Diệp Phi bị biểu lộ thất vọng của Liễu Quân Di khiến cho có chút sững sờ, có điều hắn cũng rất nhanh liền nghĩ ra là chuyện gì, vì vậy cười nói:
- Công việc của ngươi có tính chất nguy hiểm lớn hơn nhiều lắm, thứ này đương nhiên là nên để cho ngươi dùng rồi. Hơn nữa cái không chỉ đơn thuần là một món lợi khí công kích, mà còn là tín vật đính hôn ta đưa cho ngươi a. Từ nay về sau ta liền dùng nó quấn chặt lấy ngươi, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ có thể trốn khỏi ta.
- Xì, ngươi nằm mơ đi !
Liễu Quân Di tỏ ra vẻ khinh thường khẽ gắt một chút, thế nhưng Diệp Phi như thế nào lại không nhìn ra chút kinh hỉ ẩn giấu ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt của nàng...
"Nữ nhân quả nhiên là nữ nhân a, đồ vật lại thực dụng hơn nữa đối với các nàng mà nói, cũng không so được với chút lãng mạn nho nhỏ này!". Trong nội tâm Diệp Phi không khỏi thầm than, có điều việc này cũng cho hắn một phen nhắc nhở, trước đây mình đúng là không làm đủ ở phương diện này, xem ra lần này trở về, nhất định phải tặng cho Diệp Vân Khinh các nàng một chút lễ vật đặc biệt rồi, đến lúc đó đảm bảo các nàng sẽ vui vẻ không thôi.
Thấy Liễu Quân Di còn đang vui thích ngắm nhìn chuỗi vòng trên cổ tay của nàng, Diệp Phi lại đem "Đai Lưng Cự Linh" cũng giao cho nàng, có chút tức giận nói:
-Ta liền ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi nhìn nó làm cái gì chứ?
Hắn đúng là có chút không hiểu nổi, rõ ràng bởi vì cái vòng tay là do mình đưa, nàng mới có thể ưa thích như thế, nhưng hiện tại mình còn đang ở bên người nàng, chính mình ko nhìn, lại nhìn cái đồ vật chết tiệt này làm gì?
- Ngươi có cái gì đáng xem?
Liễu Quân Di lại đả kích hắn một phen, nhưng cũng đã ko nhìn vòng tay nữa, mà quay sang ôm lấy tay trái của hắn, đem hơn nữa sức nặng thân thể của mình đều áp ở trên người hắn, hỏi:
- Kế tiếp chúng ta làm gì a?
Mặc dù cũng đã cùng Liễu Quân Di làm loại chuyện vui sướиɠ nhất này không chỉ 1 lần, nhưng lúc này cánh tay bị nàng kẹp ở sâu trong khe núi hút hồn trước ngực nàng, lại để cho Diệp Phi một phen rạo rực. Có điều hắn hiểu rõ hiện giờ không phải thời điểm nghĩ đến những chuyện này, đành phải đè xuống du͙© vọиɠ trong lòng, cười nói:
- Đương nhiên là phải xem xét nơi này một chút rồi, nhìn xem còn có thể phát hiện ra thứ gì hữu dụng hay không?
Liễu Quân Di khẽ gật đầu, cùng hắn bắt đầu kiểm tra lần lượt từng giang phòng ở đây. Dưới "Linh giác" cực kỳ nhạy bén giống như ra-đa kia của Diệp Phi, chút việc dò xét này hiển nhiên là cực kỳ nhẹ nhàng, hai người rất nhanh liền dò xét đến gian phòng cuối cùng trong đại sảnh kia, thế nhưng lần này cùng nhau đi tới, lại chỉ có thấy được một ít đồ dùng sinh hoạt còn có các loại quân nhu phẩm, những thứ khác cái gì cũng không có.
Liễu Quân Di không khỏi cau mày nói:
- Xem ra người kia thật đúng là cực kỳ cẩn thận, cái gì cũng không có để lại, hơn nữa người bên cạnh hắn như thế nào đều lại một mực liều chết vì hắn như vậy chứ?
- Cái này cũng rất dễ giải thích.
Diệp Phi cười khẽ nói:
- Đầu tiên là loại độc dược kia chính là một thứ rất tốt để khống chế, mặt khác nói không chừng những người này còn có thứ gì đó bị hắn nắm trong tay, liền ví dụ như Lý Tư a. hắn vừa là một người có ân tất báo hơn nữa những đệ tử Huyền Âm Môn kia cũng làm cho hắn không thể không có chỗ cố kỵ, mà gã vừa rồi kia, chỉ sợ cũng có thứ gì đó nằm trong tay người đó, ví dụ như người nhà chẳng hạn.
- Như vậy nếu có một ngày ta hoặc tỷ tỷ ta bị hắn bắt được, hắn dùng tánh mạng của chúng ta uy hϊếp ngươi đi làm những chuyện thương thiên hại lý, ngươi có thể đi làm hay không?
Liễu Quân Di đột nhiên mở lớn hai mắt hỏi, mặc dù biết vấn đề này có chút ngốc nghếch, nhưng nữ nhân rơi vào tình yêu chính là như vậy rất yêu thích hỏi một vấn đề ví dụ như ta và mẹ ngươi cùng nhau rớt xuống sông các loại...
- Sẽ. bởi vì trong lòng ta, trên thế giới này không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh được với các nàng.
Diệp Phi không chút suy nghĩ mà đáp lại:
- Bất quá ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội tạo thành uy hϊếp gì đối với các ngươi!
Câu trả lời của Diệp Phi hiển nhiên làm cho Liễu Quân Di cực kỳ hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, hai tay vốn chỉ ôm cánh tay của hắn lại vòng qua ôm lấy cổ của hắn, cả người cơ hồ đều treo ở trên người hắn rồi.
- Ồ?
Diệp Phi đột nhiên kinh ngạc hô lên 1 tiếng, hắn phát hiện ko ngờ đằng sau vách tường trong phòng của đại hán kia thậm chí có 1 đường hầm giấu kín, lối đi này rất dài, dùngl linh giác của hắn vậy mà cũng không thể dò xét tới cuối đường.
Hiện tại tất cả lực chú ý của Liễu Quân Di đều tập trung ở trên người Diệp Phi, thấy hắn nhíu mày, vội vàng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Đằng sau chỗ này khả năng còn có một cái mật thất, chúng ta thử tìm xem có có quan hay không?
Diệp Phi mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể đoán được đằng sau là thứ gì.
Nếu bàn về tìm kiếm cơ quan ẩn giấu các loại, Diệp Phi còn thua kém Liễu Quân Di nhiều lắm, rất nhanh nàng liền từ trên mặt sau của một khung kính treo tường tìm ra một cái hốc tối, sau đó mò tới bên trong mà đυ.ng chạm vài cái, một bên mặt tường khác lập tức tách ra một khe hở, lộ ra lối đi trong đó.
Diệp Phi đưa tay đem Liễu Quân Di bảo vệ ở phía sau, chậm rãi tiến vào lối đi kia, động tác này lại để cho trên mặt Liễu Quân Di lộ ra một nụ cười so với lúc nhận được vòng tay trước đó lại càng thêm ngọt ngào, trong nội tâm cảm giác lối đi có chút quỷ dị này chẳng những không đáng sợ, ngược lại còn là nơi đẹp nhất trên thế giới.
Lối đi nhỏ hẹp này kéo dài hơn 100 mét, hai người đã chậm rãi đi được một hồi lâu mới dùng lại ở trước một cánh cửa thoạt nhìn rất là bình thường, Diệp Phi cẩn thận tiến đến nhẹ nhàng đẩy ra, phát hiện cánh cửa này vậy mà thật sự bình thường giống như vẻ bề ngoài của nó, chỉ đẩy nhẹ một cái liền mở ra.
Bài trí bên trong cũng bình thường như cánh cửa kia, không gian 20 mét vuông này cực kỳ giống với một phòng làm việc bình thường, chỉ là ở góc tường nhiều hơn một cái giường, hơn nữa nhìn qua cũng đã rất lâu không có ai ở, tuy rằng bởi vì không thông với bên ngoài mà có vẻ cực kỳ sạch sẽ, cũng không có bụi bẩn gì, nhưng dựa vào cảm giác có thể biết rõ, nơi này chỉ sợ cũng đã rất nhiều năm không có ai tới rồi.
Hai người chậm rãi đi vào, Diệp Phi đột nhiên khịt khịt cái mũi, phát hiện ở trong phòng nhỏ này giống như có một loại khí tức đã từng quen biết, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã từng ngửi qua ở nơi nào.
Mà lúc này Liễu Quân Di đã bắt đầu ở trong đó lục lọi tìm kiếm, trong phòng này cũng không có thứ gì được che giấu, bởi vậy rất nhanh liền tìm xong. Lại để cho Liễu Quân Di có chút thất vọng đó chính là nơi này quả thật cũng không có đồ vật gì đáng chú ý, nhiều nhất chính là các loại báo chí của mấy năm trước, có thể nói một điểm giá trị cũng không có.
Trông thấy biểu lộ thất vọng kia của Liễu Quân Di, Diệp Phi cười an ủi:
- Không cần thất vọng a, điều này cũng rất bình thường, nơi này rõ ràng không phải là nơi được coi trọng, người kia sao thể đem đồ đạc của hắn lưu lại chỗ này được?
Liễu Quân Di bình ổn tâm tình một chút, không tiếp tục nghĩ tới chuyện này, đột nhiên lại nói:
- Chuyện nơi này đã giải quyết xong, ngày mai ta phải tới kinh thành báo cáo công tác rồi.
Lời của nàng mặc dù không nói hết nhưng Diệp Phi cũng biết nàng nhất định không nỡ cùng mình tách ra, vì vậy nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, khẽ cười nói:
- Chỉ là xa cách vài ngày thôi mà, chờ nàng chở lại Vọng Hải chúng ta lại có thể thường xuyên ở cùng một chỗ rồi.
- Ừm.
Liễu Quân Di khẽ gật đầu, đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy Diệp Phi, thoáng cái đem hắn bổ nhào xuống cái giường nhỏ ở góc tường kia, cúi đầu hôn lên bờ môi của hắn.
Nơi này mặc dù rất lâu không có ai ở, nhưng lại không khó nhìn ra, chủ nhân nơi này cũng là một người rất sạch sẽ, chăn đệm trên giường đều là rất mới đấy, mà trong cái mật thất này cũng không có các loại tro bụi gì, bởi vậy hai người cũng không cần lo lắng nơi này sẽ rất bẩn.
Diệp Phi cũng nhìn ra tâm tư của tiểu di, bởi vì sắp xa cách, lại thêm nơi này tuyệt đối không có người tới quấy rầy, nàng nhất định là muốn trước lúc tách ra, lại cùng mình điên cuồng một trận. Đối với chuyện này, Diệp Phi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, rất nhanh liền đảo khách thành chủ đem tiểu di đặt ở dưới thân, một bên điên cuồng hôn hít lấy miệng nhỏ của nàng, một bên đem quân phục trên người nàng cởi xuống, lộ ra thân thể mê người khiến cho mình đùa nghịch ra sao cúng không đủ kia của nàng.
Hai người rất nhanh liền tới vào trạng thái chuẩn bị nam trên nữ dưới, Diệp Phi nhẹ nhàng tách ra 2 chân của tiểu di, dùng tay nắm côn ŧᏂịŧ của mình nhẹ nhàng ma sát vài cái trên âʍ đa͙σ của nàng, muốn dùng sức đâm vào.
Không ngờ Liễu Quân Di phảng phất giống như nghĩ tới điều gì đó, đưa tay che kín cấm địa của mình không cho Diệp Phi cắm vào, cười nói:
- Chờ một chút!
Nói xong lại từ dưới thân Diệp Phi chui ra, cú tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy đi ra ngoài.
Mặc dù ko biết tiểu di đang giở trò gì, nhưng Diệp Phi cũng không có ngăn cản nàng, đưa mắt nhìn cặp mông đầy đặn ngạo nghễ của Liễu Quân Di lắc lư rời đi, tay trái gối lên sau đầu, tay phải nhẹ nhàng nắm côn ŧᏂịŧ của mình mà chậm rãi vuốt lên vuốt xuống, không khỏi nghĩ về thời điểm "lần đầu tiên" của mình.
Một lần đó, ở dưới bàn tay nhỏ bé của tam tỷ vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mình lần đầu tiên biết được loại kɧoáı ©ảʍ tình ái này, mà lần đó lại khiến mình sướиɠ đến suýt ngất. Nhưng ai cũng có thể nghĩ đến, ngắn ngủi ko đến một tháng, chính mình chẳng những thân thể trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, mà ngay cả phương diện này cũng mạnh đến nỗi có chút thái quá. Sau khi đưa các nữ nhân của mình lêи đỉиɦ vu sơn không còn sức tái chiến, mình vẫn là tinh phần mười phần, hơn nữa phảng phất như là không biết mệt mỏi, mỗi lần sau khi bắn xong côn ŧᏂịŧ đều có nhanh chóng chào cờ lại, mà hết thảy những điều này có lẽ là do môn công pháp không biết tên kia của mình mang lại hiệu quả.
Cho đến khi Liễu Quân Di lần nữa trở lại trong phòng, Diệp Phi mới từ trong suy nghĩ của mình hồi phục lại tinh thần. Nhưng ánh mặt lại lập tức thẳng đứng lên, lúc này trên người Liễu Quân Di còn vương ko ít bọt nước, hẳn là vừa mới tắm rửa qua. Một ít giọt nước còn đọng lại trên da thịt trong suốt như ngọc của nàng, phảng phất như hạt ngọc châu lấp lánh, làm cho dáng người tuyệt đẹp vốn đối với Diệp Phi đã đủ hấp dẫn mê người kia của nàng lại tăng thêm vài phần quyến rũ. Đặc biệt là lúc này nàng lại không một mảnh vải che thân đứng ở đầu giường, hai tay cầm một cái khăn lông lớn lau khô mái tóc ẩm ướt của mình. Bởi vì hai tay nâng lên, làm cho bộ ngực tuyết trắng vốn đã vô cùng đầy đặn có vẻ càng thêm nhô ra. Hơn nữa ở dưới thể tích cực đại như vậy, dĩ nhiên lại không có chút nào rủ xuống, giống như đang kiêu ngạo đứng thẳng lên. Bởi vì nàng cũng đã động tình, hai hạt đậu nho nhỏ trước ngực kia càng thêm nhô lên ở trước mắt Diệp Phi, hướng hắn tản ra sức hấp dẫn cực lớn, hai chân kẹp lại không phải là rất chặt, âʍ đa͙σ phấn nộn ở dưới khu vực cỏ thơm mượt mà kia như ẩn như hiện, lộ ra một loại mị lực thần bí hấp dẫn đến cực đại.
Chứng kiến vưu vật đẹp tuyệt thế như vậy, côn ŧᏂịŧ vốn cứng rắn như sắp nổ tung kia của Diệp Phi lại càng ko ngừng nhảy lên, lại để cho tốc độ sóc lọ của hắn không tự chủ mà nhanh hơn không ít.
Liễu Quân Di nhìn thấy hắn đang tự thủ da^ʍ, không khỏi mỉm cười, phẩy tay đem khăn tắm nắm sang một bên, bò tới trên giường, duỗi ra bàn tay thon mềm tiếp nhận công việc của bàn tay Diệp Phi, sau khi nhẹ nhàng khuấy động vài cái, lại tách ra hai chân ngồi lên trên người Diệp Phi, dùng bàn tay nhỏ bé của mình dẫn dắt côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn chậm rãi tiến vào khe suối nhỏ đã không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ của mình.