Chương 262: Bất ngờ phóng tinh
Trong những năm nay đối với du͙© vọиɠ của mình Liễu Diệc Như vẫn luôn là khống chế rất tốt. Bình thường cho dù có nhu cầu nàng cũng có thể dùng nội công thâm hậu của mình cưỡng chế xuống, duy nhất một lần không thể khống chế được chính là lần cùng với Diệp Phi ngủ chung một chỗ ngày đó. Lần đó nàng có một giấc mộng vô cùng hoang đường, ở trong mộng, còn của mình vậy mà dùng đồ vật do mình sinh ra kia của hắn đem mình đưa tới cao trào, mà tỉnh lại thì mình cũng thực sự cảm thấy trong qυầи ɭóŧ ẩm ướt đến rối tinh rối mù, hiển nhiên là ở trong lúc ngủ cũng đã đạt tới cao trào mấy lần nên dâʍ ŧᏂủy̠ mới tuôn ra nhiều như vậy.
Mà hôm nay cũng là như thế, tâm tình cho dù đối mặt với hấp dẫn cỡ nào cũng sẽ không có bất cứ điều gì rung động của Liễu Diệc Như. Hiện tại chỉ là nhìn thấy nơi đó của nhi tử, vậy mà cũng đã có chút ẩm ướt rồi, hơn nữa ẩm ướt còn tương đối nghiêm trọng, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, bên trong nơi thầm kín đã từng sinh ra Diệp Phi và Diệp Vân Khinh của mình, đang có từng tia chất lỏng ấm áp chảy ra.
Tuy nhiên ý chí Liễu Diệc Như vẫn là vô cùng kiên định, rất nhanh liền kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình. Côn ŧᏂịŧ căng trướng đến đỏ bừng, phía trên còn nổi đầy gân xanh, thoạt nhìn côn ŧᏂịŧ vô cùng dọa người kia của nhi tử cũng làm cho nàng chẳng quan tâm đến những ham muốn trống vắng kia, vội vàng duỗi ra bàn tay nắm chặt lấy nó..
Thật lớn! Đây là cảm nhận đầu tiên sau khi Liễu Diệc Như cầm vào đồ vật này của nhi tử, năm ngón tay cực kỳ thon dài của mình vậy mà phải khó khăn lắm mới có thể đem nó nắm lại, hơn nữa tay mình nắm ở đó, cũng chỉ là khoảng 1/3 chiều dài của nó, tin tưởng cho dù mình dùng hai tay đồng thời cầm lấy, đoạn qυყ đầυ trên đỉnh lớn cỡ quả trứng gà kia của nhi tử cũng có thể lộ ra.
Trong lúc Liễu Diệc Như còn kinh ngạc, Diệp Phi lại sướиɠ đến thiếu chút nữa kêu to thành tiếng, lúc này côn ŧᏂịŧ to lớn của mình bị tay ngọc mềm mại của mụ mụ nắm lấy, lại để cho hắn cảm nhận thậm chí so với thời điểm lần đầu tiến vào da^ʍ huyệt nhỏ hẹp của tiểu muội còn phải kích động hơn nhiều lắm. Chỉ là, mụ mụ tốt của ta, ngươi mau cử động tay đi...! Chỉ nắm như vậy, con trai sẽ rất không thoải mái! Diệp Phi ở trong lòng âm thầm kêu khổ.
Sau khi nắm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của nhi tử, Liễu Diệc Như cũng không có động tác tiếp theo, đó cũng không phải vì nàng không biết nên làm như thế nào. Dù sao tuy rằng kinh nghiệm của nàng cũng không nhiều nhưng mà ở xã hội hiện đại này, loại chuyện này ở trong sách báo hay trên internet có đầy đủ cả, cho dù không cố ý tìm xem, chung quy vẫn có thể tiếp xúc một ít.
Mà nguyên nhân khiến cho Liễu Diệc Như dừng lại động tác chính là do dươиɠ ѵậŧ của Diệp Phi, tại thời điểm vừa mới cầm nó, Liễu Diệc Như liền cảm giác một loại nhiệt lượng nóng bỏng kỳ lạ từ phía trên đó dọc theo lòng bàn tay của mình thoáng cái truyền ra khắp toàn thân, cỗ nhiệt lượng này giống như chứa đựng một loại ma lực nào đấy, làm cho nàng sinh ra khát vọng cực lớn, chất lỏng(dâʍ ŧᏂủy̠) phía dưới âʍ ɦộ cũng chảy ra ngày càng nhiều, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được, lớp vải tinh khiết trên qυầи ɭóŧ của mình cũng đã ướt đẫm, hơn nữa cũng có không ít dâʍ ŧᏂủy̠ từ phía dưới chảy ra, nhỏ xuống trên váy của mình.
Lúc này lực hấp dẫn của dươиɠ ѵậŧ Diệp Phi đối với nàng càng lúc càng lớn, làm cho nàng có một loại xúc động bất chấp tất cả mà ngồi lên, khiến cho nó tiến vào nơi thầm kín nhất đang khát vọng không thôi kia của mình, khiến mình triệt để thỏa mãn sự kích động này. Tuy nhiên, loại du͙© vọиɠ này cuối cùng vẫn bị nàng đè xuống, không chỉ là bởi vì hắn là con trai ruột của mình, cũng bởi vì một nguyên nhân đáng sợ hơn, đó là nếu như không có loại cố kỵ kia, nàng cảm giác mình rất có thể không chịu đựng nổi loại hấp dẫn này.
Bình ổn lại tâm tình một chút, bàn tay ngọc thon mềm nõn nà của Liễu Diệc Như rốt cuộc cử động, nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ, chậm rãi chuyển động lên xuống, cẩn thận khéo léo mà cảm nhận côn ŧᏂịŧ cứng rắn trượt trong lòng bàn tay mềm mại của mình.
Hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bàn tay mềm mại không xương của mụ mụ "tuốt lươn" cho mình, kích động trong lòng Diệp Phi đã không cách nào kiềm chế, ngay cả hô hấp cũng không khỏi có chút dồn dập lên.
Cũng may Liễu Diệc Như lúc này chẳng những toàn tâm thần đều tập trung trên côn ŧᏂịŧ của nhi tử, mà ngay cả một đôi mắt đẹp của chăm chú nhìn chằm chằm vào côn ŧᏂịŧ to lớn của con trai đang chui qua lòng bàn tay của chính mình, đừng nói Diệp Phi chỉ là hô hấp có chút biến hóa, cho dù lúc này hắn mở to mắt chỉ sợ Liễu Diệc Như cũng không phát hiện.
Một mực khoáy động như vậy chừng 10 phút đồng hồ, Diệp Phi vẫn là một chút dấu hiệu xuất tinh cũng không có, Liễu Diệc Như tuy rằng thân thủ vô cùng tốt nhưng mà lúc này lòng bàn tay cũng có chút cảm giác đau xót rồi, rời vào đường cùng nàng đành phải buông ra tay phải, đổi tay trái nắm lấy côn ŧᏂịŧ của nhi tử tiếp tục khuấy động. Tuy nhiên, tay trái dù sao cũng không linh hoạt bằng tay phải(tay thuận), mà nàng lại là lần đầu tiên làm loại sự tình này, cho nên trong lúc khuấy động không thể tránh khỏi có thời điểm sẽ dùng sai lực, bất quá điều này thực sự lại để cho Diệp Phi cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ khác.
Lại qua chừng 10 phút đồng hồ, côn ŧᏂịŧ của Diệp Phi vẫn là cứng rắn như trước, Liễu Diệc Như không khỏi có chút nóng vội dần lên, thầm nghĩ điều này cũng có thể là bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mình gây ra cho nó còn không đủ lớn, vì vậy dứt khoát dùng hai tay đồng thời cầm lấy dươиɠ ѵậŧ, hơn nữa còn gia tặng tốc độ khuấy động.
Từ đó, bởi vì hai tay đều nắm lấy côn ŧᏂịŧ của nhi tử, khuôn mặt tuyệt mỹ của Liễu Diệc Như liền không thể tránh khỏi tiến sát lại gần côn ŧᏂịŧ hơn rất nhiều, hiện tại chỉ cần nàng cúi đầu một cái là có thể lập tức hôn lên côn ŧᏂịŧ to lớn làm cho nàng vừa yêu vừa hận kia.
Dưới khoảng cách có chút mập mờ này, hô hấp của Liễu Diệc Như không khỏi có chút dồn dập lên, nhìn qua đại qυყ đầυ của nhi tử đang ở ngay trước mặt mình, cảm nhận được mùi hương đặc thù từ trên đó không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh sâu vào trong nội tâm mình, nàng đột nhiên có một loại xúc động muốn hôn lên nó một chút, hơn nữa càng lúc càng ko thể cứu vãn.
Liền hôn thoáng một cái! Liễu Diệc Như định ra cho mình một cái hạn chế, rồi ngẩng đầu, nhìn qua Diệp Phi hai mắt nhắm nghiền một chút. Loại hoàn cảnh trừ mình ra cũng sẽ không có người nào biết được này khiến cho nàng có thêm chút can đảm, sau khi khuấy động vài cái, rổt cuộc chậm rãi cúi đầu, đem bờ môi mềm mại ướŧ áŧ của mình nhẹ nhàng hôn lên qυყ đầυ của nhi tử một cái.
Bởi vì là lần đầu được mụ mụ dùng tay làm cho, Diệp Phi có chút thèm khát hưởng thụ nhiều hơn một chút, cho nên vẫn nhẫn nhịn không bắn ra, về sau lại thấy nàng thực sự đã có chút mệt mỏi trong lòng Diệp Phi cũng có chút không đành lòng mà buông lỏng tinh quan của mình, mà đúng lúc này Liễu Diệc Như cũng đổi thành dùng hai tay, lại để cho kɧoáı ©ảʍ của hắn tụ lại càng nhanh hơn, rất nhanh liền đến giới hạn xuất tinh, chính là vừa lúc đó, Liễu Diệc Như vậy mà lại đột nhiên cúi đầu hôn lên qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ mẫn cảm của hắn một cái, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực đại đúng vào thời điểm vô cùng nhạy cảm kia, khiến cho Diệp Phi gần như bộc phát trong nháy mắt, vì vậy, Liễu Diệc Như liền bi kịch rồi.
Vừa mới hôn lên qυყ đầυ của nhi tử, cặp môi khêu gợi của Liễu Diệc Như còn chưa kịp rời đi, cũng đã cảm thấy côn ŧᏂịŧ của Diệp Phi đột nhiên căng lên, ngay sau đó một dòng dương tinh đặc sệt nóng bỏng lập tức phóng ra...
Liễu Diệc Như không hổ là người luyện võ, lập tức kịp phản ứng, một phát né qua. Thế nhưng cho dù là như vậy, luồng dương tinh thứ nhất của Diệp Phi vẫn là thẳng tắp mà bắn vào miệng nhỏ của nàng.
Loại dịch lỏng mằn mặn bất ngờ bắn đến này lại khiến cho Liễu Diệc Như sau khi nghiêng đầu qua một bên lại lập tức ngây ngẩn cả người. Bởi vậy những đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ kế tiếp của Diệp Phi đều bắn thẳng tới trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, thậm chí trên tóc cũng dính không ít.
Mãi đến khi một lớp tinh đặc cuối cùng của Diệp Phi được bắn ra, Liễu Diệc Như mới kịp phản ứng, không khỏi ngượng ngùng hô nhẹ một tiếng, vội vàng buông ra côn ŧᏂịŧ to lớn đã nhuyễn xuống của nhi tử, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng nhả ra, lại kéo ra vài tờ khăn giấy đem khuôn mặt, mái tóc dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lung tung của nhi tử lau sạch, sau đó mới duỗi ra bàn tay nhỏ, đánh nhẹ một cái lên côn ŧᏂịŧ to lớn của Diệp Phi, có chút bất đắc dĩ mắng:
- Tiểu bại hoại!
Liễu Diệc Như phát hiện, mặc dù bị Diệp Phi bắn ra đầy mặt thậm chí bắn cả vào trong miệng nhưng trong nội tâm của nàng ngoại trừ có chút kinh hoảng ra, cũng không có cảm giác gì khác lạ, thậm chí còn mơ hồ có chút kích động, nhịn không được nhấm nháp một chút chất lỏng còn chưa nhả hết trong miệng...Ân, ngoại trừ hơi mặn mặn ra, cũng không có hương vị gì không tốt, đáng tiếc vừa rồi đều nhả ra hết, lần sau nhất định phải nếm thử...1 chút.
Nghĩ tới đây, Liễu Diệc Như đột nhiên cả kinh, tại sao mình lại có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ mình thực sự là một nữ nhân dâʍ đãиɠ sao?