Hôm nay Diệp Ngưng Sương tựa hồ cố ý chăm chút cách ăn mặc hơn trước, lần này trên cơ thể còn có thêm một tầng trang sức trang nhã, để cho nàng vốn đã xinh đẹp phi phàm lại càng thêm hấp dẫn mê người, mà y phục đang mặc lại vẫn là bộ quần áo hồi đầu tuần, hơn nữa ánh mắt sắc bén của Diệp Phi còn có thể nhìn ra, đôi tất chân trùm lên cặp chân ngọc kia đúng là cái ngày đó bị mình xé rách một mảng dưới hạ bộ của nàng.
Thấy được hết thảy những thứ này, trong nội tâm Diệp Phi không khỏi có chút vọng động, đồng thời cũng rất muốn thử nghiệm một chút vài món nội y gợi cảm vô cùng đang đặt trong không gian kia, rất muốn để nàng lập tức mặc vào cho mình xem a, mặc dù tiểu muội được chính mình khai phá cũng đã phối hợp càng ngày càng tốt, nhưng loại phong tình thành thục vũ mị trên người đại cô này lại không phải thiếu nữ như nàng có thể học được đấy, hơn nữa mình còn học xong nhiều kỹ xảo như vậy, nhất định có thể chà đạp nàng tới tâm phục khẩu phục a.
Chỉ là tuy rằng rất động tâm, nhưng Diệp Phi lại không hề thay đổi ý nghĩ về nhà cùng nữ thần của mình, bất luận khi nào, trong lòng của hắn, nàng đều là nữ nhân đẹp nhất đấy, cũng là nữ nhân hắn hiểu rõ nhất yêu nhất, bất luận kẻ nào đều khó có khả năng thay thế.
- Tiểu Mãn, Khinh Khinh, cuối tuần này đến nhà cô cô chơi được không?
Diệp Ngưng Sương dùng loại giọng điệu đối với tiểu hài tử này nói xong, trong nội tâm liền có chút không được tự nhiên, tâm tính khi nàng tới lần này cơ bản là hoàn toàn khác biệt so với lần trước, nàng bây giờ giống như là một tiểu thê tử lâu ngày không thấy phu quân, thời điểm chứng kiến Diệp Phi, trong nội tâm thậm chí có chút kích động kì lạ mà chỉ có tại thời kì thiếu nữ mới có thể xuất hiện.
- Sợ là không được rồi, hôm nay ta phải về nhà cùng mụ mụ.
Diệp Phi cười cười xin lỗi Diệp Ngưng Sương, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương không hề che giấu, lại để cho Diệp Ngưng Sương ngoài thất vọng cũng cực kỳ cao hứng, hắn cũng không phải không thích mình, chỉ có điều càng ưa thích mẫu thân của hắn mà thôi.
- Vậy được rồi! Khinh Khinh, ngươi thì sao? Tuần trước là ca ca của ngươi đi, tuần này ngươi đến chỗ của đại cô a.
Diệp Ngưng Sương vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn, nàng biết rõ địa vị của Liễu Diệc Như trong nội tâm Diệp Phi, cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua sẽ so đo cùng với nàng, cho nên mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không có gì bất mãn.
Diệp Vân Khinh không khỏi hướng Diệp Phi nhìn lại, nàng hiện giờ càng ngày càng đem mình làm tiểu thê tử của ca ca, chuyện gì cũng không tự quyết mà đều muốn trưng cầu một chút ý kiến của hắn.
Trong nội tâm Diệp Phi khẽ động, hai người các nàng đều là nữ nhân cùng mình có quan hệ thân mật nhất, mặc dù hiện giờ còn không thể cùng các nàng thẳng thắn, nhưng sau một ngày nào đó các nàng cũng sẽ biết rõ lẫn nhau, hơn nữa nói không chừng còn muốn sinh hoạt chung một chỗ, như vây còn không bằng cho các nàng bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn một chút, vì vậy gật đầu nói:
- Vậy cũng tốt! Khinh Khinh, ngươi theo cùng đại cô a.
- Được! Đại cô, ngươi có chuẩn bị cho ta vật gì tốt hay không nha?
Diệp Vân Khinh nhu thuận khẽ gật đầu, tuy rằng trong nội tâm cũng không muốn tách khỏi Diệp Phi, nhưng nếu trở về nhà, hai người cũng không có khả năng tiếp tục làm loại chuyện yêu đương này, cùng với nhìn thấy mà không được ăn, còn không bằng làm bạn cùng đại cô thường ngày cô quạnh đâu, dù sao nàng đối với chính mình cũng là cực kỳ yêu thương đấy.
- Đương nhiên là có rồi, hiện giờ chúng ta đi a, cam đoan sau khi về đến nhà sẽ làm cho ngươi chấn động đấy, còn cái bại hoại này, cứ để cho chính hắn chờ ở chỗ này a.
Diệp Ngưng Sương nở nụ cười, trong lòng nàng hiện giờ cũng đã triệt để coi Diệp Phi thành nam nhân của mình, lúc nói chuyện cũng không tự chủ gọi ra xưng hô lúc hai người hoan hảo.
Diệp Vân Khinh cũng không hề nghĩ nhiều, cười nói:
- Tốt lắm, để cho cái đại phôi đản này một mình chờ ở chỗ này a!
Nói xong liền khoác cánh tay đại cô, gần như muốn dính ở trên người nàng, cùng nàng tiến lên xe.
Diệp Phi mỉm cười đưa mắt nhìn các nàng rời đi, thấy các nàng hòa hợp như vậy, trong nội tâm lại vui mừng không thôi.
Lại đợi một hồi, một chiếc xe màu đen từ một hướng khác chạy nhanh tới trường học, chậm rãi dừng lại trước người Diệp Phi, theo cửa xe chậm rãi mở ra, một thân ảnh làm Diệp Phi kích động không thôi nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn, đúng là nữ thần của hắn Liễu Diệc Như.
- Tiểu Mãn, đợi đã lâu a? Thực xin lỗi, mụ mụ có chút việc, đã tới chậm, Khinh Khinh đâu.
Nhìn thấy con trai yêu mến, Liễu Diệc Như bỏ xuống hết thảy gánh nặng, lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên, chỉ là Diệp Phi cũng rất nhạy cảm phát hiện trong ánh mắt của nàng có một tia nhàn nhạt bất đắc dĩ.
- Mụ mụ!
Diệp Phi hét to một tiếng, nhào tới, chăm chú phải đem mẫu thân thấp hơn nửa cái đầu so với mình ôm vào trong ngực, về phần là muốn làm nũng hay còn có ý gì khác, liền ngay cả chính hắn cũng có chút không rõ.
Liễu Diệc Như bị ôm ấp trong thân hình càng ngày càng hùng tráng của nhi tử, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ sau lưng hắn, cười nói:
- Tốt lắm, đã lớn như vậy rồi, còn để cho mụ mụ ôm nha? Ngươi còn chưa nói cho ta biết, có phải Khinh Khinh đi nơi nào rồi sao.
Tuy rằng không muốn, nhưng Diệp Phi vẫn là thả ra thân thể mềm mại của mụ mụ, cười nói:
- Vừa rồi đại cô đến đây, đem nàng đón đi rồi.
- Ra là như vậy a, vậy chúng ta cũng đi thôi, hai tuần không gặp rồi, các tỷ tỷ của ngươi cũng đều rất nhớ ngươi đấy.
Liễu Diệc Như nói xong liền kéo ra cửa xe, mang theo nhi tử ngồi xuống cùng một chỗ, về phần chiếc xe điện của huynh muội Diệp Phi, bởi vì biết rõ sẽ có người tới tiếp bọn họ, thời điêm tan học cũng dứt khoát không đem ra, mà vẫn đặt ở trong nhà xe của trường học.
Lên xe, Diệp Phi đầu tiên là cùng thư kí kiêm lái xe của mụ mụ gọi là Lý tiểu thư bắt chuyện, vị Lý tiểu thư này cũng giống với Chu Minh Minh bên người dì cả, cũng trợ thủ thân tín nhất ngoài mẫu thân của Lâm Linh, tuy ràng không có mỹ mạo phi phàm giống như Chu Minh Minh, nhưng năng lực lại là rất mạnh đấy.
Lý tiểu thư cũng rất lễ phép gật đầu với Diệp Phi, liền chậm rãi phát động xe, Diệp Phi cùng mụ mụ ngồi xuống tại ghế sau, kéo qua một bàn tay nhỏ bé mềm mại của mụ mụ, dùng hai cánh tay của mình bưng lấy, ôn nhu hỏi:
- Mụ mụ, ngươi giống như có chuyện gì phiền lòng a, có thể nói cho ta một chút được không?
Liễu Diệc Như nhìn qua nhi tử càng ngày càng có hiểu biết, vui mừng nở nụ cười:
- Cũng không có chuyện gì, đơn giản là một sự tình của công ty, nói ngươi cũng không hiểu.
Diệp Phi có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, đem toàn bộ thân thể mềm mại của mụ mụ ôm vào trong ngực, trong miệng lại giả bộ y hệt làm nũng y nói:
- Mụ mụ tốt, ngươi nói cho ta biết a, ta đã lớn rồi, có thể giúp ngươi phân ưu rồi đấy.
Liễu Diệc Như nghe vậy không khỏi hơi sững sờ, lúc này mới ý thức tới, nhi tử hiện tại cũng đã mười sáu tuổi rồi, thời điểm mình ở tuổi nãy, cũng đã bắt đầu tiếp xúc với một vài sinh ý của gia tộc, mà mình lại vẫn một mực xem hắn là tiểu hài tử, thật đúng là có chút không nên, dù sao thân thể hắn hiện tại cũng đã không có việc gì rồi, cũng là thời điểm tiếp xúc một ít chuyện, bằng không luôn ủ ấm ở trong nhà, đúng là không có lợi cho việc trưởng thành của hắn đấy.
Cảm thụ được l*иg ngực rộng lớn rắn chắc kia của nhi tử, Liễu Diệc Như nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, tìm cho mình một cái vị trí thoải mái, trong nội tâm phảng phất cũng tìm thứ gì đó dựa vào, thoáng cái liền trầm tĩnh lại, gần như thổ lộ hết nói:
- Mấy ngày nay Vọng Hải mới xuất hiện một tập đoàn mới gọi là Phong Thu, uy thế cực kỳ mãnh liệt, tuyệt đối không thua những tập đoàn lâu năm chúng ta, có thêm nó, chỉ sợ sau này chúng ta sẽ càng khó khăn hơn.