- Ah?
Diệp Phi không khỏi kinh hô thành tiếng, dì cả thế này cũng quá trực tiếp a? Thẳng thắn như vậy, coi như là Diệp Ngưng Sương ở thời điểm chưa cùng mình phát sinh quan hệ, chỉ sợ cũng không nói ra được lời này, mà một người rất nghiêm túc như dì cả, hiện tại như thế nào lại nói như vậy?
Thực ra ý tứ của Liễu Phượng Nghi là không muốn để cho Diệp Phi trầm mê trong loại vận động bằng tay kia, nếu như thật sự không kìm chế được, lại để cho hắn tìm mình, mình liền giúp hắn thông suốt một chút, dù sao chuyên môn của nàng chính là nghiên cứu tâm lý học đấy, bằng không cũng không có khả năng đem tất cả thủ hạ quan chức bên dưới quản lý thành dễ bảo như vậy rồi. Nghe được Diệp Phi kinh hô, Liễu Phượng Nghi cũng ý thức được hắn tựa hồ là hiểu lầm điều gì, chỉ là không biết là vì cái gì, nàng vậy mà không hề giải thích, chỉ nhàn nhạt được cười cười, dời đi chủ đề nói:
- Hiện tại xem ra, Minh Minh cũng không cần phải đi theo các ngươi rồi, vừa vặn bên cạnh ta hiện giờ đang thiếu người, hôm nay để cho nàng trở về đi, ngày mai ta sẽ cho người đưa xe tới cho các ngươi, tuy vậy thời điểm ra ngoài nhất định phải chú ý, mặc dù với thân thủ của các ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, biết không?
Diệp Phi lại nhớ tới Diệp Vân Khinh ngày đó cảm khái, cười cười nói:
- Ta biết rồi, để cho Minh Minh tỷ đi giúp đỡ việc bề bộn của ngươi cũng tốt, về phần đưa xe, ta nghĩ còn là từ bỏ đi, chúng ta lái xe điện cũng được rồi, hơn nữa bây giờ là thời buổi rối loạn, chỉ trong phe chúng ta cũng sẽ có địch nhân, cho nên vẫn phải chú ý một chút ảnh hưởng, bằng không liền để cho người khác nắm được điểm yếu nhằm vào ngươi rồi.
Liễu Phượng Nghi thấy Diệp Phi suy nghĩ vì chính mình như vậy, trong nội tâm cũng rất vui mừng, cũng không uổng công mình thương hắn như vậy.
Nói xong những này, những chuyện băn khoăn của Liễu Phượng Nghi hôm nay coi như xong xuôi, tâm tình của nàng cực kỳ vui sướиɠ đấy, chẳng những biết nhà mình có một cái trợ lực cường đại như vậy, hơn nữa đứa cháu trai nhu nhược này của mình cũng trở nên mạnh mẽ hơn rồi, quả thực cho mình một cái kinh hỉ ngoài ý muốn.
Cảm thấy mỹ mãn, Liễu Phượng Nghi lại cùng Diệp Vân Khinh hàn huyên vài câu, sau đó liền mang theo Chu Minh Minh ly khai, huynh muội Diệp Phi cũng chuẩn bị đến trường học, Diệp Vân Khinh lại có chút tò mò hỏi:
- Dì cả vừa rồi cùng ngươi nói chuyện gì nha? Như thế nào hiện giờ chuyện các nàng nói với ngươi, đều muốn trốn tránh ta? Trước đó đại tỷ cũng là như vậy.
Diệp Phi nhìn nhìn mọi nơi, thấy Trương di cũng không có trong phòng khách, đột nhiên đưa tay tiến vào trong quần Diệp Vân Khinh, ở trên địa phương mỹ diệu kia sờ soạng một chút, cười nói:
- Dì cả đem nơi này của ngươi trở thành tay của ta rồi.
Diệp Vân Khinh tại trước mặt Diệp Phi đã không còn nửa điểm xấu hổ, chẳng những không tránh né, ngược lại còn kẹp chặt đùi không cho tay của hắn rời đi, trong miệng có chút khó hiểu nói:
- Có ý tứ gì nha?
- Dì cả cho rằng ta buổi sáng chỉ dùng để tay làm, mà thật sự bao lấy thứ đó của ta lại là nơi này của ngươi, không phải là coi nó trở thành tay của ta sao?
Diệp Phi nở nụ cười có chút dâʍ đãиɠ.
- Như vậy a.
Diệp Vân Khinh khẽ gật đầu:
- Chỉ là, dì cả làm thế nào phát hiện đâu?
Diệp Phi bắt tay theo trong váy của nàng rút ra, nắn vuốt trên ngón tay vết nước, cười nói:
- Ngươi chảy nhiều như vậy, dì cả sao có thể không ngửi thấy được!
Trên mặt Diệp Vân Khinh rốt cuộc có chút đỏ, đem bàn tay của hắn đã dính đầy chất lỏng của mình đẩy qua một bên, rồi lại hỏi nói:
- Chính là của ta và của ngươi mùi cũng không giống nhau a, dì cả như thế nào lại coi thành của ngươi?
Nói đến đây, Diệp Phi cũng có chút ít khó hiểu rồi, tuy nhiên hắn cũng lười nghĩ nhiều, dù sao chỉ cần dì cả không phát hiện chuyện của mình và tiểu muội là được.
Diệp Vân Khinh còn không định buông tha Diệp Phi, lại hỏi:
- Vậy còn đại tỷ là chuyện gì xảy ra? Thời điểm đó chính là một chút tang vật cũng không có đấy, hơn nữa cho dù có đại tỷ cũng không có khả năng phân biệt ra được là mùi vị gì, vậy tại sao nàng lại muốn tìm ngươi nói chuyện riêng?
Diệp Phi đương nhiên xấu hổ nói ra chuyện lúc mình ôm đại tỷ vậy mà không tự chủ được cứng ngắc chọc vào nàng, cười khan hai tiếng nói:
- Có lẽ là nàng cảm thấy chúng ta đều cao lớn, cũng nên có chút tri thức về phương diện này đi.
- Lừa gạt ai đó?
Diệp Vân Khinh nhíu cái mũi nhỏ, cùng Diệp Phi tâm ý tương thông, nàng như thế nào lại không nhìn ra hắn đang che dấu, chỉ là hơi nghĩ liền hiểu rõ chuyện gì rồi, lập tức dò hỏi:
- Nói thật xem, có phải ngươi cũng có ý nghĩ như vậy đối với đại tỷ hay không?
Diệp Phi trong lòng tự nhủ, như thế nào sẽ không có, những đại mỹ nhân trong nhà này, ta đều có ý nghĩ đấy, tuy nhiên hắn cũng không thể nói như vậy với tiểu muội, cố ý nghiêm mặt nói:
- Nghĩ linh tinh cái gì thế, nàng là đại tỷ của chúng ta đấy!
- Đại tỷ thì thế nào?
Diệp Vân Khinh hừ một tiếng nói:
- Ta và ngươi còn là song bào thai đâu, không phải cũng bị ngươi tai họa rồi? Huống chi đại tỷ chỉ là cùng một cái ba ba với chúng ta mà thôi.
Tuy rằng Diệp Phi cũng chưa từng vì chuyện của mình và tiểu muội mà hối hận, cho dù lại để lắn làm lại một lần, hắn vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, tuy nhiên nói đến đây, hắn chung quy vẫn còn có chút xấu hổ, ha ha cười khan một tiếng nói:
- Tốt lắm, không nói cái này, chúng ta nhanh lên đường đi!
Diệp Vân Khinh cũng rất nghe lời, khẽ gật đầu đi vào rạp xe, đẩy ra cỗ xe điện cũng đã để đó hơn một tuần không dùng.
Hiện tại Diệp Phi hiển nhiên là không cần Diệp Vân Khinh chở theo rồi, lẽ ra phải là hắn lái xe chở Diệp Vân Khinh đấy, chỉ là huynh muội hai người ai cũng không nói tới điểm này, vẫn giống như trước đó, Diệp Vân Khinh đẩy xe ra cửa lớn, đợi cho Diệp Phi ngồi lên, nàng mới chậm rãi khởi hành, hơn nữa đem xe lái cực kỳ ổn định, phảng phất ngồi đằng sau còn là Diệp Phi một hồi gió lớn cũng có thể thổi bay của trước đó.
Diệp Phi nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của tiểu muội, đem mặt dán vào vùng lưng mềm mại của nàng, mà Diệp Vân Khinh cũng là rất nghiêm chỉnh lái xe, hai người ai cũng không nói gì, nhưng lại đều có thể cảm giác được một loại hạnh phúc nồng đạm truyền lại lẫn nhau, hiện tại hai người cũng đã không thể trở về cái loại tình huynh muội tinh khiết giống như lúc trước rồi, chỉ là bọn họ lại một chút cũng không hề hối hận, bởi vì bọn hắn hiện tại, so với trước đó càng thêm hạnh phúc nhiều lắm.
- Ai, vậy mà đã đến nơi rồi, thật hy vọng có thể cùng với ngươi, chỉ hai người chúng ta cứ mãi như vậy.
Thời điểm sắp tới trường học, Diệp Vân Khinh đột nhiên cảm khái một câu.
Có lẽ đây chỉ là Diệp Vân Khinh thuận miệng mà nói, nhưng nghe đến trong tai Diệp Phi, lại làm cho hắn sinh ra một loại mãnh liệt xin lỗi đối với nàng, nàng đem hết thảy đều cho mình, chính là mình thì sao, lại nhất định không có khả năng cho nàng một phần tình yêu trọn vẹn rồi.
Suy nghĩ như vậy, lại để cho trong lòng Diệp Phi có chút khổ sở, nhưng hắn cũng không muốn đi nghĩ nhiều, từ nay về sau chỉ cần chỉ mình cố gắng hết sức đối tốt nàng là được, vì vậy nói giỡn :
- Thật sự hi vọng một mực tiếp tục như vậy? Nhưng ta không nghĩ như vậy.
- Vậy là ngươi nghĩ như thế nào ?
Diệp Vân Khinh thuận miệng hỏi.
Diệp Phi cười nói:
- Ta lại là càng hy vọng có thể cùng ngươi ở trong phòng chúng ta cả đời, quần áo gì cũng không mặc, nghĩ khi nào làm liền khi đó làm, muốn dùng tư thế gì là dùng tư thế ấy!
- Phi!
Khuôn mặt Diệp Vân Khinh đỏ bừng lên, phun nói:
- Bại hoại, lại đi nghĩ chuyện như vậy.