Trước đó Dụ Dao về phòng ngủ đóng cửa, ngoại trừ việc thật sự mệt mỏi ra thì cũng bởi vì cô nhất thời không biết nên làm thế nào để chung sống với cún con trong cùng một không gian riêng tư.
Sau khi bố mẹ qua đời, cô không thể khống chế được mà càng ngày càng lạnh nhạt độc lập, từ chối sự náo nhiệt, chống cự sống chung, ngay cả cảm xúc và biểu lộ mà người người đều am hiểu như cười hoặc khóc, đối với cô mà nói cũng dần dần xa lạ.
Ngoại trừ Xoài và Bạch Hiểu mà công việc cần thì bên cạnh cô gần như không có sinh vật nào đến gần, lại càng không cần phải nói đến việc cùng người nào đó xây dựng nên quan hệ thân thiết sớm chiều chung đυ.ng, huống chi cún con dù cho có ngây thơ hơn đi chăng nữa thì dù sao cũng là người khác giới trưởng thành có tuổi tác tương tự cô.
Chiều cao một mét tám mươi lăm không phải là trò đùa, anh cao gầy đứng ở nơi đó, cho dù có mang một gương mặt thuần khiết như tiểu thiên sứ thì cảm giác tồn tại cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Dụ Dao thừa nhận, cô muốn tránh mặt một đêm để hòa hoãn một chút, điều chỉnh tốt tâm tính rồi lại đối mặt với anh.
Nhưng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cô nhắm mắt lại thì giây phút mạng sống giống như treo trên sợi tóc lúc tối đó liền lóe lên lặp đi lặp lại, cảm giác ngạt thở vì bị che miệng lại kéo tóc một lần nữa trở nên rõ ràng, còn có hình ảnh lúc cô tuyệt vọng nhất thì cún con làm việc nghĩa không chùn bước mà xông về phía cô.
Không được.
Cô trở mình ngồi dậy.
Cún con là người sống có máu có thịt, hiện tại anh một thân một mình, cả thế giới chỉ có cô là có thể tín nhiệm được, cô đưa người ta về thì sao có thể chỉ lo cho tâm trạng của mình mà qua loa ném anh ở đó được.
Tốt xấu gì thì cũng đi xác định xem anh có ngủ không.
Dụ Dao xuống giường, thả nhẹ bước chân mở cửa phòng, bất kể như thế nào thì cô cũng không nghĩ tới đi ra ngoài sẽ nhìn thấy cún con đang ăn thức ăn cho chó của Xoài, tay bận chân loạn, nuốt vào một nắm lớn, nghẹn đến mức sắc mặt cũng đỏ lên.
Rõ ràng là phải khó chịu đến mức hô hấp đều khó khăn rồi, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại không phải là muốn sống, ngược lại toàn thân đã tràn ngập… sự xấu hổ khổ sở?!
Trái tim của Dụ Dao sắp nhảy lên đến yết hầu rồi, cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp rót một ly nước ấm rồi nhét vào tay cún con, giọng điệu không tự chủ được mà trở nên nghiêm khắc: “Uống nước cho nó xuống! Nuốt từ từ! Anh ăn thức ăn cho chó làm gì!”
Cún con uống nước, đau khổ mà nuốt xuống, trước mắt là một mảng trắng xóa, trái tim run rẩy rớt xuống đáy vực vỡ thành mảnh vụn, nhiệt độ cơ thể trên người cũng đang mất đi một cách nhanh chóng, dưới tình thế cấp bách, anh đưa bàn tay lạnh buốt tới, cầu xin mà nắm chặt đầu ngón tay của cô.
Cô đang tức giận.
Anh cũng không ăn vụng nữa, có thể đừng đuổi anh đi không.
Lúc này Du Dao cũng kịp phản ứng lại, mi tâm cô nhíu chặt.
Thức ăn cho chó vốn không dễ ngửi, ở tình huống bình thường thì sao lại có người muốn ăn nó, vấn đề mà cô hỏi cún con cũng buồn cười, anh có thể bởi vì cái gì chứ? Còn không phải là vì đói à.
Là cô quá qua loa rồi, hoàn toàn không suy nghĩ kỹ lưỡng đến tình cảnh của cún con, anh lang thang ở bên ngoài thì nào có đồ gì đàng hoàng có thể ăn được, có lẽ là sữa và xúc xích là đồ ăn duy nhất anh có được trong mấy ngày qua, anh còn trông mong mà chạy tới tặng cho cô, bản thân thì không nỡ chạm vào.
Trong l*иg ngực của Dụ Dao dâng lên sự chua xót xa lạ, ngay cả trái tim cũng đang run lên khe khẽ.
Khóe mắt cô liếc về phía sô pha, đồ giường chiếu đã chuẩn bị đều không được động tới, ngược lại co trong một góc nhỏ bên tường có chút dấu vết bụi đất.
Cún con cũng chú ý tới, đôi mắt đỏ rực bỗng nhiên trừng lớn.
Anh không kịp đợi cho hơi thở thông thuận lại đã ngã trái ngã phải mà chạy gấp về phía chỗ ấy, dùng ống tay áo lau đi dấu vết bị bẩn, trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra tiếng thở, anh dùng hai tay vẽ ra một vùng nhỏ rất đáng thương, nghiêng đầu sang nhìn Dụ Dao một cách bất an.
Đuôi mắt hẹp dài của anh rũ xuống, thấy cô không đồng ý, anh sẽ không ngừng thu nhỏ vùng địa bàn đó, thu nhỏ hơn nữa, cuối cùng chỉ còn lại một vùng diện tích đủ để ngồi xổm.
Không cần anh nói ra, Dụ Dao đã hoàn toàn hiểu ý của anh.
--- “Tôi chỉ cần một góc cỡ đó thôi đủ rồi, không chiếm diện tích.”
--- “Tôi cam đoan không ăn vụng nữa.”
--- “Để tôi ở lại được không.”
--- “Cầu xin em.”
Dụ Dao nghĩ, thật ra lời Bạch Hiểu nói rất đúng, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì cô thật đúng là rất cặn bã.
Sao có thể để cho cún con trôi qua tệ như vậy.
Cô chỉ vào cún con: “Anh chờ đó cho tôi.”
Dụ Dao không giỏi nấu cơm, bình thường đều không như ý, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn gì, đồ đóng hộp thì lại được trữ không ít, cún con đói lâu ngày, dạ dày rất yếu, không thích hợp để ăn quá no bụng, thế là cô mở hai hộp cháo gạo nếp, đặt vào trong nồi hâm nóng.
Mùi thơm vừa mới bay ra, cô liền nhìn thấy cún con vụиɠ ŧяộʍ thò đầu vào từ cạnh cửa, hâm mộ mà nhìn ngó Xoài, nhỏ giọng mà nuốt nước miếng.
Anh tưởng là cho Xoài ăn.
Dụ Dao tắt lửa, khuấy cho cháo đỡ nóng rồi bưng ra cho anh, cô liếc nhìn vết thương cũ vết thương mới trên tay anh rồi thấp giọng nói: “...Há miệng.”
Cún con mờ mịt nghe lời, ngay sau đó là một muỗng cháo thơm mềm liền được đút vào.
Trong đôi mắt ảm đạm kia giống như có những đốm lửa sáng chói được đưa vào, phút chốc thắp sáng cả người anh, tràn đầy bóng dáng của cô.
Cún con ngậm lấy cháo không nỡ nuốt, lại sợ ăn chậm cô không thích, anh vui vẻ mà nâng chén lên ăn từng ngụm nhỏ, nuốt một cái là muốn ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười không có chút đề phòng nào với Dụ Dao.
Dụ Dao một lần nữa bị mỹ mạo tấn công mạnh, cô che ngực lại.
… Bà mẹ nó, đây là sự khiêu chiến tinh thần cường độ cao gì vậy.
Xoài đã tỉnh dậy, nó ngồi xổm bên cạnh, căm tức nhìn chằm chằm cún con, cún con bảo vệ lương thực mà ôm bát cháo, chậm rãi nghiêng người sang, để lại cho Xoài một bóng lưng ỷ được cưng chiều mà kiêu ngào.
Xoài bị chọc tức.
Dụ Dao quét mắt nhìn cún con một lần, quần áo trên người quá thật là quá rách rưới, chẳng trách anh không dám ngủ trên ghế sô pha, cô đi đến cái túi lấy tới từ chỗ Bạch Hiểu tìm ra một bộ đồ mới, bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Không phải… tắm rửa thì làm sao bây giờ?
Dụ Dao cứng ngắc mở miệng: “Ờm… anh biết tự tắm rửa không?”
Bên môi có đường nét tinh xảo của cún con còn dính hạt gạo, vẻ mặt trống rỗng vô tội, ngược lại thì căng thẳng mà kéo căng bả vai, giống như là anh mà không biết kỹ năng này thì sẽ bị hung dữ, bị mắng, bị đuổi ra khỏi cửa nhà.
Dụ Dao xoa trán thở dài, cô kiên quyết đi vào phòng tắm, xả nước ào ào vào trong bồn tắm, ném một cục ngâm bồn tắm có màu sắc đậm nhất, mãi đến khi mặt nước hoàn toàn mờ đυ.c.
Cô xách cún con đi vào, xụ mặt lột đi áo ngoài và quần dài của anh, dán băng keo cá nhân chống nước hoặc là bao màng bọc thực phẩm lên vết thương, cô vừa hành động ra hiểu vừa lạnh giọng chỉ huy: “Tự mình cởi hết đồ còn lại rồi vào bồn tắm, chỉ có thể để lộ từ ngực trở nên, tôi không cho phép thì anh không được nhúc nhích, nghe thấy chưa?”
Dụ Dao đợi ở ngoài cửa mười phút rồi mới gõ cửa đi vào, cho dù cô đã có chuẩn bị tâm lý đối với hình tượng bên trong đó nhưng khí huyết vẫn bừng bừng dâng lên.
Nước rất nóng, trong phòng tắm có màn hơi nước thật mỏng, sau khi cục ngâm bồn tắm tan ra thì sẽ có màu xanh sẫm đậm màu.
Bóng dáng kia ngồi trong bồn tắm, làn da màu trắng lạnh được chiếu thành ngọc lạnh, nhưng lại bóng đến mức hơi đỏ lên, cũng hấp cho đôi môi tái nhợt xuất hiện màu máu, hướng lên trên nữa là cái mũi cao thẳng, hai mắt ướŧ áŧ xinh đẹp, trên lông mi đen như mực có giọt nước chảy xuống.
Dụ Dao xuyên qua màn sương mù, đi đến bên cạnh bồn tắm.
Thân thể hoạt sắc sinh hương*, ánh mắt ngây thơ sạch sẽ.
*Hoạt sắc sinh hương: miêu tả nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của người phụ nữ (ẩn dụ), cũng có thể dùng để miêu tả những cái gì đó xinh đẹp đẹp đẽ.
Dụ Dao hít vào một hơi, muốn gọi anh một tiếng, hai chữ “Cún con” đến bên miệng rồi cô mới phát hiện ra sự khác thường, xưng hô như vậy có thể nghĩ trong lòng nhưng lại không thể nói ra được.
Anh nên có một cái tên.
Dụ Dao ngồi xổm xuống, dùng khăn lông vảy chút nước giúp anh gội đầu, đầu của cún con rất nhanh đã ướt sũng, anh cũng không dám vùng vẫy, hoàn toàn mặc cho cô giày vò.
“Không biết họ của anh thì tạm thời lấy tên mụ cho thuận miệng,” Cô tốn hai ba giây tùy tiện suy nghĩ một cái tên: “... Nặc Nặc, được không?”
Khuôn mặt phong tình của cô cũng nhiễm hơi nước, giọng nói theo bản năng mà trở nên mềm đi mấy phần, cô lẳng lặng nói: “Anh phải hứa với tôi, trong lúc sống cùng nhau, anh không được chạy lung tung, không được gây rắc rối, không được động lung tung vào đồ trong nhà, không được tự tiện vào phòng tôi, không được gây phiền phức cho tôi ---”
Tóm lại là, cái này không được, cái kia cũng không cho.
Dụ Dao nói xong thì cảm thấy có chút hẹp hòi. Cô khống chế lại, dừng một chút rồi bổ sung: “Có điều anh có bất kỳ yêu cầu gì thì cũng phải nói với tôi, trước tiên là nhanh chóng học cách biểu đạt đi, anh xem ngay cả Xoài lúc đói bụng còn biết cào cửa, kêu to hai tiếng.”
Cún con víu lấy bồn tắm, trịnh trọng gật đầu, giọt nước bay ra, dính lên mặt Dụ Dao.
Cô lại không cảm thấy chán ghét, khóe miệng vểnh lên rất nhạt, cô nhẹ giọng gọi: “Nặc Nặc.”
Nặc Nặc dùng cái đầu ướt sũng ủi cô một cái, hai mắt hình hoa đào vô cùng sáng tỏ mà cong lên.
Lúc hoàn toàn thu dọn sạch sẽ cho Nặc Nặc thì đã là ba giờ sáng rồi, Dụ Dao nằm xuống liền ngủ mất, Nặc Nặc và Xoài ngồi xổm ở trong phòng khách mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nặc Nặc ôm đầu gối, còn đang nghi ngờ xem có phải là mình sắp chết cóng nên nằm mơ hay không, ngón tay anh chọt khắp trên người, chọt vào vết thương thấy đau dữ dội rồi anh mới hạnh phúc đến mức sắc mặt đỏ ửng, hết sức lo sợ mà cuộn mình chặt thêm một chút.
Là, là thật.
Xoài quay mông về phía anh, trong mũi hầm hừ.
Nặc Nặc cố gắng mở to miệng, cũng thử phát ra một chút âm thanh, nhưng lại tối nghĩa cứng ngắc, anh có chút tự ti mà gục đầu xuống.
Cô nói phải học được cách biểu đạt, biểu đạt… ý là nói chuyện.
Nhưng hình như anh đã mất đi năng lực đó.
Nặc Nặc buồn bã ngồi trên mặt đất, mất mát dùng ngón ta đâm bàn trà, vô tình mà kéo trúng cái đuôi lông của Xoài, Xoài nhảy lên một cái, “Áu” một tiếng.
A… Áu?
Nặc Nặc kinh ngạc đến ngây người.
Anh đã nhìn thấy, mỗi lần Xoài gọi như vậy rồi bổ nhào qua ôm cô, cô đều rất thích, cô sẽ sờ đầu hôn, hơn nữa so với anh thì Xoài còn biết cào cửa.
Nặc Nặc thử một chút, mí mắt thật mỏng cũng đỏ lên, anh ngượng ngùng chôn đầu trên đầu gối, chờ đợi mà mím mím khóe miệng.
-
Dụ Dao ngủ không được an ổn, trời vừa sáng cô liền mở mắt ra, mở khóa điện thoại.
Hai ngày qua đi, sóng gió trên lễ trao giải vẫn không được tính là kết thúc, các từ khóa liên quan vẫn ở trên top tìm kiếm, dư luận theo hướng gió đương nhiên là nghiêng về phía điên cuồng mắng cô, nhưng cũng có một bộ phận người nhảy ra châm chọc, Khương Viện vốn chính là kỹ năng diễn xuất bỏ đi, thanh danh của Dụ Dao có xấu hơn nữa thì đánh bại cô ta cũng là chuyện không cần tốn nhiều sức.
Dụ Dao biết, lời bàn luận như vậy xuất hiện, Khương Viện bên kia nhất định là không chịu được, sẽ còn tiếp tục dẫn lửa lên người cô, thế nào cũng phải đốt cô thành tro.
Thứ cô ta có thể sử dụng cũng chỉ là trận tập kích thất bại kia mà thôi.
Bạch Hiểu không có gì bất ngờ mà gọi điện thoại tới, giận dữ nói: “Dụ Dao em nghe cho kỹ, bên này anh vừa đích thân nhận được tin tức, hôm nay có thể đoàn đội của Khương Viện sẽ rêu rao sự kiện kia! Mặc dù chưa thành công nhưng bọn họ đã chuẩn bị một đống văn bản truyền bá, chuẩn bị giả vờ như vạch trần, lấy ghi âm được ngụy tạo ra bôi đen em… dính dáng nhiều người! Trong một năm này lời bàn luận về em quá kém, cho dù không phải là sự thật thì rất nhiều người sẽ tin.”
“Dù cho sau này chúng ta có thể làm sáng tỏ nhưng có thể có được bao nhiêu tác dụng?!” Anh ta phẫn nộ mắng to: “Người tung tin thì chỉ mở miệng, người bác bỏ tin đồn thì chạy gãy chân*, đến lúc đó thì không có ai chịu lắng nghe chân tướng!”
*造谣一张嘴, 辟谣跑断腿: nghĩa là muốn tung tin đồn thì chỉ cần một kẻ khởi xướng sau đó dần dần truyền tai nhau, còn người muốn bác bỏ tin đồn thì phải vất vả thu thập bằng chứng, tốn cả thời gian và công sức.
Dụ Dao bình tĩnh mà “Ừm” một tiếng: “Đúng lúc em muốn nói với anh, từ giờ trở đi anh đừng nhúng tay vào chuyện của em nữa, em sẽ nói cho công ty biết, dựa vào tình hình của em thì sau này không cần người đại diện nữa.”
Cô quả quyết cúp điện thoại, trước tiên là gọi điện thoại cho người phụ trách trực tiếp trong công ty, tiếp theo đó là đăng nhập vào tài khoản chính Weibo, miêu tả thành chữ một lần về những gì mình đã trải qua vào tối hôm qua một cách tình cảm dạt dào, đồng thời cuối cùng công khai tag Khương Viện, đặt câu hỏi một cách gọn gàng dứt khoát: “Thế nào, cô Khương bị tôi nói một câu đâm trúng chỗ đau nên muốn lấy cách thức không ra gì như vậy để trả thù sao?”
Kiểm tra lại chữ một lần không sai, đầu ngón tay mảnh khảnh của Dụ Dao nhấn một cái, thành công đăng bài.
Người đã có đồ trong tay mới sợ, người không có gì thì sợ gì chứ?
Điều cô muốn đã không còn gì nữa, cũng chẳng khác nào là không có gì để lo sợ.
Mọi người trong giới cẩn thận dè dặt, nói câu nào cũng phải suy nghĩ ba ngày, thà rằng bị thiệt thòi cũng không muốn có sự thái bình giả tạo, sợ bị mất đi con đường, sợ không có tài nguyên.
Mà cô? Cứ không chịu nỗi khổ này đấy.
Nếu có người muốn bịa đặt, vậy thì biện pháp tốt nhất đương nhiên chính là nhanh hơn, ngay thẳng hơn người đó.
Gió tanh mưa máu trong đầu Dụ Dao đang thổi đến mức dữ dội thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cào cửa yếu ớt.
Cô hơi ngẩn ra.
Dừng lại mấy giây, lại thêm một tiếng.
Hoàn toàn khác với cách cào cửa bạo lực kia của Xoài.
Âm thanh này… thận trọng, ngoan ngoãn, giống như đang bước trên lớp băng mỏng, còn xen lẫn một sự chờ đợi mạnh mẽ nào đó.
Dụ Dao mơ hồ có suy đoán, trái tim không tự kiềm được mà nâng lên, cô bước nhanh đi tới cửa, điều chỉnh lại hơi thở rồi bất chợt kéo cửa ra.
Một bóng dáng thon dài mặc áo ngủ màu xanh biển đứng ngoài cửa phòng cô.
Tóc đen của Nặc Nặc hơi dài, được anh vén ra sau tai, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, lưng anh thẳng tắp, trên gương mặt ưu việt là màu đỏ nhạt khả nghi, trong khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Dao, trong mắt anh lóe ra ánh sáng, anh căng thẳng chỉ chỉ miệng của mình.
“... Đói rồi à?”
Nặc Nặc vội vàng gật đầu.
Dụ Dao biết rõ là không có khả năng nhưng cô cũng thuận miệng hỏi một câu: “Dù sao cũng không thể là biết nói chuyện rồi đúng không?”
Nào nghĩ tới Nặc Nặc lập tức kích động mà gật đầu.
Dụ Dao không tin, vừa muốn nói gì đó thì Nặc Nặc đột nhiên rũ mắt xuống, lông mi dài đổ xuống hai cái bóng nhỏ nhàn nhạt, làm cho người ta mềm lòng.
Anh lấy dũng khí, bước về phía trước một bước, bất ngờ bay nhào tới, ôm lấy cô một cách xa lạ, thận trọng.
Tất cả các âm thanh trở nên yên tĩnh trong khoảnh khắc này.
Trên người anh vẫn còn mùi hương lành lạnh của cục ngâm bồn tắm đêm qua, che trời lấp đất mà bao phủ cô.
Toàn thân Dụ Dao cứng đờ, sau khi huyết dịch đóng băng một lúc ngắn ngủi thì chúng gào thét tuôn ra toàn thân.
Trong tai cô vang lên tiếng ong ong, cảm nhận được lọn tóc mềm mại của anh cọ vào cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một sợi dây thần kinh mà nó chạm vào.
Nhưng hai giây sau, Nặc Nặc ghé vào bên tai cô, giống như hiến dâng vật báu, anh sợ hãi lại kiêu ngạo mà nói một câu:
“Áu ---- Áu!”
-
Buổi sáng ngày hôm đó, Dụ Dao bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, ngay cả mũ cũng quên đội, cô gấp rút đi ra ngoài, mãi đến khi tới hiệu sách Tân Hoa gần nhất, bàn tay cô run rẩy xách một cái giỏ lớn, không ngừng nhét sách vào trong đó.
, , .
*Bính âm hay nhiều người còn gọi là bảng chữ cái tiếng trung quốc thực chất là tên gọi của việc dùng các chữ cái la tinh ghi lại cách phát âm tiếng trung. Pinyin chính là phiên âm của chữ 拼音 – dịch ra tiếng Việt Nam gọi là bính âm.
Cuối cùng nhìn thấy một cuốn , thái dương của Dụ Dao nhảy lên rồi cô cũng vớt nó vào giỏ.
Cách đó không xa có người nhận ra cô, vụиɠ ŧяộʍ chụp hình, Dụ Dao hoàn toàn không rảnh để phản ứng, thích làm gì thì làm.
Thế là vào buổi trưa, một tin tức top tìm kiếm mới mạnh mẽ xuất hiện, nhanh chóng nhảy lên, thậm chí là vượt lên trên cả lời lên án khí phách của Dụ Dao đối với Khương Viện, nội dung là:
#Ảnh hậu trước kia chưa lập gia đình đã sinh con, một mình xuất hiện ở hiệu sách, xót xa mua sách nuôi dạy trẻ#