- Tiểu mãn, ngươi nhất định không được buông tha cho Diệp Vũ!
Hứa Thư Vân thường ngày tao nhã, thanh âm lúc này lại tràn đầy hận ý, nàng như thế nào cũng không dám tưởng tượng, hài tử Diệp Vũ này cũng là do nàng một tay nuôi lớn, vậy mà lại làm ra loại sự tình này, điều này làm cho nàng càng thêm căm hận đối với Diệp Vũ.
- Ta đã gϊếŧ chết hắn!
Trong thanh âm của Diệp Phi có một tia xin lỗi:
- Đều tại ta không tốt, kỳ thật ta sớm đã biết được tên này lòng muông dạ thú, tuy nhiên lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không hề động đến hắn, mới đưa đến bi kịch hôm nay.
- Cái này cũng không thể trách ngươi, nếu như ngươi sớm động đến hắn, chỉ sợ thúc thúc ngươi cũng sẽ không đáp ứng đấy.
Hứa Thư Vân nhắc đến Diệp Lăng Thiên, nước mắt vừa mới ngừng lại lại chảy ra.
Diệp Phi nhẹ nhàng giúp Hứa Thư Vân lau nước mắt, trầm giọng nói:
- Sau lưng Diệp Vũ còn có những người khác, ta nhất định sẽ tìm ra hắn, đem xương hắn nghiền thành tro, báo thù cho thúc thúc!
Trên mặt Hứa Thư Vân hiện lên vẻ khẩn trương, có thể làm cho một người có thân phận giống như Diệp Vũ trở thành đầy tớ, thế lực của người này to lớn cỡ nào là có thể nghĩ rồi, nếu như Diệp Phi mạo muội đi đối phó với hắn, chỉ sợ căn bản chính là lấy trứng chọi đá, không khỏi vội la lên:
- Tiểu Mãn, ngươi không nên vọng động a, thúc thúc ngươi cũng đã đi, thẩm thẩm không muốn lại mất đi ngươi, hơn nữa Diệp gia cũng cần ngươi tới chèo chống.
Diệp Phi lại ôm bờ vai của nàng, gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm đi, nếu như không có nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không ra tay đấy.
Lúc này Hứa Thư Vân mới hơi yên lòng một chút, bởi vì vừa rồi khóc đến mức quá mệt mỏi, lúc này tựa ở trong ngực Diệp Phi lại cảm thấy vô cùng an tâm, chỉ chốc lát liền ngủ thϊếp đi, mà đổi thành Diệp Tĩnh ở một bên cũng là đã sớm ngủ say.
Diệp Phi đồng thời ôm lấy hai mỹ nhân một cái thành thục một cái trẻ trung trong lòng ngực, nội tâm không có lấy một tia khinh niệm, chỉ đang suy tư an bài sau này, nghĩ đi nghĩ lại, cũng là ngủ thϊếp đi.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau, ba người mới trước sau tỉnh lại, mặc dù là ngồi ngủ nửa ngày một đêm, nhưng bởi vì Diệp Phi điều chỉnh tư thế, hai nữ cũng không có cảm giác không thoải mái.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tuy rằng Diệp Tĩnh thỉnh thoảng vẫn còn khóc, nhưng tinh thần Hứa Thư Vân lại tốt lên rất nhiều, lúc này cũng đã có thể cùng Diệp Phi thương lượng vấn đề tang lễ của Diệp Lăng Thiên.
Dựa theo ý nhĩ của Hứa Thư Vân, chính là cứ tùy ý xử lý, chỉ cần để cho người nhà tham gia là được rồi, chỉ là Diệp Phi lại bác bỏ đề nghị của nàng, hắn muốn gióng trống khua chiêng tổ chức cái tang lễ này, thứ nhất là bởi vì sinh thời Diệp Lăng Thiên chính là một người kiêu hùng, thời điểm ra đi cũng nên là phong quang vô hạn đấy, thứ hai, hắn cũng là muốn mượn tang lễ lần này thăm dò một chút phản ứng của những bang phái khác tại Vọng Hại.
Hiện tại Diệp Phi cũng đã hoàn toàn không giống với lúc trước, hắn chính là muốn thăm dò ra ai có ý đối địch với Diệp gia, sau đó nhất cử đem bọn họ tiêu diệt, triệt để nhất thống thế giới dưới mặt đất của Vọng Hải.
Có lẽ là bởi vì ở trong lòng cũng đã coi Diệp Phi thành chỗ dựa duy nhất, Hứa Thư Vân cũng không có phản đối đề nghị của hắn, chỉ là vẫn luôn dặn dò hắn phải cẩn thận, lại để cho nội tâm Diệp Phi cảm thấy ấm áp đấy.
Một ngày này, Diệp Phi cũng không tới trường học, mà là đi đến tổng bộ Lăng Vân Hội, cùng đám người trong bang nhận thức một chút, những bang chúng này cũng sớm biết được hắn là đại thiếu gia chính thức của Diệp gia, trước kia cũng chưa từng tiếp xúc qua, chỉ là nghe nói qua một ít chuyện của hắn, lúc này hắn đột nhiên tiếp quản Lăng Vân Hội, trong nội tâm những người này ít nhiều vẫn còn có chút không phục đấy, tuy rằng e ngại Trương Nhất Đức đang tại nơi này, cũng không dám nói cái gì, tuy nhiên ánh mắt có chút khinh bỉ kia cũng đã bán rẻ bọn họ.
Mặc dù Diệp Phi nhìn ra những người này không phục, nhưng thực sự cũng không hề tức giận, bọn họ phản ứng như vậy cũng là rất bình thường, tin tưởng sau này mình chính thức lộ ra thủ đoạn, bọn họ sẽ thật lòng khâm phục.
Thẳng đến khi trời tối, Diệp Phi mới từ trong Diệp thị hội quán đi ra, trực tiếp đến nhà Diệp Lăng Thiên, bước vào đến cửa, lại phát hiện phòng khách vốn tưởng sẽ rất quạnh quẽ vậy mà oanh oanh yến yến cực kỳ náo nhiệt.
Đẩy cửa tiến vào phòng khách, Diệp Phi mới phát hiện, trong phòng khách nho nhỏ này vậy mà có đến hơn mười người, mụ mụ Liễu Diệc Như, dì cả Liễu Phượng Nghi, dì nhỏ Liễu Quân Di, đại cô Diệp Ngưng Sương, nhị cô Diệp Ngưng Tuyết, tiểu cô Diệp Ngưng Băng, đại tỷ Diệp Tư Kỳ, nhị tỷ Diệp Tư Dao, tam tỷ Diệp Vân Anh, còn có tiểu muội Diệp Vân Khinh đều tại nơi này, thậm chí Tiêu Hàm Nguyệt cùng Lâm Linh cũng tới, dù cho từ nhỏ lớn lên giữa một đám lớn mỹ nữ, hiện tại nhìn qua một phòng xuất hiện tất cả mỹ nữ lớn nhỏ này, Diệp Phi cũng không khỏi cảm thấy một hồi hoa mắt hỗn loạn, trong nội tâm thầm nghĩ, thượng thiên thật sự là đối xử không tệ với mình, những này mỹ nhân xuất sắc nhất Vọng Hải này vậy mà đều cùng mình có quan hệ rất thân cận.
Chứng kiến Diệp Phi tiến đến, chúng nữ đều đình chỉ nói chuyện phiếm, cùng một chỗ hướng hắn nhìn qua, trong mắt đều không che dấu được khen ngợi, thậm chí trong mắt mấy tiểu cô nương như Diệp Vân Khinh Lâm Linh đều lộ ra hào quang sùng bái.
Liễu Diệc Như vẫy Diệp Phi đi qua ngồi ở bên người nàng cùng Hứa Thư Vân, đưa tay sờ soạng trên đầu Diệp Phi một chút, cười nói:
- Tiểu Mãn, ngươi quả thật lại để cho mụ mụ bất ngờ nha!
Giọng điệu có chút tự hào, hiện tại nhi tử của mình cũng đã đủ để đơn độc gánh vác một phía rồi.
Diệp Vân Anh ở bên cạnh lớn tiếng tán thán:
- Tiểu đệ, làm cũng không tệ lắm, tỷ tỷ không bằng ngươi, nhưng mà ngươi cũng không được quá đắc ý, một ngày nào đó tỷ tỷ ta cũng sẽ để cho mọi người chấn động !
Theo thời gian trôi qua, nàng dường như cũng đã quên một chút mập mờ cùng đệ đệ kia, nói chuyện cũng trở nên tùy ý giống như lúc trước.
Kế tiếp chúng nữ cũng đều khích lệ Diệp Phi, khiến cho hắn cũng có chút ngượng ngùng rồi.
Thẳng đến thời điểm sắc trời hoàn toàn đen lại, ăn cơm tối tại nơi này xong chúng nữ mới rời đi, mà Diệp Phi thì bị lưu lại, dù sao Hứa Thư Vân cùng Diệp Tĩnh vẫn là cần được chiếu cố đấy, vì vậy Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh liền chuyển từ gian nhà nhỏ kia tới nơi này.
Đối với quyết định này, trong nội tâm Diệp Vân Khinh ít nhiều vẫn còn có chút bất mãn đấy, dù sao căn nhà kia đã cho nàng quá nhiều ngọt ngào và kí©ɧ ŧìиɧ, bất quá nàng là nữ hài rất biết nguyên tắc, cũng hiểu rõ thẩm thẩm và đường muội không thích hợp ở lại chỗ này một mình.
Trải qua chúng nữ khuyên nhủ, tinh thần Hứa Thư Vân so với buổi sáng càng khá hơn một chút, mà Diệp Tĩnh thì cũng đã có thể vui đùa một chút cùng Diệp Vân Khinh, tuy rằng thi thoảng vẫn còn lộ ra biểu lộ bi thương, nhưng Diệp Phi biết rõ, đây chỉ là vấn đề tạm thời.
Lại trò chuyện cùng tam nữ một hồi, Diệp Phi liền thúc giục các nàng đi ngủ, bởi vì ngày mai tang lễ của Diệp Lăng Thiên phải cử hành, đến lúc đó nhất định sẽ rất mệt.
Trên lầu cũng có gian phòng của Diệp Vân Khinh, tuy vậy Diệp Phi lại để cho nàng ở cùng với Diệp Tĩnh, cái nữ hài đáng thương này rất cần có người ở bên cạnh chiếu cố.