Liễu Phượng Nghi cũng giống với Điền Lộ, đều không nhắc lại sự kiện kia, cười nói:
- Cũng không có cái gì, chỉ là phân cục cảnh sát phía nam xảy ra một vụ án đặc biệt, ta phải đi xử lý một chút.
Tuy rằng cùng Điền Lộ là bằng hữu cực tốt, nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan tới Liễu gia, hơn nữa Điền Lộ là một nhà báo cũng không cần phải hiểu rõ những chuyện này, cho nên nàng cũng chỉ nói qua loa không rõ ràng một chút.
Điền Lộ cũng không truy hỏi, nhanh chóng cùng Liễu Phượng Nghi rời khỏi giường, lại tùy tiện ăn chút gì đó rồi đem bài phỏng vấn hôm qua gửi về đài, mà Liễu Phượng Nghi cũng thu thập một chút, sau đó chạy xe tới phân cục phía nam.
Hiện tại thư kí cũng là kiêm lái xe của Liễu Phượng Nghi đã bị nàng đưa cho huynh muội Diệp Phi, mà nàng cũng không có lái xe khác, những ngày này đều tự mình lái xe đấy, không thể không nói, nếu tiến vào cái vòng tròn chính trị này, sinh hoạt thật ra là mệt chết đấy, người có thể tin tưởng cũng là cực ít, Liễu Phượng Nghi cũng là như thế, ngoại trừ người trong nhà ra, chỉ còn lại vài người giống như Chu Minh Minh và Minh Nguyệt Tâm rồi.
Thời điểm Liễu Phượng Nghi đến phân cục, Minh Nguyệt Tâm đã đợi tại cửa lớn, sau khi nhìn thấy Liễu Phượng Nghi liền nghiêm trang chào hỏi một cái, kêu một tiếng Liễu thị trưởng, cũng không giống với thư ký Chu Minh Minh của nàng, quan hệ giữa Minh Nguyệt Tâm và Liễu Phượng Nghi quan cũng rất ít người biết, điểm ấy có thể từ việc ngay cả Diệp Phi cũng không biết Minh Nguyệt Tâm là người của Liễu Phượng Nghi là có thể thấy được. Nói trắng ra là, Minh Nguyệt Tâm chính là một con cờ ẩn giấu được Liễu Phượng Nghi an bài tại thành phố Vọng Hải. Tuy rằng nói như vậy, có vẻ rất giống như Liễu Phượng Nghi đang lợi dụng Minh Nguyệt Tâm, kỳ thật Liễu Phượng Nghi lại chưa từng nghĩ như vậy, mà Minh Nguyệt Tâm cũng là cam tâm tình nguyện vì nàng làm chuyện này đấy.
Đây là lần đầu tiên hai người trực tiếp đối thoại công khai trước mặt mọi người, Liễu Phượng Nghi chỉ là nhàn nhạt nhẹ gật đầu, so với đối mặt với một người cấp dưới bình thường cũng không có một điểm khác biệt.
Mãi đến khi Minh Nguyệt Tâm dẫn nàng vào tới phòng làm việc của mình, Liễu Phượng Nghi mới buông cái giá của thị trưởng, ánh mắt nhìn về phía Minh Nguyệt tràn đầy từ ái, lại đột nhiên thở dài nói:
- Tâm nhi, khổ ngươi rồi.
Tuy rằng Liễu Phượng Nghi bỗng nói câu này có chút không đầu không đuôi, nhưng Minh Nguyệt Tâm lại nhanh chóng hiểu rõ, bản thân nàng luôn là một nữ nhân mang tính nguyên tắc rất nặng, nhưng là vì chuyện của Liễu gia sự, đêm qua rõ ràng có chút lấy việc công làm việc tư rồi, hơn nữa tính cách có chút quang minh lỗi lạc của nàng lại vì không bạo lộ quan hệ với Liễu Phượng Nghi, còn phải ở trước mặt mọi người cố gắng giả bộ, đây quả thật là làm cho nàng rất khó chịu. Tuy nhiên, vì ơn tri ngộ của Liễu Phượng Nghi, còn có sự quan tâm không kém gì thân nhân bình thường kia, nàng cảm thấy hết thảy đều là đáng giá đấy, vì vậy khẽ mĩm cười nói:
- Liễu a di, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, vì ngài làm chút ít sự tình, Tâm nhi rất vui vẻ đấy.
Liễu Phượng Nghi nhẹ gật đầu, âm thầm quyết định đợi sau khi chuyện này kết thúc sẽ đem nàng điều đến bên cạnh của mình, cũng đỡ phải để nàng tiếp tục như một cái lục bình không rễ đơn độc phiêu bạt bên ngoài, có điều bây giờ còn không phải thời điểm nói cho nàng biết, vì vậy cũng không nói chuyện này, chuyển qua hỏi nói:
- Nói cho ta biết một chút tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Minh Nguyệt Tâm rót cho mỗi người một chén trà, sau đó ngồi xuống bên người Liễu Phượng Nghi, đem chuyện tối qua nói kĩ càng với nàng một lần, cuối cùng lại có chút tự trách nói:
- Vốn ta còn tưởng có khả năng giúp đỡ phía trên một chút gì đó, không nghĩ tới lại làm trở ngại rồi, trong lúc vô tình phá hủy kế hoạch của người muốn giúp lấy Liễu gia kia.
Liễu Phượng Nghi cười nói:
- Điều này cũng không thể trách ngươi được, lúc ấy chính ta ở đây, chỉ sợ cũng làm ra cử động giống như ngươi, chỉ là không biết rốt cuộc là ai trợ giúp chúng ta, đúng rồi, Hắc Lang là nói như thế nào, người nọ trước kia từng có đυ.ng chạm với hắn sao?
Minh Nguyệt Tâm lắc đầu nói:
- Không có, Hắc Lang nói từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng gặp qua người kia, hơn nữa căn cứ theo miêu tả của hắn, người này thậm chí cũng chưa từng xuất hiện tại nam khu.
- A? Tại sao ngươi lại khẳng định hắn chưa từng xuất hiện tại nam khu?
Liễu Phượng Nghi lại nổi lên hứng thú. Thực tế, khu vực phía nam thành phố Vọng Hải thật sự rất lớn, thậm chí còn có thể vượt qua một cái thành thị nhỏ, coi như Minh Nguyệt Tâm làm hết chức trách, cũng không có khả năng nhớ kỹ từng người ở đó a.
Minh Nguyệt Tâm lại nở nụ cười:
- Theo Hắc Lang nói, người này thân cao chừng hai thước ba, hơn nữa cánh tay đều có to bằng eo của hắn, ngươi nói nếu gặp người này một lần, ai còn có thể quên được?
Liễu Phượng Nghi trong nội tâm không khỏi khẽ động, nàng nhớ tới nam nhân mạnh đến nỗi vượt ra ngoài dự kiến mà mình nhìn thấy đêm qua, chẳng lẽ bọn họ là cùng một người? Vì vậy vội vàng hỏi:
- Người kia có phải là một người đầu trọc, hơn nữa trên người mặc quần áo cũng rất quái lạ?
Minh Nguyệt Tâm sững sờ nói:
- Ngài sao lại biết được? Hắc Lang nói chính là như vậy đấy, hơn nữa người đó chẳng những bộ dạng kỳ quái, thân thể cũng cực kỳ đáng sợ, ngay cả viên đạn bắn vào trên người hắn đều không có một chút tác dụng. Đúng rồi, Liễu a di, người luyện võ các ngươi, thật sự có thể không sợ viên đạn sao?
- Trên lý luận mà nói, đem công phu luyện đến cảnh giới cao nhất hẳn là có thể ngăn trở viên đạn.
Liễu Phượng Nghi thuận miệng trả lời, trong nội tâm lại là nổi lên sóng gió ngập trời, xem ra người này chính là người mình nhìn thấy đêm qua rồi, từ việc hắn dám trực tiếp từ trên Vọng Hải lâu nhảy xuống cũng có thể thấy được, đón đỡ viên đạn đối với hắn mà nói, hẳn không phải là việc gì khó. Tuy vậy cái này cũng làm cho nàng càng thêm kỳ quái, một cao thủ chỉ nhắc đến đã đủ hù chết người như vậy tại sao phải giúp Liễu gia? Hơn nữa trước đó hắn đi tới lại chính là Vọng Hải lâu, chẳng lẽ khi đó hắn là muốn tìm mình? Bởi vì thấy Điền Lộ ở đó mới không hiện thân?
Liễu Phượng Nghi càng nghĩ, càng là nghĩ mãi mà không rõ, không khỏi thì thào lẩm bẩm:
- Người này rốt cuộc là ai chứ?
Minh Nguyệt Tâm cười nói:
- Nếu không có ngài xác nhận, ta cũng hoài nghi là Hắc Lang lừa gạt ta rồi, không phải hình tượng kia rõ ràng chính là dã man nhân sao?
Dã man nhân? Liễu Phượng Nghi trong nội tâm lại khẽ động, này cũng rất giống ngoại hiệu của cháu trai mình rồi, tuy nhiên ý nghĩ này chỉ là lóe lên trong óc của nàng một cái liền biến mất, bởi vì nàng như thế nào cũng không thể đem cái chất nhi ngay cả đi đường cũng cần đến người đỡ của mình, liên hệ với loại cao thủ mạnh đến nỗi làm cho mình nghe một chút đã phải cảm thấy kinh hãi này.
Một hồi nghĩ mãi mà không rõ, Liễu Phượng Nghi dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, dù sao có một người mạnh đến quái dị như vậy giúp đỡ Liễu gia cũng không phải là chuyện gì xấu, mình cũng không cần phải tiếp tục quấn quýt rồi, về phần tìm được người kia rồi hỏi rõ ràng, Liễu Phượng Nghi thậm chí nghĩ cũng không từng nghĩ qua, một người như vậy, hắn nếu muốn che dấu, chỉ sợ tất cả cao thủ truy tung trên thế giới toàn bộ xuất mã cũng không có khả năng tìm được hắn.
Buông xuống chuyện này, Liễu Phượng Nghi lại có chút bận tâm về Minh Nguyệt Tâm, dù sao nàng biểu hiện ra ngoài cũng là không có hậu trường gì, mà Hắc Lang tại khu vực này cũng coi như là một nhân vật rồi, Minh Nguyệt Tâm giam cầm hắn một đêm như vậy, đến lúc đó chỉ sợ một số người kiếm được chỗ tốt từ Hắc Lang sẽ tìm đến nàng gây phiền phức, liền hỏi:
- Ngươi dùng lý do gì đem Hắc Lang bắt tới đây? Sẽ không có phiền toái gì a?