậy coi.”
Giang Diệu không hề động đậy, trông có vẻ như là đã ngủ thật rồi.
Diễm Hàn vẫn kiên trì, tiếp tục chọc: “Giang đại ca, chị dâu tới kìa.”
Thật ra lần đầu Diễm Hàn chọc thì Giang Diệu đã tỉnh lại rồi, chỉ là lười mở mắt ra thôi, nhưng Diễm Hàn bản lĩnh đầy mình, được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay lúc chuẩn bị chọc thêm lần thứ ba thì rốt cuộc Giang Diệu cũng mở mắt.
“Đừng quấy rầy tao,” Giang Diệu hất tay cậu ra không thương tiếc, sau khi ném lại cho cậu bốn chữ thì lại tiếp tục nằm xuống bàn.
Diễm Hàn không cho cậu ta cơ hội đó, vắt tay ngang bàn Giang Diệu: “Mình tốt bụng gọi cậu dậy, cũng không thiếu nợ tiền cậu, đừng vô tình như vậy chứ.”
Giang Diệu giơ nắm đấm lên, định vụt vào mặt Diễm Hàn, Ngô Tư Nhạc cầm lấy một quyển sách tiếng Anh chuẩn bị mạo hiểm tính mạng để chặn cú đấm này lại hộ Diễm Hàn, thầy Triệu đang sải bước tới, nhưng nắm đấm của Giang Diệu được tung ra rất mau lẹ.
Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên.
Diễm Hàn nghĩ rằng mình phải cân nhắc cho kĩ vấn đề trước mắt đã, cậu né đi nhưng bởi vì quán tính đáng chết mà cả người ngả hẳn ra đằng sau, ngay khoảnh khắc lưng chạm đất, Diễm Hàn cảm thấy không thể tha thứ Giang Diệu dễ dàng như vậy, tuy rằng bản thân còn thiếu người ta một cái ơn. Thế là ỷ vào việc có đôi chân dài, cậu đạp một cái vào ghế Giang Diệu.
Sau đó Diễm Hàn mới biết cái gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống thực sự có ý nghĩa gì.
“Cái eo đáng thương của toi…” Diễm Hàn nhìn người đang đè trên ngực mình, “Giang đại ca, anh nhào vào ngực iêm như vậy, chị dâu mà thấy… Không được tiêu diệt em đâu à!”
Bạn học trong lớp: “…!!!” Hình như tui đã biết được bí mật gì rồi?!
Thầy Triệu: “… Chị dâu?”
Khoảng cách giữa Giang Diệu và Diễm Hàn cực kỳ mờ ám, có thể nói là mặt kề mặt, các học sinh đi ngang qua cửa lớp 11-7 sôi nổi dừng chân lại, tò mò quan sát cảnh này. Cũng có vài người không sợ chết mà lén chụp ảnh.
Giang Diệu cũng hơi mông lung, vậy nên khi cậu ta đứng dậy chân vẫn còn run rẩy đứng không vững, đè một đầu gối lên đùi Diễm Hàn.
Diễm Hàn: “Đυ.…”
Con trai ở tuổi này chỉ lo cao lên chứ thật ra gầy lắm, xương cũng cứng như thép. Bị đầu gối thúc vào, khỏi nói cũng biết là thốn đến tận rốn. Diễm Hàn chợt nghĩ rằng cái ơn tình giấy lau kia không còn nữa rồi.
Cuối cùng vẫn là thầy Triệu đen mặt, chấm dứt mọi chuyện: “Hai người các anh xuống văn phòng một chuyến cho tôi, tôi mời các anh uống trà…”
“Thứ nhất, hãy nói cái vụ chị dâu kia là sao cái đã.” Thầy Triệu tựa lưng vào ghế, uống một ngụm trà.
Giang Diệu là đối tượng bị tai tiếng, bình tĩnh đút hai tay vào túi quần, lẳng lặng nhìn Diễm Hàn.
Diễm Hàn: “…” Vậy cũng tin?
“Thầy Triệu, em nói giỡn thôi,” Diễm Hàn nhìn thẳng vào mắt Giang Diệu, “Một nam sinh vô tình như vậy, nếu có thể tìm được bạn gái, em thề em theo họ nó luôn.”
Giang Diệu ngó lơ không chấp.
Thầy Triệu gật đầu, coi như chấp nhận lời giải thích của Diễm Hàn, nói tiếp: “Thứ hai, Giang Diệu, tại sao em lại đánh người khác?”
Diễm Hàn: “Em thiếu đánh ạ!”
Thầy Triệu: “…” Tôi thấy em thiếu đánh thật đấy!
Người bị đánh cũng đã nói mình là thiếu đánh, thầy Triệu đành phải tiếp tục bỏ qua, chuyển sang vấn đề tiếp theo: “Thứ ba, hai người các em có thể đi học đàng hoàng không vậy? Còn em Giang Diệu nữa, đi học đừng có ngủ.”
Giang Diệu: “Tuỳ tâm trạng thôi.”
Đây là lần đầu tiên thầy Triệu tiếp xúc với cô cậu học sinh nào ngông cuồng đến vậy, lại còn gặp được tận hai người một lúc, tâm trạng đã sắp sửa rơi tụt xuống đáy giếng rồi.
Diễm Hàn: Làm sao bây giờ vì sao tui muốn cười dữ vậy nè.
Thầy Triệu chỉ chỉ Giang Diệu: “Giang Diệu, em về học trước đi. Diễm Hàn, em ở lại một chút.”
Giang Diệu vô cảm bước vòng qua Diễm Hàn, đẩy cửa rời đi. Diễm Hàn có dự cảm rằng, tiết đầu tiên là tiết Ngữ Văn, nhất định Giang Diệu sẽ ngủ tiếp.
Thầy Triệu chờ Giang Diệu rời đi rồi lại nhấp một ngụm trà: “Ở cùng một ký túc xá với Giang Diệu, cảm giác như thế nào?”
“Khá tốt ạ.”
“Còn chưa qua buổi tối đầu tiên mà đã nói khá tốt?” Giờ khắc này biểu cảm trên mặt thầy Triệu rất phong phú, thầy đưa ghế qua, “Ngồi đi.”
Diễm Hàn không hiểu ra sao, nhìn thầy Triệu thần thần bí bí kéo ghế về phía trước: “Em có biết những người ở chung một ký túc xá với Giang Diệu trước kia đều nói gì không?”
Diễm Hàn có hứng thú rồi.
“Thầy cũng là nghe từ một giáo viên khác của lớp số 7 thôi, nhưng đại để là tính tình cậu nhóc này kỳ quái thật sự,” thầy Triệu đẩy mắt kính lên, “Có người nói, đến đêm em ấy mộng du, cầm một con dao chặt thật lớn đi chém người. Còn có người nói, em ấy có sở thích giả gái, giữa đêm hôm khuya khoắt tĩnh lặng bỗng mặc váy trắng như nữ quỷ trong phim kinh dị… Nói chung là muôn hình muôn dạng, cái gì cũng có cả, em tin không?”
Diễm Hàn cười đến nỗi không thở nổi: “Hình ảnh đó đẹp quá, không tài nào tưởng tượng nổi.”
Thầy Triệu cũng bị bản thân chọc cười, bảo: “Đương nhiên là không thể tin được những lời này rồi, giáo viên nào cũng biết mấy chuyện này đều là do bọn nhóc đó không muốn ở chung với Giang Diệu nên mới biện lý do như vậy. Thầy nói em nghe những lời này là muốn nói với em, nếu em không muốn ở cùng một phòng với cậu ta thì tới tìm thầy ngay, không cần vắt óc nghĩ linh tinh làm gì. Tuy rằng tính bạn Giang Diệu hơi khó chịu nhưng đến khi vào học, em ấy sẽ ngồi vững ở vị trí top 1 toàn khối, các em ở cùng một ký túc xá cũng tiện giao lưu học tập.”
Diễm Hàn: Top 1 toàn khối?
Diễm Hàn đoán thế nào thì y chóc như thế, cậu bước vào lớp học, thấy ngay Giang Diệu đang nằm sấp lên bàn.
Diễm Hàn lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu vẽ bậy.
Trường phổ thông Thực nghiệm là trường cấp 3 tốt nhất quanh vùng này, với tỉ lệ nhập học cao và ổn định. Phần lớn học sinh đều tuân thủ kỷ luật và tự giác tích cực nên để bày tỏ sự tín nhiệm và yên tâm của trường với bọn trẻ, nhà trường cũng không quản lý quá nghiêm, tối nào cũng có thể rời khỏi trường, miễn là về trước mười giờ. Thỉnh thoảng có mấy đứa cứng đầu cứng cổ, các giáo viên cùng liên thủ lại thì cũng ép xuống được. Bên phải cổng trường phổ thông Thực nghiệm có một trung tâm thương mại và một khu phố ăn vặt, cuối phố là trường trung học số Ba. Trung học số Ba là một trường phổ thông bình thường, lưu manh chiếm đa số, ai cũng không dễ chọc. Diễm Hàn nhẩm lại trong đầu những tin “tình báo” moi được từ chỗ Hàn Lăng hồi sáng nay về trường học này, thầm tính xem khi nào thì có thể rời trường một lần. Còn chuyện phiền phức nhất là hiện giờ ngày nào cậu cũng nhận được một xấp thư tình bự chảng, chất đống ở trên bàn, trong đó có một nửa là của Giang Diệu, tên kia lười ném đi nên cứ thế đẩy qua bên bàn cậu luôn.
Diễm Hàn viết hai chữ “nữ sinh” xuống ở một chỗ trống trong sách giáo khoa rồi vẽ một dấu chấm hỏi ở bên cạnh.
Khi chỉ còn hai phút nữa là tan lớp, Giang Diệu mới mở mắt ra. Cậu ta nhìn Diễm Hàn vẽ vời một hồi nhưng không nhìn ra Diễm Hàn đang nguệch ngoạc cái gì, bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Mày có bạn gái không?”
Diễm Hàn đang say sưa với kiệt tác của bản thân, nghe thấy năm chữ đột ngột này thì giật bắn: “Hả, bạn gái á? Không có.”
“Nhỏ kia không phải à?” Giang Diệu nhướng mày, hơi kinh ngạc.
“… Không phải. Sao tao có thể thích người kiểu đó chứ. Người tao thích nhất định phải da trắng, xinh đẹp, chân dài, thiếu một cái cũng không được.” Diễm Hàn cảm thấy tán gẫu với Giang Diệu mệt thấy mẹ, cậu lục tìm suốt một lúc mới ý thức được người Giang Diệu đang hỏi chính là cô gái lỡ đổ trà sữa vào mặt cậu ở sân bay hôm đó.
Chuông tan học vang lên, Diễm Hàn cố nhớ lại bài giảng của tiết này nhưng bỗng nhận ra mình không nghe lọt một chữ nào cả.
“Sau này nói chuyện mày có thể nói nhiều hơn mấy chữ được không? Nếu không thì tao không hiểu được mày đâu.”
“Nhưng rồi mày cũng hiểu được đấy thôi?” Giang Diệu nói một câu chặn họng Diễm Hàn.
“Chào bạn Diễm, tui tên Phó Dịch.”
“Mình tên Lâm Nhiễm.”
“Trịnh Duẫn Thần.”
“…”
Sau một vòng tự giới thiệu, Diễm Hàn đã ghi nhớ được tất cả mọi người dựa vào trí nhớ kinh người của mình. Trên cơ bản thì đã ghép được tên với mặt rồi.
“Tụi mày đều qua đây giới thiệu hết loạt, chưa chắc gì người ta đã nhớ kỹ được tên ai với mặt nào.”
“Dương Tử Văn, cậu đừng có nói những lời kỳ quặc như vậy nữa được không?” Ngô Tư Nhạc cau mày bảo.
“Mày mau tém tém lại một tí đi.” Phó Dịch nói.
“Sao nào, nghĩ thế không đúng à? Bây hỏi nó xem, coi coi nó nhớ được mấy người?” Người tên Dương Tử Văn chỉ vào Diễm Hàn, nói.
Diễm Hàn đánh giá Dương Tử Văn một lượt: “Đồ đồng bóng, hôm nay tâm trạng ông nội mày đang vui, không muốn đánh người, khuyên bây đừng chọc đến ông đây.”
“Nó thích nhất là ngấm ngầm giở trò sau lưng, tốt nhất là cậu đừng chọc vào nó. Đến lúc quấn lấy rồi thì cậu muốn hất đi cũng không hất ra được đâu.” Ngô Tư Nhạc nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Diễm Hàn.
“Không sợ, tao chờ cậu ta giở chiêu.” Diễm Hàn cười với Ngô Tư Nhạc rồi đứng lên, gọi lần lượt từng bạn học vừa mới tự giới thiệu: “Cậu này, Lâm Nhiễm. Cậu này, Trịnh Duẫn Thần. Cậu này, Triệu Dịch Lang…”
Cuối cùng, Diễm Hàn đặt một tay lên vai Phó Dịch: “Người cuối cùng, Phó Dịch. Bạn Dương, mời bạn nói xem, tôi có gọi sai tên ai không?”