Sau khi Minh giáo sư rời đi, ba người Diệp Phi cũng đều ăn uống không sai biệt lắm, giúp đỡ Tô Ngọc Nhàn thu dọn một chút, Minh Nguyệt Tâm liền muốn đi tới cục cảnh sát, tuy rằng hôm nay đã là thứ bảy, nhưng nàng lại là dạng người mỗi tuần đều phải đi làm đủ bảy ngày, chắc chắn không thể ở nhà nghỉ ngơi đấy.
Diệp Phi hướng Tô Ngọc Nhàn nhìn qua, chỉ thấy trong mắt của nàng lóe lên một tia chờ mong, hiển nhiên là hi vọng mình có thể ở lại cùng nàng, có điều hôm nay Diệp Phi còn có chuyện rất quan trọng muốn làm, đó là ghé thăm nhà của Lâm Linh, chuyện này cũng đã hoãn lại mấy cái cuối tuần rồi, hiện tại căn bản không thể lại kéo dài thêm nữa.
Cho Tô Ngọc Nhàn một cái ánh mắt xin lỗi, Diệp Phi đi theo Minh Nguyệt Tâm ra ngoài, chỉ là trong nội tâm lại có chút không được tự nhiên, bộ dạng của mình như vậy thật sự là có chút hờ hững vô tình a, nếu nữ nhân thông thường thì thôi, nhưng mà đối với Tô Ngọc Nhàn, hắn lại là thật tâm ưa thích, tự nhiên không hy vọng nàng có một chút không vui, vì vậy lại ngừng lại, hướng Minh Nguyệt Tâm nói:
- Tâm tỷ, ta để quên điện thoại di động ở trong nhà rồi, ta phải quay lên lấy xuống a.
- Ngươi nha, sao không đem cả chính mình cũng làm mất ah?
Minh Nguyệt Tâm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Diệp Phi, trong ánh mắt kia có ba phần trách cứ, cũng có bảy phần yêu chiều, tựa hồ thật sự coi Diệp Phi là thân đệ đệ của mình :
- Vậy ngươi mau đi đi, ta ở trong xe chờ ngươi.
Diệp Phi gật đầu, bước nhanh lên lầu, đẩy cửa đi vào phòng khách, quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, Tô Ngọc Nhàn có chút thất thần giống như người mất hồn ngồi ở chỗ kia, liền ngay cả mặt bàn cũng không lau dọn, trên mặt lộ vẻ cô đơn không nói lên lời.
Diệp Phi không khỏi đau lòng, vội vàng đi đến, ngồi xuống ở bên người nàng, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, ở bên tai nàng khẽ nói:
- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Tô Ngọc Nhàn mất một hồi mới từ trong cảm giác thương cảm của mình phản ứng lại, phát hiện Diệp Phi vậy mà lại quay trở về, không khỏi hết sức kinh hỉ, vội vàng dùng sức ôm lấy hắn nói:
- Ta biết rõ ngươi sẽ không bỏ mặc không quan tâm đến ta mà!
Bộ dạng nhu nhược kia lại để cho Diệp Phi không khỏi một hồi mềm lòng, bất quá cuối cùng vẫn là ác tâm lắc đầu nói:
- Ta chỉ đi lên nói chuyện cùng ngươi một chút, sau đó vẫn phải rời đi đấy.
Ước hẹn hôm nay nói thế nào cũng không thể lại tiếp tục thất hẹn rồi, tuy rằng hắn rất ưa thích Tô Ngọc Nhàn, nhưng so ra cũng không thể vượt trên tình cảm thâm hậu với Lâm Linh được, cũng chỉ có thể tạm thời để cho nàng thất vọng một chút, sau này lại đem các nàng tới cùng một chỗ, mình liền không cần "được cái này mất cái kia" rồi.
Nghe Diệp Phi nói như vậy, trên mặt Tô Ngọc Nhàn lộ ra vẻ thất vọng, nhưng vẫn rất nghe lời nói:
- Vậy ngươi đi đi, ta không sao đâu.
- Tỷ tỷ, ngươi không được như vậy, kỳ thật ta cũng vậy rất muốn ở lại cùng ngươi đấy, nhưng mà hôm nay thật sự là có chuyện rất quan trọng.
Diệp Phi ở bên tai nàng nhẹ giọng an ủi:
- Huống chi chúng ta còn có thời gian một đời một thế để bên cạnh nhau, cần gì phải quá để ý nhất thời nửa khắc này đâu?
Sở dĩ Tô Ngọc Nhàn lo được lo mất như vậy, mặc dù có một phần nguyên nhân là do Diệp Phi không thể ở lại cùng nàng, nhưng đại bộ phận lại là bản thân cho rằng mình và hắn căn bản không có tương lai gì, hơn nữa nàng cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ hy vọng ở thời điểm Diệp Phi còn thích nàng, nàng có thể ở cùng hắn một hồi nhiều một chút, vậy nên sau khi nghe được Diệp Phi nói ra, đặc biệt là câu một đời một thế kia, nàng liền lập tức vui vẻ lên.
- Vậy ngươi ôm ta thêm một chút rồi hẵng đi.
Từ sau khi triệt để mở rộng lòng mình đối với Diệp Phi vào đêm qua, Tô Ngọc Nhàn liền trở nên cực kỳ quấn quýt si mê đối với hắn, nơi nào còn giống một cái nữ nhân thành thục, căn bản là cực kỳ giống với một cô gái nhỏ vừa mới rơi vào bể tình.
- Được rồi ah.
Diệp Phi xiết thật chặt cánh tay ôm ở vòng eo nàng, cười ha ha nói:
- Vậy thì ôm thêm một hồi, dù sao hôm nay là thứ bảy, Tâm tỷ cũng không cần vội vã tới cục cảnh sát.
- Ngươi nói Tâm Nhi còn đang chờ ở phía dưới?
Tô Ngọc Nhàn không khỏi kinh hô một tiếng, vội vàng giãy ra từ trong ngực Diệp Phi, nhẹ nhàng phụ giúp hắn, nói:
- Vậy ngươi mau đi xuống đi, bằng không để nàng chờ một hồi lại sốt ruột muốn lên đây đấy!
Lúc này chính Diệp Phi cũng là có chút sốt ruột, bởi vì hiện tại cũng đã sắp đến chín giờ, mình phải hội họp với Diệp Vân Khinh trước, sau đó mới lại cùng nàng đi đến nhà của Lâm Linh, thật sự nếu không nhanh chóng khởi hành, chỉ sợ trước giữa trưa cũng không tới được nữa, tuy vậy mặc dù sốt ruột, nhưng hắn vẫn là dùng sức ôm lấy Tô Ngọc Nhàn thoáng một cái, lại ôn xuống miệng nhỏ của nàng, mới cùng nàng nói lời từ biệt, đi tới cửa rồi lại quay đầu nói:
- Đúng rồi, tỷ tỷ, Tâm tỷ cùng bá phụ còn không biết rõ thân phận thật của ta, trước hết ngươi cũng đừng nói cho bọn họ biết.
Đối với căn dặn của Diệp Phi, mặc dù Tô Ngọc Nhàn có chút khó hiểu, nhưng bình thường nàng cũng không có chủ kiến gì, hơn nữa hiện tại thể xác và tinh thần đều giao cho Diệp Phi, tự nhiên là đối với hắn nói gì nghe nấy, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ngươi vẫn nên nhanh đi xuống đi, bằng không chỉ sợ Tâm Nhi sẽ lên tới đây đó.
Đều nói không ai hiểu rõ con gái bằng mẹ, hiện giờ Diệp Phi đúng là tin tưởng những lời này rồi, bởi vì hắn vừa mới mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, liền trông thấy Minh Nguyệt Tâm đang nhanh chóng bước lên lầu, sau khi nàng nhìn thấy Diệp Phi liền bất mãn hô lên:
- Ngươi có sở trường dọn nhà sao? Làm gì mà chậm chạp như vậy?
Diệp Phi cười thầm tính tình Minh Nguyệt Tâm thật đúng là nôn nóng, ngoài miệng lại cười nói:
- Không phải ta đang cùng a di nói lời tạm biệt sao, ngươi vội cái gì ah?
- Chào cái gì mà chào? Sau này muốn tới thì cứ tới là được, trong cục còn một đống chuyện chờ ta xử lý đây này, ngươi nghĩ rằng ta cũng giống như cái tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi, cả ngày không có chuyện gì liền đi chạy loạn sao?
Minh Nguyệt Tâm chứng kiến bộ dạng không thèm để ý chút nào kia của Diệp Phi, lại càng thêm bất mãn, dứt khoát lôi kéo hắn nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Tô Ngọc Nhàn mỉm cười nhìn qua Diệp Phi và Minh Nguyệt Tâm đang đấu võ mồm, trong nội tâm cũng rất là vui vẻ cho nữ nhi, gần đây nàng chỉ quan tâm đến công việc, bình thường ngay cả bạn bè cũng đều không có, khó mà có được dịp lại cùng Diệp Phi hợp ý như vậy, mới chỉ gặp qua không đến vài lần, cũng đã giống như là chị em ruột với nhau vậy.
Tỷ đệ? Nghĩ tới đây, Tô Ngọc Nhàn không khỏi sửng sốt một chút, lúc này nàng mới ý thức được, Diệp Phi vậy mà còn nhỏ tuổi hơn so với nữ nhi của mình, mà mình thì lại đã yêu một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy, chẳng những thân thể bị hắn chinh phục triệt để, mà tại tối qua ngay cả trong nội tâm cũng một lưu lại một vị trí quan trọng dành cho hắn, chuyện này thật sự là có chút hoang đường, tuy nhiên lại nhớ đến sự mạnh mẽ và dịu dàng của Diệp Phi, lại cảm thấy chênh lệch tuổi tác căn bản không đáng coi là thứ gì, trong nội tâm chỉ còn lại ngọt ngào cùng ngượng ngùng vui sướиɠ.
Diệp Phi đương nhiên không biết sau khi mình rời đi nội tâm Tô Ngọc Nhàn còn có một phen biến hóa như vậy, ngồi xe của Minh Nguyệt Tâm, để cho nàng đưa mình tới trước một cái ngã tư, liền phất tay chào tạm biệt cùng nàng , dường như Minh Nguyệt Tâm hiện giờ thật sự coi Diệp Phi là đệ đệ của mình, lúc rời đi còn dặn dò hắn, có thời gian nhất định phải đến nhà hoặc là đơn vị thăm nàng, sau khi Diệp Phi cam đoan nhất định sẽ đến, mới thoả mãn mà lái xe rời đi.