Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 224: Nhẹ nhàng toàn thắng

Bởi vì toàn bộ trạm gác ngầm của quân địch đều đã bị Diệp Phi giải quyết, mà tố chất của đám đội viên chiến đội đặc chủng bọn họ so với quân đội phe địch lại càng mạnh, cho nên ở dưới tình huống quân địch không hề hay biết đã hoàn toàn tiếp cận bao vây đối phương. Tuy rằng khoảng một nghìn người bao vây hơn vạn người nói ra thì có chút buồn cười, nhưng nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là phụ trách thu thập hết những "con cá" lọt lưới kia, nhiệm vụ này đối với bọn họ đương nhiên không có bất kỳ độ khó gì đáng nói.

Sau khi nhận được tín hiệu "đã bố trí sẵn sàng" của mấy vị đại đội trưởng kia, Diệp Phi và Liễu Quân Di cũng ko định lập tức động thủ. Vốn Diệp Phi quyết định là tự mình ra tay giải quyết những người này, thế nhưng Liễu Quân Di lại ko chịu mà muốn theo tới. Diệp Phi ko còn cách nào khác nên đành phải đáp ứng, dù sao có mình ở đây, cũng ko có ai có thể gây tổn thương tới nàng. Có điều vẫn còn lo lắng nên hắn cũng chỉ để cho nàng phụ trách ám sát, chiến trường phía dưới hoàn toàn giao cho mình, mà Liễu Quân Di cũng chỉ muốn cùng với Diệp Phi cùng nhau hành động, về phần làm cái gì, nàng cũng ko quá so đo, bởi vậy cũng rất là sảng khoái mà đáp ứng.

Lúc này đám người phe địch cũng có cảm giác có chút không đúng, bởi vì cho rằng chiến dịch này là tất thắng. Bọn họ ngoại trừ tên cầm đầu mà Diệp Phi và Liễu Quân Di từng gặp ngày hôm qua ra, những người khác đều toàn bộ xuất động. Hiện tại dẫn đội chính là một gã da trắng thân cao chừng 2 mét, lúc này đang vẻ mặt âm trầm nhìn qua mấy người trước mặt, trầm giọng hỏi:

- Ai có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vừa rồi tram gác ngầm ở phía trước (Diệp Phi vì ko muốn đánh rắn động cỏ mà cố ý buông tha) báo lại, chiến đội đặc chủng đã tiến tới, chỉ là lại vừa vặn dừng ở bên ngoài vòng vây của bọn họ, ko chỉ như thế, hơn nữa nhân số cũng chỉ có hơn 200 người, so với tổng nhân số của chiến đội đặc chủng có sự sai lệch nghiêm trọng, bọn họ sau khi dừng lại cũng ko có nghĩ ngơi tại chỗ mà lại phân tán ra mọi nơi, việc này làm sao có thể ko khiến cho gã to con da trắng này kinh ngạc mà lúng túng?

Tuy vậy mặc dù kinh ngạc, nhưng gã da trắng này cũng ko có quá mức lo lắng, dù sao cũng chỉ có hơn 200 người, so với hơn 10.000 người bên phe hắn căn bản là ko cùng một cấp độ, vì vậy rất nhanh liền bình tĩnh lại, vừa định hạ lệnh tập thể tấn công diệt hết hơn 200 người này, lại phát hiện thật nhiều thủ hạ đều đang dùng một loại ánh mắt kinh sợ ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn phiêu dật giống như một con đại bàng lớn xoay người từ trên không trung lao xuống, mà chỗ phóng đến đúng là nơi đông người nhất của đám bọn họ.

Đã từng được từ chỗ Lý Tư và đại hán kia chứng kiến khinh công Hoa Hạ, gã da trắng này đương nhiên không giống với thủ hạ không hiểu biết của hắn, vội vàng la lớn:

- Địch tập kích! Nhanh bắn chết hắn!

Chính là, hắn hô vẫn có chút chậm, tại thời điểm lời con chưa dứt, Diệp Phi cũng đã rơi vào giữa đám người bọn họ, từ trong không gian lấy ra hai thanh đại kiếm, triển khai một đợt điên cuồng tàn sát.

Rất nhanh một vùng Diệp Phi rơi xuống đó liền rơi vào hỗn loạn, người ở khoảng cách tương đối gần chứng kiến tốc độ gϊếŧ người y hệt cối xay thịt kia của Diệp Phi, cho dù là trải qua trường kỳ huấn luyện, vẫn là bị dọa cho sợ vỡ mật gần chết, lớn tiếng kêu to "Ma quỷ!", sau đó lập tức muốn thoát khỏi chỗ này. Mà người ở phía ngoài lại ko biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tự nhiên sẽ không chạy trốn ra phía bên ngoài, ngược lại còn muốn đi vào xem một cái, chỉ là chờ đến thời điểm bọn hắn trông thấy mà sợ hãi muốn trốn đi cũng đã muộn.

Lúc này Diệp Phi cũng đã rơi vào một trạng thái kỳ lạ, những địch nhân trước mắt này cũng không còn là một đám người sống sờ sờ nữa, mà giống như biến thành quái vật trong game(trò chơi), mà nhiệm vụ của hắn chính là đem những "quái vật" trước mắt này tiêu diệt sạch sẽ.

Hai thanh đại kiếm của Diệp Phi mỗi cái đều dài tới 1 mét rưỡi, lại thêm hắn huy động 2 tay, đường kính đã rộng đến chừng 4 -5 mét, lúc này hắn giống như 1 cái đinh ốc xoay tròn cực nhanh, những nơi đi qua, địch quân đều bị xoắn gϊếŧ giống như thu hoạch hạt thóc mà ko ngừng ngã xuống thành từng mảng, ko có bất kỳ người nào có thể may mắn ngăn cản được hắn, viên đạn bắn tới trên người hắn, thậm chí lựu đạn trực tiếp nổ tung bên cạnh hắn cũng ko thể tạo thành bất cứ cái gì ảnh hưởng đối với hắn, chỉ ko đến 3 phút, liền có vài trăm người ngã xuống dưới lợi kiếm của hắn.

Tốc độ gϊếŧ người điên cuồng như thế, cho dù là vũ khí nóng hạng nặng chỉ sợ cũng ko làm hơn được. Tất cả những người này thấy được một màn này cũng không khỏi lâm vào sâu trong cảm giác kinh hãi tột độ, mà ngay cả đám đội viên chiến đội thân là chiến hữu với Diệp Phi cũng không ngoại lệ. Tại thời khắc này, Diệp Phi trong mắt bọn họ đã không còn là một kẻ đồng loại, mà là 1 cái ma quỷ khiến cho tất cả mọi người sợ hãi, tin tưởng bọn họ cả đời này cũng không có khả năng quên được một màn này.

Hơn vạn lính tinh nhuệ trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh của quân địch bởi vì một người xâm nhập mà triệt để lâm vào cảnh hỗn loạn, Trong lúc nhất thời người người đều cảm thấy bất an, lo sợ nam nhân y hệt như ma quỷ này sẽ xông tới bên cạnh mình, đồng thời lại mong đợi đến khoảnh khắc hắn tiêu hao hết thể lực, chính mình tự tay gϊếŧ chết kẻ thù giống như một cơn ác mộng này.

Ở trong thời khắc hỗn loạn này, cũng ko có người nào phát hiện, một thân ảnh yểu điệu đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài đội quân vạn người, cầm trong tay hai thanh chủy thủ sắc bén, từ sau lưng những địch nhân không hề phòng bị kia xẹt qua, không ngừng cắt đứt cổ họng từng người bọn họ.

Đạo thân ảnh yểu điệu này chính là Liễu Quân Di, tuy rằng bình thường nàng là một nữ nhân cực kỳ lương thiện, nhưng nàng cũng đã ko ít lần tham gia các loại chiến đấu quy mô lớn nhỏ, vậy nên rất hiểu rõ đạo lý "nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với chiến hữu" này. Đồng thời lại nghĩ tới những người đồng đội đã hy sinh trong hành động lần này, trong nội tâm lại càng thêm phẫn nộ, hạ thủ không có 1 chút do dự, như gió lốc xẹt qua từng tên địch nhân.

Không đến 10 phút, những kẻ chết trong tay Diệp Phi đã ko dưới một ngàn, điều này làm cho đám người phe địch vốn đang ôm 1 tia may mắn triệt để lâm vào sự sợ hãi, mệnh lệnh của gã da trắng kia cũng không còn bất cứ tác dụng gì, tất cả mọi người đêu kêu gào sợ hãi chỉ nghĩ tới việc muốn chạy trốn ra khỏi nơi địa ngục trần gian này.

Diệp Phi ko chút nào để ý tới những kẻ bỏ chạy tán loạn kia, tiếp tục ở trên chiến tuyến dài chừng mấy km này thu gặt mạng sống, mà những người chạy đi kia sau 1 hồi súng vang lên cũng đều đồng loạt ngã xuống, ko còn đứng lên, đây chính là do chiến đội đặc chủng bao vây bên ngoài thu dọn những con cá lọt lưới này.

Trận chiến ko cân sức này một mực duy trì liên tục từ 9h sáng đến hơn 2h chiều, tại thời điểm tên địch cuối cùng ngã xuống dưới nòng súng của đội viên chiến đội đặc chủng về sau, cánh rừng rậm này rốt cuộc khôi phục vẻ yên lặng như thường, chỉ là toàn trường đầy rẫy những thi thể đứt đoạn ko nguyên vẹn kia, lại để cho bầu không khí nơi này trở nên vô cùng thảm khốc và đáng sợ.

Lúc này Diệp Phi cũng từ trong trạng thái kỳ lạ kia tỉnh táo trở lại, nhìn "chiến tích" trước mắt mình, sắc mặt không khỏi có chút trầm xuống, đội quân trên vạn người này số lượng trực tiếp chết ở dưới lưỡi kiếm của hắn cũng phải đến 8-9 phần, đây chính là hơn tám ngàn người ah, cho dù là tâm trí kiên định của hắn cũng cảm thấy một hồi bức rứt.

Mấy người đại đội trưởng sau khi chỉ huy mọi người thu dọn chiến trường, đều vây đến bên cạnh Diệp Phi, Trương Cường đưa tay đến đập xuống ngực Diệp Phi một cái, cười ha ha nói:

- Tiểu Mãn, Trương thúc bây giờ đối với ngươi chỉ có một chữ, phục! Ngươi biết không? Thương vong của chúng ta vậy mà lại là con số không, ha ha một ngàn đấu một vạn, không có thương vong mà tiêu diệt toàn bộ đối phương, nói ra chỉ sợ cũng sẽ bị người ta cho là kẻ điên rồi, nhưng mà bây giờ điều này lại thật sự bày ra trước mắt chúng ta!