(Đường Cẩm hóa mèo x Tề Ngộ hóa báo bị đè xuống ghế sa lon cưỡng ép b*scu / thời kỳ động dục độ nhạy cảm max / thiên nhược công)
Đường Cẩm nằm úp sấp ở trong chăn, dùng chăn bọc hết lại cả người của mình, sờ một cái lên hai lỗ tai mèo thở mọc ra một cách kỳ diệu trên đầu mà thở dài một hơi. Cái đuôi mọc ra từ chỗ xương cụt cũng bị tâm trạng chủ nhân ảnh hưởng, có chút ảo não mà cụp lại ở trên giường.
Anh làm sao nói với Tề Ngộ, bạn trai của em mới ngủ một chút thì đã biến thành giống khác rồi?
Lại nói tiếp, Tề Ngộ ở buồng vệ sinh cũng ngây người thật lâu.
Đường Cẩm khống chế lại cái đuôi mèo đang thả ra, lặng lẽ đem chăn nhấc lên che một góc, thò đầu ra, hít thở vào một hơi thật sâu không khí mát mẻ của buổi sáng sớm ngày hè, lỗ tai trên đầu run lên do khoan khoái.
"Ngộ Ca -- "
Trong phòng tắm rất nhanh đã truyền đến tiếng Tề Ngộ đáp lại, cửa kính mờ bị mở ra thành có khe hở.
Đường Cẩm nhanh chóng chui trở về chăn, thuận tiện đem rụt lui lại cái đuôi không nghe lời của anh, đang lắc lắc dựng đứng ở trên lớp chăn đệm bị nắng chiếu rọi vào.
Không biết có phải do nguyên nhân có thêm hai cái tai mèo hay không, mà cho dù là đã có một tầng thảm trải phủ lên rồi, Đường Cẩm cũng có thể nghe được hết sức rõ ràng tiếng bước chân của Tề Ngộ, chỉ là đối lúc này đối phương đứng ở bên giường hồi lâu cũng không có động tác gì, không giống lúc bình thường sẽ bới chăn của "bé yêu" đang ngủ nướng của hắn lên, ôm vào trong ngực mà chọc chọc vào, hôn một cái.
Đường Cẩm đang còn thấy kỳ quái, chuẩn bị vén chăn lên nhìn xem có chuyện gì, thì Tề Ngộ đột nhiên vội ho một tiếng, hơi không yên lòng nói: "Đường Cẩm, anh có việc cần phải nói với em."
"Em cũng có một chuyện cần phải nói với anh. " Đường Cẩm hít sâu một hơi, chợt chui vào trong lòng Tề Ngộ, tai mèo màu trắng bướng bỉnh nhô lên khỏi chăn, bị tắm dưới ánh mặt trời, giật mình mà run lên.
Đường Cẩm và Tề Ngộ chống mắt nhìn nhau, mở miệng khuyên nhủ: "Em/anh cứ bình tĩnh, cái tai này là... "
Hai người chưa nói hết câu đã bị chặn giọng.
Hai người đồng thời nhìn lỗ tai ở trên đầu đối phương mà chỉ biết câm nín..
Đường Cẩm bắt đầu sờ sờ vào lỗ tai tròn của bạn trai mình, "Hổ trắng à?"
"Không phải... " Tề Ngộ thật vất vả mới dời mắt được khỏi cái tai màu phấn hồng của Đường Cẩm, hậm hực sờ lỗ mũi một cái, xác định còn chưa hưng phấn tới mức chảy máu mũi, rồi mới trả lời, "Em có tra rồi, là con báo tuyết. "
--
Nếu nói chuyện thần kỳ thế nào lại có lỗ tai và đuôi mọc ra sẽ mang đến ảnh hưởng gì, thì ngoại trừ không có cách nào để ra khỏi nhà , thìchính là Đường Cẩm trở nên còn dính người thêm.
Ăn xong buổi sáng, Đường Cẩm đã cuộn tròn cả người lại, vùi ở một góc trên ghế sa lon nằm phơi nắng, đuôi mèo xù còn quấn vòng quanh cổ tay Tề Ngộ, thỉnh thoảng lại cạ cạ vào ngón tay của Tề Ngộ như có như không.
Tề Ngộ bất đắc dĩ tắt hết mấy văn bản nửa giờ rồi mà vẫn chưa xem xong, lại bỏ qua dự định làm việc tiếp, quăng laptop qua một bên, xoa xoa bụng cho Đường Cẩm đang nằm ì trên ghế, hỏi: "Đường Đường, anh dạo này có cảm thấy anh có chút gì đó... sai sai không?"
Đường Cẩm đang nằm nghiêng, nửa mặt tì ở trên ghế, nghe vậy một con mắt hé mở một nửa nhìn Tề Ngộ một chút, bắt đầu sờ sờ vào lỗ tai tròn bên trái của đối phương, rồi nhắm mắt lại lần nữa, thoải mái mà cọ cọ vào lên nệm ghế sofa, hiện ra hết vẻ kiêu ngạo của một boss mèo.
Tề Ngộ cũng đành bó tay mà lấy tay gãi gãi cằm cho Đường Cẩm, cười nói: "Lát nữa để em mua cho anh mấy con cá tươi nhé."
Đường Cẩm bị hắn gãi đến chân run lên, không khống chế được mà rêи ɾỉ một tiếng, tai mèo ngoan ngoãn cụp lên trên tóc đen, mở đôi mắt ướŧ áŧ mà nhìn Tề Ngộ, đột nhiên hai tay ôm lấy cánh tay Tề Ngộ, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón trỏ của hắn.
Đầu lưỡi hồng hồng đảo qua ở trên da, lưu lại vệt nước nhàn nhạt. Hơi thở của Tề Ngộ cứng lại, đuôi báo quấn chặt lại cổ tay của Đường Cẩm vô cùng chính xác, giống như một sợi dây mà quấn chung lại hai tay của Đường Cẩm, đặt lên trên đỉnh đầu.
Tề Ngộ đè lên trên người Đường Cẩm, thổi hơi nóng vào giữa môi của anh, liếʍ cánh môi Đường Cẩm, nói đầy dụ dỗ: "Ngoan nào, mở miệng."
Đường Cẩm chỉ có cảm giác cả người mình đều nóng lên ở đây, theo hơi thể của Tề Ngộ phun lên trên môi anh, thứ ở phía dưới kia còn nóng hơn nhiều, chịu không nổi mà chọc thẳng vào lưng Tề Ngộ, ở dưới thân Tề Ngộ lắc lắc mông chân tay run rẩy.
Tề Ngộ lại kêu vài tiếng, Đường Cẩm vẫn không đáp lại như trước, chỉ là nhấc chân quấn chặt vào vòng eo gầy của Tề Ngộ, cách lớp vải "cậu nhỏ" không ngừng chỉa vào người hắn. Tề Ngộ thở gấp vài tiếng to, đem hết cả phần tóc mái trên trán của Đường Cẩm vuốt ra sau đầu, tay phải nắm vào gáy Đường Cẩm, đầu lưỡi cạy ra khớp hàm của anh, đầu lưỡi đánh thẳng một mạch vói vào mà thô bạo hôn lên.
Đường Cẩm như con mèo nhỏ bị dẫm vào đuôi, yếu ớt rêи ɾỉ một tiếng, tứ chi không khống chế được run rẩy qua quýt, ngón tay dài nhọn không còn sức, chỉ có thể khoác lên tai thú của Tề Ngộ để vuốt ve.
"A... "
Nụ hôn vừa kết thúc, đuôi mắt của Đường Cẩm nổi lên màu đỏ tươi, tuột phăng quần của mình xuống, gậy thịt cứng ngắc bắn nảy lên, hai tay sờ loạn ở trên người Tề Ngộ, "Nhanh lên, khó chịu quá... Hư...!"
Giống như là để chứng minh cho lời của anh, tính khí đã sưng thành màu đỏ lúc lắc mấy cái khi bị Tề Ngộ nhìn chăm chú vào, lỗ tiểu khép lại, tiết ra một chuỗi dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, theo thân cây lướt qua hai hòn dái, nhỏ xuống ghế salon bằng da.
Hương mật đào vốn luôn đọng lại trên người của Đường Cẩm lúc lâu giờ càng tỏa ra mạnh mẽ hơn, bao quanh người Tề Ngộ, như hận không thể vây ở bên trong, chui vào từng lỗ chân lông một trên người của hắn.
Hoạt sắc sinh hương*
*Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh)
Lỗ hậu của Tề Ngộ như là có cảm ứng, miệng huyệt khẽ nhếch lên, thịt huyệt bên trong như con sâu bị mùi thơm dẫn lối, nhíu chặt lại mà cử động liên tục, dâʍ ɖị©ɧ sền sệch bị lớp thịt phấn hồng đẩy tới miệng huyệt, Tề Ngộ cởϊ qυầи ra, phần vải đã ướt một mảng.
Hắn dạng chân ở trên người Đường Cẩm, đem dâʍ ɖị©ɧ nơi miệng huyệt đều bị bôi lên trên con c*c của Đường Cẩm, để mặc cho dịch thể của hai người trộn lẫn giao hòa cùng một chỗ.
"Đường Đường, gọi "anh" đi.. " Tề Ngộ đem áo sơ mi trắng trên người Đường Cẩm vén lên hết mức có thể, lộ ra quầng ti phấn nộn, phần đầu ti đỏ tươi, hắn vừa một tay gảy hai "cục" bé bé đáng yêu, vừa cố gắng đè xuống tiếng rêи ɾỉ bên miệng, ráng làm giọng nói của hắn vững vàng lại, "Gọi "anh" đi rồi sẽ làm cho anh sướиɠ."
"A, ah... Ưʍ... " Đường Cẩm ngửa đầu tùy ý rêи ɾỉ, lúc tay của Tề Ngộ rời khỏi núm ti, lại nghe theo bản năng của thân thể mà ưỡn ngực muốn tìm lại cảm giác sung sướиɠ.
Lúc này anh đã hiểu rõ trạng thái của mình bây giờ vô cùng không đúng, lúc này thân thể của anh quá nhạy cảm, Tề Ngộ đυ.ng chỗ nào anh đều có cảm giác, cứ như bất luận một chỗ gì cũng chạm vào điểm quá mức nhạy cảm của anh, vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© như muốn kéo anh rơi xuống.
Làm cho Tề Ngộ cũng không cảm thấy đúng lắm.
Nhưng Đường Cẩm luôn luôn là một người thích theo đuổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể muốn thoải mái, trong lòng muốn được thỏa mãn, vậy hãy để cho anh dược lấp đầy.
Đường Cẩm điều khiển đuôi mèo xù màu trắng đảo qua cơ bụng của Tề Ngộ, chóp đuôi dừng lại ở trên rốn hình giọt nước của đối phương mà chơi đùa.
"Anh à, anh trai tốt của em à... " Đường Cẩm đem hai tay của mình giải phóng ra ngoài, bẻ bắp đùi non bên trong của mình, làm cho con ciu đang đứng thẳng, kể cả hai hòn bi ở phía dưới đều hoàn toàn bạo lộ ra, trong mắt anh có vẻ mỉm cười, giọng nũng nịu, "Đừng ăn hϊếp mèo con của anh mà, làm anh thấy sướиɠ đi, có được hay không? "
Hai mắt Tề Ngộ nhíu lại, nếu quan sát gần sẽ phát hiện con ngươi đứng thẳng giữa tròng mắt đen nhánh của hắn đã mơ hồ thành hình trong nháy mắt, một hơi thở của kẻ săn mồi dâng lên từ trên người hắn hoàn toàn mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, vững vàng đem Đường Cẩm khóa lại cả người Đường Cẩm trong phạm vi hoạt động của mình.
Tề Ngộ chợt túm lại cổ chân mảnh khảnh của Đường Cẩm, làm anh phải hướng về phương hướng của mình, cái chuông nhỏ bị buộc trên mắt cá chân trắng như ngọc của Đường Cẩm, theo động tác của Đường Cẩm vang lên tiếng chuông lanh lảnh.
Đường Cẩm kinh hô một tiếng, sau một khắc Tề Ngộ đã bóp vào bắp đùi của anh, đẩy ra hai chân của anh thật rộng, bờ mông cong cong của Đường Cẩm bị đè mà treo trên trời, dươиɠ ѵậŧ đâm vào cơ bụng của mình, tức thì nguyên cả phần thân dưới đều bị nhìn không xót chút gì.
Hai chân của anh bị bẻ thành góc tù, chỉ có cột sống và đầu đang dùng sức. Đường Cẩm hốt hoảng duỗi tay vịn chặt cánh tay của Tề Ngộ để duy trì sự cân bằng, động tác này quá xấu hổ, may là da mặt Đường Cẩm dù có dày thế nào cũng thấy rất xấu hổ, trên mặt càng ngày càng đỏ lên. Nhất là như vậy, cả c̠úc̠ Ꮒσα của anh đã bị thấy hết!
Thân vốn là một "công", "thụ" của mình thích cặp mông vểnh kia thì thôi cũng không sao đi, nhưng sao đến "cúc" cũng có thể bị người ta thấy là thế nào?
Đường Cẩm đem đuôi mèo đang quay vòng không đứng đắn ở trên lưng Tề Ngộ mà rút lui xuống, lặng lẽ lấy đuôi che lại "cúc nhỏ" của mình.
Xác định đã loại được nguy cơ bị thấy "cúc", Đường Cẩm rốt cục yên lòng, thậm chí lỗ tai mèo trên đỉnh đầu vẫn run lên. Còn như những từ ngữ nghe có vẻ uy hϊếp của Tề Ngộ, thật ra hoàn toàn không khiến anh đặt ở trong lòng.
Thế nhưng rất nhanh Đường Cẩm đã phát hiện mình sai rồi, hiện tại không chỉ có độ nhạy cảm của anh tăng lên gấp bội, giờ sau mấy năm đã ở chung với Đường Cẩm, kỹ thuật blowjob của Tề Ngộ sớm đã được luyện đến lên một đẳng cấp khác, tuyệt đối khác xa với cấp bậc ngày trước.
Ở trong phòng khách rộng mở sáng ngời, thanh niên có tiai mèo đuôi dài bị người ta đè xuống để b*scu cho.
Lúc đầu Đường Cẩm còn có thể nhịn được để không lên tiếng, sau lại tìиɧ ɖu͙© dâng lên cao, cả người như nhũn hết ra, thân thể chỉ có thể theo động tác của Tề Ngộ mà không ngừng co quắp run rẩy. Cái cổ được đặt ở trên tay vịn ghế sô pha, dùng sức ngửa về đằng sau làm lộ ra hầu kết khêu gợi, trong miệng không ngừng phát lên tiếng rêи ɾỉ cao vυ't.
Theo Tề Ngộ lại mυ'ŧ vào một lần nữa, tứ chi Đường Cẩm bỗng nhiên đều run rẩy, nửa người trên của anh đột ngột nâng cao lên, tự tay ấn xuống cái đầu Tề Ngộ đang đặt nơi háng, cặp chân dài trắng nõn mà cân xứng dao động lại như muốn buộc chặt, tiếng chuông thanh thúy trên cổ chân đang vang lên, trộn lẫn với tiếng khóc nức nở lẫn rêи ɾỉ của anh.
"A a... ! Không được, khó chịu! Chỗ đó... Ư ư ư...! " Đường Cẩm chỉ có cảm giác bao nhiêu giác quan của cả người của mình đều tập trung xuống phần dưới quần, cái chỗ đang được Tề Ngộ ngậm vào thì vừa nhột vừa tê dại, cơn sướиɠ dâng trào từng đợt một, khiến cho toàn thân anh bủn rủn vô lực, ngay cả khi miệng có la lối muốn xin tha thì cũng chỉ là nửa chống cự, nửa nghênh đón mà thôi.
Vòng eo của Đường Cẩm không ngừng vặn vẹo, điều này làm cho dươиɠ ѵậŧ của anh cứ chọc vào lung tung ở trong miệng Tề Ngộ, Tề Ngộ bị khuấy động đến nước dãi chảy ròng, không thể chuyển động thuận lợi được, chỉ có thể dùng đầu lưỡi đặt ở lỗ tiểu của Đường Cẩm mà liếʍ láp cực nhanh.
"A ư ư...Anh, anh à, tha cho em đi, a!"
Đường Cẩm chợt mở to hai mắt, kɧoáı ©ảʍ tích lại đã đạt đến cực điểm, lỗ tiểu lần nữa phun ra một luồng nước da^ʍ bắt hết vào trong miệng của Tề Ngộ. Tề Ngộ giống như người du hành trong sa mạc đang khát khô, hầu kết lên xuống không ngừng, nuốt vào hết dâʍ ɖị©ɧ của Đường Cẩm.
Đầu lưỡi cùng dươиɠ ѵậŧ chạm nhau, nước dãi và dâʍ ɖị©ɧ giao hòa, tiếng nước bị mυ'ŧ vào chùn chụt nghe có vẻ vô cùng da^ʍ mỹ.
Đường Cẩm giãy dụa thắt lưng, lui về phía sau, anh cũng không biết loại cảm giác này là chuyện gì đã xảy ra, đuôi mèo tai mèo mang đến cảnh hưởng thực sự quá lớn cho anh trong cơn tìиɧ ɖu͙©, đó là một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp lên linh hồn, sướиɠ đến mức hồn bay phách lạc.
Hai mắt của Tề Ngộ phiếm hồng, hai tay đổi thành cố định phần eo hông của Đường Cẩm, không cho anh lui lại, hai chân Đường Cẩm lập tức quấn chặt vào phần gáy của hắn, lực độ càng lúc càng lớn, ngay sau đó vừa giống như phát hiện ra điều gì, thả lỏng đi một ít lực đạo trong khoảnh khắc.
"Anh, thật sự... Chịu hết nổi rồi! ... A a a a! "
Dươиɠ ѵậŧ của Tề Ngộ phun ra một ít, đang nói điêu mà vẫn rất dứt khoát: "Là do anh muốn thế mà, bắn nhanh quá còn gì." Cái đuôi báo của hắn xoa lên ngực Đường Cẩm, đảo qua hai hạt đậu màu đỏ, dùng cái đuôi có lông ngắn ngủn để trêu chọc, hết cọ rồi lại gảy gảy.
Hai tay của Đường Cẩm đột nhiên như không còn sức, chỉ có thể chật vật nằm ườn ra trên ghế sa lon, thân thể theo đó ngửa về đằng sau, ngón chân cuộn mình run rẩy, mà phần eo và l*иg ngực vẫn đang ưỡn lên thật cao, ngay cả lớp lông trắng trên lỗ tai đều dính vào màu hồng nhạt.
Anh rốt cục khóc lóc rêи ɾỉ nói: "Sướиɠ, sướиɠ quá đi... sướиɠ muốn chết... A a a! "
Tề Ngộ bị anh đặt ngay họng mà bắn vào đầy miệng, lỗ hậu cũng phun ra một đống nước da^ʍ ngay sau đó.