Chương 259: Kế hoạch tà ác
- Mụ mụ, có phải là ca ca lại chọc giận người không? Ta giúp người giáo huấn hắn một chút nhé?
Diệp Vân Khinh cũng đã nghe Lâm Linh nói qua, lúc này thấy sắc mặt của Liễu Diệc Như có chút không tốt lắm, lập tức cười hì hì nói:
- Đừng nhìn hắn hiện giờ rất lợi hại rồi, nếu như ta muốn dạy dỗ hắn, hắn vẫn còn ko dám đánh trả đấy!
Nói xong, còn hướng Diệp Phi quơ quơ nắm tay nhỏ của mình.
Trông thấy nữ nhi làm ra cái bộ dạng nghịch ngợm kia, tâm tình của Liễu Diệc Như cũng tốt hơn rất nhiều, khẽ cười nói:
- Không có gì, ta chỉ cùng hắn nói ít chuyện mà thôi, được rồi, không nói tới chuyện này nữa, khó có được hôm nay Lâm Linh tới chơi, mụ mụ tự mình xuống bếp làm vài món ngon cho các ngươi như thế nào?
- Được, được, rốt cuộc có thể lại ăn cơm của mụ mụ làm!
Diệp Vân Khinh lớn tiếng hoan hô.
Liễu Diệc Như có chút không biết nói gì, cười nói:
- Ngươi chỉ biết ăn thôi, cũng không nghĩ phụ giúp ta.
Diệp Vân Khinh lè lưỡi, có chút xấu hổ cười nói:
- Người ta không giúp được mà, ai kêu mụ mụ còn có các tỷ tỷ đều lợi hại như vậy, hại ta cũng không có cơ hội học.
- Để ta tới phụ giúp.
Lâm Linh đứng ở một bên nói ra, đối với việc bếp núc, nàng tuy rằng không phải quá thành thạo nhưng ít nhiều cũng biết ít chút.
- Tốt!
Liễu Diệc Như lập tức gật đầu đồng ý, hiện tại nàng cũng đã bình tĩnh trở lại, cũng cảm thấy vừa rồi mình thật sự là có chút quá mức, dù sao chuyện này cũng ko phải là lỗi của Lâm Linh cho nên cũng muốn cùng nàng gần gũi hơn một chút.
Đưa mắt nhìn hai nữ đi vào phòng bếp, Diệp Vân Khinh lúc này mới vô cùng thần bí tiến lên trước mặt Diệp Phi, nhỏ giọng nói:
- Ca, vừa rồi mụ mụ gọi ngươi tới nói chuyện gì vậy?
Diệp Phi vừa rồi đã nhịn xuống tâm tình hưng phấn một hồi lâu, lúc này rất muốn cùng người khác chia sẻ một chút, mà Diệp Vân Khinh người tới giờ vẫn thân cận với mình nhất hiển nhiên là ứng cử viên hàng đầu cho nên lúc này cũng không che dấu sự cao hứng của mình, ngây ngốc cười nói:
- Vừa rồi mụ mụ mắng ta một trận.
Diệp Vân Khinh vẻ mặt hiếu kỳ nhìn qua bộ dạng của Diệp Phi, hỏi:
- Ca, ngươi sẽ không phải là bị váng đầu đấy chứ? Có người nào bị mắng mà lại cao hứng như vậy?
- Ngươi mới váng đầu ấy!
Diệp Phi giơ tay gõ nhẹ lên đầu của Diệp Vân Khinh một cái, rồi lại nhịn không được muốn nhanh chóng để cho nàng biết rõ cái tin tốt này, vì vậy tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói một câu:
- A, ngươi...
Diệp Vân Khinh kinh hô một tiếng, vừa định hỏi điều gì, lại bị Diệp Phi lập tức bưng kín cái miệng nhỏ nhắn đồng thời cho nàng một cái ánh mắt hướng lên lầu.
Diệp Vân Khinh hiểu ý, khẽ gật đầu, cùng Diệp Phi tiến lên lầu hai, đi đến phòng ngủ của Diệp Phi từ bên trong đóng cửa kỹ lại, mới có chút không dám xác định mà hỏi lại:
- Ca, người nói là vừa rồi mụ mụ nhìn thấy ngươi cùng Linh Linh thân mật, nàng liền ghen?
- Đúng vậy!
Diệp Phi dùng sức gật đầu, hắn biết dáng tươi cười của mình lúc này nhất định là rất ngu ngơ nhưng hắn cũng chẳng hề quan tâm.
- Nói như vậy, nàng là...
Trong mắt Diệp Vân Khinh cũng lộ ra một tia kinh hỷ, cho tới nay, phần tình cảm gian khổ không có được mụ mụ ủng hộ này vẫn luôn là nổi khổ tâm lớn nhất trong lòng nàng. Hiện tại, nhìn thấy được cơ hội xoay chuyển nàng làm sao lại không cao hứng? Cũng gấp gáp hỏi:
- Vậy ca có kế hoạch gì không?
- Đương nhiên là có rồi.
Diệp Phi tự tin nở nụ cười, nhỏ giọng đem kế hoạch mình vừa mới nghĩ ra nói cho nàng.
- Ca nói là ca muốn giả bộ bị bệnh? Đây cũng là biện pháp không tệ, mụ mụ thương ca ca như vậy nhất định sẽ trông nom bên cạnh ngươi đến một tấc cũng không rời đấy.
Diệp Vân Khinh cũng là hai mắt sáng lên tuy nhiên lại có chút phiền não nói:
- Thế nhưng, nếu như ngươi bị bệnh, mụ mụ nhất định sẽ cho Đông Phương a di đi đến xem đấy, với bản lĩnh của Đông Phương a di làm sao có thể giấu được nàng?
- Đương nhiên là không thể giấu được!
Diệp Phi cười nói:
- Chính là, nếu như Đông Phương a di cũng nói ta có bệnh, ngươi nói mụ mụ có thể càng thêm tin tưởng hay không?
- Đông Phương a di như thế nào lại...
Diệp Vân Khinh theo bản năng mà lắc đầu, thế nhưng vừa nghĩ được một nửa, thì lại ngây ngẩn cả người, trừng lớn mắt nhìn Diệp Phi có chút không dám tin hỏi:
- Linh Linh nói buổi chiều ngươi bị Đông Phương a di gọi đi, chẳng lẽ nàng cũng...
- Đúng như ngươi nghĩ...
Diệp Phi có chút đắc ý nở nụ cười:
- Nàng cũng đã giống như ngươi, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới, hơn nữa tâm tư của mụ mụ còn là do nàng nói cho ta biết đấy, ngươi nói, nếu để cho nàng hỗ trợ, nàng có thể từ chối hay không?
- Đương nhiên là không rồi!
Diệp Vân Khinh hoan hô lên, đột nhiên ôm chặt lấy cổ Diệp Phi dùng sức hôn lên mặt hắn một cái, cười nói:
- Ca ca, ngươi thật là lợi hại nha! Khinh Khinh đều muốn sùng bái ngươi đến chết rồi!
Hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong nội tâm Diệp Phi không khỏi thầm mừng vui mừng, lão Thiên thật đúng là không tệ với mình, vậy mà cho mình một nữ nhân tri kỷ như Diệp Vân Khinh, chẳng những ko ăn dấm chua mà ngược lại còn có thể bởi vì chính mình vui vẻ mà cũng vui vẻ theo.
Thật ra Diệp Phi cũng không biết là từ lúc mới bắt đầu. Diệp Vân Khinh đã không ôm hy vọng gì đối với tương lai của hai người, chỉ muốn cùng với hắn trải qua vui vẻ từng ngày, đương nhiên sẽ có dư tâm tư mà đi ghen ghét với những nữ nhân khác. Mà bây giờ theo thực lực của Diệp Phi ngày càng tăng lên nàng đã không còn loại cảm giác mờ mịt như lúc trước, chỉ là thái độ ủng hộ Diệp Phi từ trước tới nay cũng đã trở thành thói quen, ở trong tâm tư còn tương đối đơn thuần của nàng, chỉ cần Diệp Phi có thể vẫn còn đối tốt với nàng như hiện tại, những thứ khác đều không quan trọng.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, hai người Diệp Phi đi xuống lầu, vừa đúng lúc này Liễu Diệc Như cùng Lâm Linh cũng đã làm xong đồ ăn. Không thể không nói, tâm tình và độ ngon miệng quả thật là có quan hệ rất lớn, tuy rằng chỉ là vài món ăn rất bình thường trong nhà, mà vẫn còn chưa ăn vào trong miệng nhưng Diệp Phi cũng đã cảm giác đây là món ăn ngon nhất mà mình được ăn từ lúc chào đời tới nay.
Bốn người cùng nhau ngồi xuống trước bàn ăn, Diệp Vân Khinh có chút kỳ quái hỏi:
- Mụ mụ, vì sao đại tỷ và nhị tỷ đến bây giờ vẫn chưa về nha?
Liễu Diệc Như cười nói:
- Hiện tại đại tỷ của ngươi cơ bản cũng đã toàn diện tiếp nhận việc quản lý công ty rồi hơn nữa hiện tại lại bận rộn hơn thường ngày cho nên từ nay về sau nàng có khả năng đều sẽ thường xuyên ở lại công ty đấy, mà võ quán của nhị tỷ các ngươi cũng chuẩn bị mở rộng quy mô, hiện tại cũng vô cùng bận rộn.
- Oa, các tỷ tỷ thật là lợi hại nha! Hiện tại đều trở thành nữ cường nhân rồi.
Diệp Vân Khinh vẻ mặt sùng bái nói.
Liễu Diệc Như mỉm cười, hỏi nàng:
- Vậy còn ngươi?
Diệp Vân Khinh gãi đầu, cười hì hì nói:
- Ta cũng không muốn là nữ cường nhân gì đó đâu, vẫn là cả đời đi theo bên cạnh mụ mụ, ngồi ăn rồi chờ chết là tốt rồi.
Diệp Phi không khỏi thầm cao hứng, thật sự là trời cũng giúp ta mở đường, vốn dĩ còn muốn nghĩ xem sẽ dùng biện pháp gì đem ba vị tỷ tỷ đẩy đi, không ngờ các nàng hầu như đều đã có chuyện bận rộn rồi, liền hỏi:
- Vậy còn tam tỷ đâu? Cũng đã sắp tới cuối tuần rồi, khi nào thì nàng trở về?
- Như thế nào, nhớ tỷ tỷ của ngươi sao?
Liễu Diệc Như nở nụ cười:
- Có điều, chỉ sợ ngươi phải đợi một khoảng thời gian mới có thể gặp được nàng rồi, nghe nói nàng báo danh tham gia một nhóm nghiên cứu gì đấy, phải đi tới một nơi rất xa để khảo sát, ngày hôm qua cũng đã xuất phát, phải một tháng mới có thể trở về.
Diệp Phi không khỏi cả kinh, vội hỏi:
- Nàng là một nữ hài tử, một mình chạy ra bên ngoài, có thể chịu thiệt thòi gì hay không?
Diệp Vân Khinh nhịn ko được cười lên khanh khách nói:
- Ca, ngươi đúng là bị váng đầu rồi, với bản lĩnh của tam tỷ, chỉ sợ đem toàn bộ nam sinh trong trường nàng cột vào cùng một chỗ cũng không đủ để nàng đánh đấy, cho nên ta thấy ngươi vẫn nên lo lắng thay cho mấy nam sinh ko có ý tốt với nàng kia một chút đi.
- Nói cũng đúng.
Diệp Phi có chút xấu hổ cười cười, mình thật đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn rồi, chỉ nghĩ làm thế nào bảo vệ thật tốt những nữ nhân yêu mến bên người mà ngược lại xem nhẹ cả đám từng người bọn họ đều ko phải là kẻ yếu.
Ăn xong cơm tối, bốn người ngồi trong phòng khách xem tivi một hồi, thấy thời gian cũng đã không còn sớm, Liễu Diệc Như nhìn Lâm Linh một chút, an bài:
- Linh Nhi, đêm nay ngươi cùng với Khinh Khinh...
Nói đến đây, đột nhiên ngừng lại bởi vì nàng nghĩ tới một chuyện người còn gái này của mình chính là một nha đầu chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại để cho Lâm Linh ngủ cùng nàng mà nói chỉ sợ nàng chẳng những sẽ không giúp mình trông chừng Lâm Linh ngược lại sẽ cổ động Lâm Linh nửa đêm chạy đến chỗ của Diệp Phi. Tuy rằng hiện tại tâm tình của nàng đã bình tĩnh trở lại nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới Diệp Phi sẽ cùng Lâm Linh xảy ra chuyện gì, trong lòng vẫn rất là không thoải mái. Hiện tại trong nội tâm còn không có làm tốt chuẩn bị, nàng liền để mặc chính mình ích kỷ một chút, vì vậy nói tiếp:
- Hai người các ngươi đến chỗ của ta đi, ba người chúng ta cùng ngủ chung một chỗ, vừa lúc ta có chút việc muốn nói với các ngươi.
- Vâng.
Hai thiếu nữ vui vẻ đáp ứng, có điều tại thời điểm Liễu Diệc Như không chú ý tới, Diệp Vân Khinh đồng thời lén lút hướng Diệp Phi làm một cái mặt quỷ cũng không có ý tốt mà nhìn thoáng qua phía dưới của hắn ý là ngươi tự mình giải quyết đi nhé.
Trở lại gian phòng, Diệp Phi nằm xuống, trên mặt không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười, tuy rằng ý định cùng Diệp Vân Khinh và Lâm Linh mở cuộc đại chiến "tɧɾεε ѕσʍε" hoàn toàn đổ bể, nhưng mà việc này cũng không thể ảnh hưởng tới tâm trạng vô cùng tốt của hắn, dù sao chuyện như vậy sau này còn nhiều cơ hội, thế nhưng nếu bỏ qua hôm nay, chỉ sợ mình cũng phải đợi thật lâu mới có thể xác định được tâm tư của Liễu Diệc Như.
Bất quá Diệp Phi cũng tuyệt đối không phải loại người để cho mình có hỏa không có chỗ phát, hiện tại mặc dù hai nữ hài không được, nhưng hắn còn nữ nhân khác, nghĩ tới vừa lúc muốn thương lượng với Diệp Ngưng Sương một chút về chuyện tiệc rượu kia, Diệp Phi liền quyết định đêm nay đến chỗ của nàng abc xyz 1 tý.
Đợi một hồi, cảm ứng được ba người Liễu Diệc Như, Lâm Linh và Diệp Vân Khinh đã ngủ, Diệp Phi lặng lẽ mò dậy lặng yên không một tiếng động mà từ cửa sổ phòng ngủ của mình chui ra, sau đó giống như một đám khói nhẹ biến mất tại biệt thự Liễu gia.
Một đường chạy như điên, chỉ không tới 10 phút, Diệp Phi cũng đã đi ngang qua thành phố Vọng Hải vô cùng rộng lớn này, từ phía Đông ngoại ô đi đến ngoại ô phía Tây đứng ở trước cửa biệt thự của Diệp Ngưng Sương lại phát hiện đèn trong phòng ngủ của nàng còn chưa tắt, vì vậy quyết định cho nàng một bất ngờ nho nhỏ.
Nhẹ nhàng bật lên, nhảy qua tường cao xung quanh, Diệp Phi không phát ra chút âm thanh nào, liền đứng ở bên ngoài cửa sổ phòng Diệp Ngưng Sương, nhìn xuyên qua cửa kính vào tới bên trong, lúc này Diệp Ngưng Sương đang ngồi ở bàn làm việc cạnh giường của nàng, cúi đầu không biết đang ghi chép thứ gì, xem ra hẳn là đang làm việc.
Đều nói nam nhân ở thời điểm chăm chỉ làm việc là hấp dẫn nhất, nhưng là bây giờ Diệp Phi lại cảm thấy nữ nhân chăm chỉ làm việc cũng là vô cùng xinh đẹp ở trước mặt của hắn Diệp Ngưng Sương là người luôn nhiệt tình và can đảm, đây là lần đầu tiên Diệp Phi thấy được bộ dạng chăm chỉ làm việc của nàng, loại dáng vẻ đoan trang trong lúc vô hình mà phát ra kia lại khiến cho hắn nhất thời có chút không đành lòng đi phá hư phần yên lặng này.
Qua một hồi lâu, Diệp Ngưng Sương mới dừng lại công việc trong tay, thu dọn giấy tờ trên bàn một chút, liền từ đằng sau đèn bàn lấy ra một tấm ảnh chụp, ngây ngốc nhìn ngắm, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười ngọt ngào, một lát sau, rồi lại thở dài, sâu kín nói:
- Thật nhớ ngươi(Tiểu Mãn)!
Bên ngoài Diệp Phi không khỏi cảm động, bởi vì người trong tấm hình trên tay Diệp Ngưng Sương kia chính là Diệp Phi, mặc dù đã sớm biết Diệp Ngưng Sương đối với mình tuyệt đối là toàn tâm toàn ý nhưng mà hiện tại lại lần nữa thấy được một màn như vậy, Diệp Phi vẫn nhịn ko được có chút xúc động, thân thể bỗng lóe lên, cũng đã tiến vào gian phòng của nàng, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu nói:
- Sương nhi, ta tới rồi!
- Ai?
Trong giây lát thân thể bị người khác ôm lấy, trong nội tâm Diệp Ngưng Sương không khỏi giật mình hoảng sợ, vô ý thức mà hỏi một tiếng, thế nhưng vòng tay quen thuộc kia lại lập tức khiến cho nàng ý thức được người đứng phía sau là ai, nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể, lại để cho hắn ôm càng thêm thoải mái, kích động hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
- Nhớ ngươi nha!
Diệp Phi mặc dù không muốn lừa dối nàng, nhưng lại cũng không gạt bỏ biện pháp "phụ nữ thích lời đường mật" để làm cho nàng vui vẻ.
Diệp Ngưng Sương nhẹ nhàng xoay người lại, trở tay ôm lấy Diệp Phi, tựa đầu vào l*иg ngực của hắn, dịu dàng nói:
- Ta cũng đang chuẩn bị đến tìm chàng đấy, tiệc rượu đều đã chuẩn bị xong, cuối tuần này chàng rốt cuộc là có thể tới hay không nha?
- Chỉ sợ ko được.
Diệp Phi lắc đầu.
- Thế nhưng, trước kia chàng đã đồng ý rồi mà.
Diệp Ngưng Sương có chút bất mãn mà vểnh lên đôi môi xinh đẹp:
- Chàng sẽ không đổi ý đấy chứ?
- Đương nhiên không phải.
Diệp Phi không định giấu diếm nàng điều gì, vì vậy đem kế hoạch của mình nói qua với nàng một lượt.
- Hóa ra là như vậy!
Diệp Ngưng Sương nở nụ cười:
- Ta đây ủng hộ chàng, ít nhất từ nay về sau ở trước mặt Diệc Như cũng không cần cùng chàng lén lút rồi, về phần chuyện tiệc rượu, ta đem nó chuyển đến cuối năm là được, đến lúc đó, chàng cũng không thể ko đến đâu đó.
- Được được!
Diệp Phi gật đầu đáp ứng, lại hỏi:
- Nàng cảm thấy kế hoạch của ta như thế nào?
- Kế hoạch cũng không tệ nha, thế nhưng cái tiểu bại hoại nhà ngươi cũng rất xấu xa, vậy mà nghĩ ra một chuyện lừa người như vậy, hơn nữa người lừa gạt còn là Diệc Như.
Diệp Ngưng Sương trong miệng quở trách hắn nhưng bàn tay nhỏ cũng đã lặng lẽ tiến vào trong quần Diệp Phi.
----------------------------------------------------------------
Ôm Diệp Ngưng Sương kiệt sức vuốt ve an ủi một hồi, đợi đến khi nàng yên lặng mà thϊếp đi, Diệp Phi mới đứng dậy rời khỏi biệt thự của nàng, không phải hắn không muốn ở cạnh nàng đến khi nàng tỉnh lại, mà là thời gian có chút gấp gáp, trước khi tiến hành kế hoạch, hắn cần sắp xếp từng bước thật tốt mới được.
Đầu tiên là đi đến Vọng Hải Lâu một lần, đến chỗ đó lại phát hiện Liễu Phượng Nghi cũng đã ngủ, Diệp Phi không đành lòng quấy rầy nàng, vì vậy dứt khoát gửi nàng một tin nhắn, nói cho nàng hết thảy, sau đó lại gọi điện cho Liễu Quân Di đang ở kinh thành xa xôi.
Vốn dĩ mấy ngày tới Liễu Quân Di có thể trở về rồi, có điều vấn đề thưởng phạt của phía trên cho hành động lần trước có chút không đồng nhất, cho nên nàng còn phải ở kinh thành ngây ngốc vài ngày rồi, cùng Liễu Quân Di "âu yếm" qua điện thoại một hồi lâu, hai người mới lưu luyến mà cúp điện thoại.
Hiện tại cũng chỉ còn một người mấu chốt trong kế hoạch này, người này ko ai khác là Đông Phương Nhược Lan. Ngày mai có thể thành công hay không phải xem nàng rồi vì vậy Diệp Phi dứt khoát chạy tới quân khu, trực tiếp gặp mặt nàng cùng thương lượng kỹ càng một chút.