Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 214: Thu hoạch ngoài ý muốn (1)

Nhìn thấy Diệp Phi chẳng những ko quan tâm đến lời uy hϊếp của mình, ngược lại lộ ra 1 dáng vẻ cười nhạo, vẻ mặt gã trung niên rốt cuộc ko chịu được nữa, quát to:

- Ranh con, chịu chết đi!

Nói xong lại nâng lên 2 ngón tay, dùng 1 động tác giống như vừa rồi hướng Diệp Phi điểm tới, có điều tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa lực đạo cũng tăng gấp đôi so với vừa rồi, đồng thời 2 ngón tay kia vậy mà biến thành màu đen nhạt.

Trong nội tâm Diệp Phi cũng khẽ rùng mình, ko có nghĩ đến vừa rồi tên này như vậy mà cũng ẩn giấu thực lực, chỉ sợ hiện tại hắn mới dùng ra thực lực chân thật của mình a. Nghĩ như vậy, Diệp Phi ko khỏi 1 phen hoảng sợ, cũng may mình dây dưa dụ dỗ tên này theo tới, bằng ko nếu để cho Liễu Quân Di gặp phải người này, căn bản ngay cả 1 chút phần thắng cũng ko có. Mà điều này cũng làm cho hắn nhận thức được thế lực đáng sợ của người đứng sau màn kia, vậy mà lại có thể tùy tiện phái ra cao thủ có thực lực như vậy. Có điều chút thực lực này của gã, ở trong mắt mình vẫn là xa xa ko đủ nhìn.

Kỳ thật Diệp Phi cũng ko biết là, đối phương cũng đâu phải "tùy tiện" phái ra? Chính là bởi vì cảm thấy Liễu Quân Di quá khó đối phó, người kia mới phái ra 1 trong 3 đại cao thủ dưới tay của hắn, cũng chính là người trung niên họ Lý này, mà thực lực người này cũng tương đương với Liễu Quân Di mà thôi. Về phần kình lực tăng mạnh rất nhiều, là vì thái độ của Diệp Phi đã chọc giận hắn, ở dưới tình huống ko rõ Diệp Phi còn có người hỗ trợ hay không? Lại thêm chính gã cảm thấy ghen ghét đối với việc Diệp Phi còn trẻ tuổi mà đã có thực lực như vậy, gã mới dùng đến bí pháp có chút thương tổn đến bản thân, trong nháy mắt tăng lên lực công kích của mình, muốn dùng 1 chiêu đem Diệp Phi đánh chết, để tránh đêm dài lắm mộng.

Suy nghĩ của Diệp Phi nói ra thì rất dài dòng, thực tế cũng chỉ là 1 cái chớp mắt mà thôi, mắt thấy ngón tay của gã trung niên kia cũng đã đâm tới trước ngực, Diệp Phi ko chút hoang mang nên lên tay phải: mẫu, thực, trung(ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa) tam chỉ đồng thời xuất hiện, một phát bắt lấy ngón tay điểm tới của gã trung niên kia, cười nói:

- Hai ngón tay này của ngươi làm cho ta rất chán ghét đấy.

Nói xong ngón tay dùng sức vận xuống.

- A...!!!

Gã trung niên kia thấy Diệp Phi chỉ hời hợt như vậy đã hóa giải được thế công của mình, hơn nữa ngón tay của mình sau khi bị hắn nắm ngay cả 1 chút khí lực cũng ko dùng ra được, làm sao còn có thể ko hiểu được thực lực của đối phương còn mạnh hơn chính mình rất nhiều? Trong nội tâm vừa kinh sợ, đang chuẩn bị nói ra chút gì đó, lại cảm giác 2 ngón tay của mình truyền đến 1 hồi đau thấu ruột, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy 2 ngón tay là thủ đoạn công kích chủ yếu của mình đã bị đối phương bóp nát. Ngón tay đau nhức cộng thêm đau đớn trong lòng, lại để cho hắn ko tự chủ được mà phát 1 tiếng hét thảm.

- Hiện tại có thể nói ra lai lịch của ngươi rồi chứ?

Diệp Phi bóp nát ngón tay của người trung niên xong, cũng ko hề tiếp tục làm khó hắn, trực tiếp buông lỏng tay ra, cũng ko sợ hắn sẽ chạy trốn. Bởi vì chỉ cần ngươi hơi có đầu óc 1 chút đều có thể nhìn ra, ở trước mặt mình, hắn ngay căn bản ngay cả cơ hội chạy trốn cũng ko có.

Gã trung niên kia cũng ko phải là kẻ ngu, cho nên hắn cũng ko hề nghĩ đến việc chạy trốn. Có điều hắn thực sự ko trả lời vấn đề của Diệp Phi mà là hỏi ngược lại:

- Ngươi rốt cuộc là người nào?

Trong lòng kinh hãi cũng để cho hắn quên đi đau đớn ở trên tay, làm thủ hạ đắc lực của người kia, những năm này bôn ba khắp nơi, được chứng kiến rất nhiều cao thủ, thậm chí cả chút ít kỳ nhân dị sĩ ẩn thế lánh đời kia cũng nhận thức ko ít, nhưng mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe nói qua còn có 1 cao thủ lợi hại như người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, lại càng ko phải nói đối phương nhìn thế nào cũng chưa đến 20 tuổi, cho nên hắn thực sự ko dám tưởng tượng, rốt cuộc là địa phương dạng gì mới có thể nuôi dưỡng ra được người như vậy.

Từ trên biểu lộ của đối phương, Diệp Phi liền biết hắn chắc hẳn bị thực lực của mình hù sợ rồi, trong nội tâm càng thêm nắm chắc, khẽ mỉm cười nói:

- Ta là ai ngươi cũng ko cần phải để ý đến, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi là ai là đủ rồi.

Gã trung niên trông thấy Diệp Phi mỉm cười, chẳng những ko hề cảm thấy thoải mái, ngược lại càng thêm khẩn trương, sắc mặt thay đổi mấy lần, lúc này mới cắn răng nói:

- Ta gọi là Lý Tư, là môn chủ đương nhiệm của Huyền Âm Môn.

Lý Tư? Diệp Phi một đầu hắc tuyến, nghĩ thầm tên này ko phải là từ thời đại nhà Tần xuyên việt tới chứ? Bất quá vấn đề thiểu não như vậy hắn đương nhiên là sẽ ko thật sự hỏi ra khỏi miệng, vẫn là mỉm cười nói:

- Huyền Âm Môn? Không hề nghe nói qua, ta ko quản ngươi là cái gì đương nhiệm môn chủ, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là ai phái ngươi tới?

Sắc mặt Lý Tư lại biến đổi, kiên định lắc đầu nói:

- Chuyện này ta ko thể nói !

- Ngươi biết rõ nếu như ko nói sẽ có hậu quả như thế nào không?

Diệp Phi thu hồi nụ cười trên mặt, tay phải khoanh trên ngực, nhắc nhở hắn mình tùy thời điều có thể lấy mạng hắn.

Lần này Lý Tư lại ko hề tiếp tục khẩn trương, ngược lại nở 1 nụ cười, nói:

- Ta đương nhiên biết rõ, từ khi rơi vào trong tay ngươi, ta liền ko nghĩ đến còn sống mà rời đi, chỉ tiếc là ta quá mức tự tin, một mình đuổi tới, hiện giờ cũng ko thể đem tin tức 1 cao thủ ko thể chiến thắng như ngươi truyền trở về rồi.

Diệp Phi cũng ko nghĩ tới gã trung niên thoạt nhìn có chút âm hiểm này lại vẫn còn 1 mặt tâm huyết như vậy, trong nội tâm ác cảm đối với hắn giảm bớt không ít, bất quá tuy là như thế, những lời khai của hắn cũng là cực kỳ quan trọng đấy, nói cái gì cũng ko thể bỏ qua được, vì vậy cười nói:

- Vậy ngươi nói nếu như ta đem ngươi bắt lại, sau đó thả ra tin tức, người phía sau kia có tìm tới ta nói chuyện hay không?

Lý Tư ko hề nghĩ ngợi mà lắc đầu nói:

- Chắc chắn sẽ không, vì đại kế trong lòng của hắn, hắn có thể hy sinh bất cứ kẻ nào, kể cả thân nhân của hắn, mà ta, chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay hắn mà thôi.

- Vậy ngươi vì cái gì còn muốn bán mạng cho hắn? Dùng thực lực của ngươi, muốn có được 1 cuộc sống tốt hơn, chắc chắn là ko khó?

Diệp Phi cũng rất là nghi hoặc đối với thái độ của gã, tên này ko phải là Nhạc Phi chuyển thế đấy chứ? Nếu ko như thế thế nào lại ngu trung như vậy?

- Bởi vì hắn có ơn rất lớn đối với Huyền Âm Môn chúng ta, nếu như ko có hắn, môn phái chúng ta đã sóm biến mất trên đời này rồi.

Trên mặt Lý Tư lộ ra 1 tia buồn khổ:

- Cho nên cho dù chết, ta cũng sẽ ko phản bội hắn.

Lời nói của Lý Tư lại để cho hảo cảm của Diệp Phi đối với hắn lại càng tăng thêm, nhất thời ngược lại có chút ko nỡ gϊếŧ hắn rồi, vì vậy nói ra:

- Ta ko muốn gϊếŧ ngươi, có điều thời điểm trước khi ta và người kia còn chưa phân thắng bại cũng ko thể thả ngươi rời đi được, ko bằng ngươi tạm thời đi theo ta, yên tâm, chỉ cần chuyện ngươi ko muốn nói ra, ta tuyệt đối sẽ ko ép ngươi.

Những lời này của Diệp Phi cũng ko phải là lừa gạt Lý Tư, tuy rằng sau khi bắt được hắn có thể dùng cái thiết bị kia biết được tất cả trí nhớ của Lý Tư nhưng Diệp Phi cũng ko định làm như vậy. Bởi vì gã Lý Tư làm cho hắn có chút bội phục, còn "người kia" sau lưng hắn, cho dù ko có bắt cứ tin tình báo gì, Diệp Phi cũng có lòng tin tuyệt đối có thể khiến cho hắn ko làm gì được mình và người bên cạnh mình.

- Ta cũng ko có khả năng đi theo ngươi được, có điều ngươi yên tâm, từ nay về sau Huyền Âm Môn chúng ta cũng sẽ ko giúp hắn.

Lý Tư khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra 1 tia quyết tuyệt.

Chứng kiến biểu lộ của Lý Tư, Diệp Phi không khỏi có chút kinh hãi, vội nói:

- Ngươi làm sao vậy?