Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi

Chương 39: Bóc vỏ bọc của Biên thần

Ác!

Thật là quá ác!

Câu “sao cô lại có thể thưa kiện cho cặn bã” đến bên miệng còn chưa kịp hỏi ra, Biên Tà đã choáng toàn tập trước mức ra giá phí đại diện đầy “thẳng thắn” của Trình Bạch, nhẩm tính sơ sơ cũng đủ để người ta tròn mắt!

Bức tranh đó ước tính giá trị lên tới trên trăm triệu!

Nhưng trên thực tế, trong những năm gần đây, các tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng đã qua đời này luôn chốt được giá đấu ở mốc không dưới 150 triệu!

Nếu vụ này mà thắng được thật thì…

Một dãy số 0 xuất hiện trong đầu Biên Tà, anh lập tức nhìn Trình Bạch bằng con mắt khác hẳn: “Máy in tiền” trong truyền thuyết thì ra là vì thế!

Đến người ngồi dự thính còn cảm thấy như thế, thân là đương sự nhận chào giá, Chân Phục Quốc thậm chí ngỡ là mình nghe nhầm.

Hợp đồng rủi ro này nghiêm túc thật đấy chứ?

Ông ta chỉ tay vào Trình Bạch, “cô cô cô”, “cô” liền một tràng mà không nói ra được câu gì, bực tức đứng dậy bỏ về!

Tuy thế, Trình Bạch vẫn chẳng sốt ruột chút nào, ngay cả khách sáo một tiếng “đi thong thả” cũng không nói, cứ ngồi nguyên trên sô pha bình chân như vại tiếp tục uống trà.

Hệt như thể hoàn toàn không lo vuột mất vụ này.

Chiêm Bồi Hằng im lặng liếc cô một cái.

Biên Tà khó hiểu đến độ không thể không hỏi: “Thế này là đàm phán thất bại rồi à?”

“Không thất bại được đâu.” Trình Bạch đã tính sẵn trước, “Anh cũng từng nói ông Chân này không đơn giản mà. Vụ này lớn như thế, hai hôm nay chắc chắn là đã đi tiếp xúc với các luật sư khác rồi. Các luật sư cùng đẳng cấp với tôi thì chắc chắn đều giá này hết. Đại Par giỏi hơn thì chỉ có ăn ác hơn thôi. Hơn nữa, chỗ tôi, ngoài tôi ra còn có luật sư Chiêm. Ông ta nghĩ kĩ rồi sẽ quay lại thôi.”

Làm luật sư lên tới đẳng cấp như Trình Bạch thì đã không còn là họ đi tìm các vụ việc nữa mà là các vụ việc chủ động tìm tới họ.

Quan hệ giữa người và việc thật thú vị.

Lúc người đẳng cấp hơn việc thì người được chọn việc; lúc việc đẳng cấp hơn người thì là việc chọn người.

Quả nhiên, Trình Bạch dứt lời chưa tới hai mươi giây, Chân Phục Quốc đã về lại, mặt xám ngoét: “Tôi ký!”

Trình Bạch mỉm cười chẳng hề ngạc nhiên một chút nào.

Cô để chén trà đang cầm trên tay xuống, thái độ rất mực thân thiện: “Mời anh ngồi xuống trước đi đã, để tôi cho người đi chuẩn bị hợp đồng.”

Nói rồi đi ra ngoài dặn dò Tiêu Nguyệt.

Loại hợp đồng rủi ro này rất thường xuyên xuất hiện trên bàn của các cộng sự trong nghề đã có mẫu sẵn. Song, mỗi vụ việc lại có các chi tiết đặc thù riêng, phức tạp hơn rất nhiều so với các vụ việc dân sự đơn giản thông thường nên chuẩn bị không thể loáng cái là xong được.

Tiêu Nguyệt trước đã từng làm, cô nàng gật đầu.

Nhưng Trình Bạch dặn xong không quay lại văn phòng luôn mà ngoái đầu nhìn Chân Phục Quốc đang ngồi uống trà trong phòng làm việc một cái rồi điềm nhiên nói với cô ấy: “Điều thứ ba trong hợp đồng rủi ro đừng viết là “tác phẩm hội họa này” hay “tác phẩm hội họa trong vụ kiện” mà viết thẳng tên tác phẩm hội họa ra.”

Mấy năm nay Tiêu Nguyệt đi theo Trình Bạch đã học được không ít, nghe Trình Bạch dặn vậy, cô nàng hơi giật mình, hiểu ra rồi mới thấy lạnh gáy.

Cô nàng chớp chớp mắt với Trình Bạch.

Trình Bạch chỉ cười khẽ một tiếng, xoa mái tóc ngắn gọn gàng của Tiêu Nguyệt, trở lại văn phòng, không nói thêm gì nữa.

Gần một giờ sau, soạn hợp đồng ủy quyền xong, Tiêu Nguyệt gửi cho Trình Bạch xem một lượt, sửa lại một số chi tiết rồi đem đi in, mang vào cho Trình Bạch.

“Anh Chân đọc một lượt xem có còn gì muốn bổ sung hay muốn hỏi không.” Trình Bạch đưa thẳng tệp giấy A4 đó cho Chân Phục Quốc, “Nếu có thì anh cứ nói, chúng ta thảo luận lại rồi cùng thống nhất.”

Đây là một hợp đồng lớn, Chân Phục Quốc không dám làm ăn qua loa.

Ông ta lật xem cẩn thận từng dòng trong hợp đồng.

Những đoạn trước đều không có vấn đề gì nhưng lúc đọc đến điều ba “thanh toán bằng tiền một lần duy nhất 8% giá trị định giá thấp nhất của bức tranh “Đong Đưa” làm phí đại diện cho bên B”, đuôi mắt liền giần giật.

Dưới điều này còn mở ngoặc ghi chú tiêu chuẩn “giá trị định giá thấp nhất” dựa vào định giá của phòng đấu giá do hai bên A B đồng thuận.

Nhưng vấn đề không phải là cái này…

Vấn đề là ở cái tên nằm trong dấu ngoặc kép.

Trình Bạch cứ như thể không biết vì sao Chân Phục Quốc bỗng nhiên lại khựng lại, tò mò hỏi: “Anh Chân thấy có gì không ổn sao?”

“Không không.” Chân Phục Quốc vội lắc đầu, “Hợp đồng không có vấn đề gì hết. Vậy chúng ta ký luôn nhé?”

“Được thôi.”

Cũng đã một thời gian Trình Bạch không nhận vụ nào lớn thế này, mặc dù mấy năm trước cùng mở công ty luật với Phương Nhượng cũng kiếm được rất nhiều nhưng luật sư nhận được vụ lớn luôn luôn thấy vui vẻ.

“Có điều trước khi ký tôi có ba câu hỏi theo thông lệ. Anh Chân không phiền chứ?”

Ba câu hỏi theo thông lệ à?

Biên Tà cảm thấy câu này nghe khá quen tai.

Hình như lần đầu tiên anh ký hợp đồng ủy quyền cho Trình Bạch cũng đã từng nghe thì phải?

Chân Phục Quốc trở nên căng thẳng: “Vẫn còn câu hỏi nữa à? Vậy cô hỏi đi.”

Trình Bạch liền hỏi: “Tên?”

Chân Phục Quốc cũng ngạc nhiên y hệt như Biên Tà lần trước: “Chân Phục Quốc, Chân giống Chân Tử Đan, Phục Quốc là phục hưng Trung Quốc.”

Trình Bạch nhìn ông ấy, hỏi tiếp: “Trong quá trình tự thuật chi tiết vụ việc có nói dối điều gì không?”

Chân Phục Quốc hơi do dự: “Không.”

Trình Bạch mỉm cười không rõ là có ý gì, cuối cùng hỏi: “Xu hướng tính dục?”

Xu hướng tính dục???

Hỏi cái quái gì vậy này?!

Chân Phục Quốc ngoáy ngoáy lỗ tai: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

Trình Bạch nhìn ông không nói tiếng nào nhưng có ý gì thì rất rõ: Ông không nghe nhầm đâu.

Chân Phục Quốc bỗng thấy hơi ngượng ngùng: “Ôi chao, sao lại hỏi chuyện riêng tư vậy chứ. Thực, thực ra tôi cũng không rõ xu hướng tính dục của mình là gì. Ôi, hồi vợ tôi bỏ tôi cô ấy mắng tôi là còn tốt với huynh đệ hơn với vợ, bảo tôi đi chơi gay đi chứ lấy vợ làm gì. Cho nên giờ tôi cũng không rõ lắm, đang phân vân xem không biết có nên thử nghe theo đề nghị của cô ấy không…”

Đệt.

Câu trả lời này…

Biên Tà nổi gai ốc khắp cả người, chỉ muốn ôm Trình Bạch dịch sang một bên, tránh xa cái tên có hiềm nghi trai gái đều ăn sạch này xa một chút.

Nhưng Trình Bạch lại chẳng hề có phản ứng gì.

Sau khi nghe xong câu trả lời của Chân Phục Quốc, cô vẫn nhìn ông ta chăm chú cho đến khi Chân Phục Quốc cảm thấy mất tự nhiên mới cầm bút ký tên rồi đưa cho Tiêu Nguyệt đi đóng dấu.

Chân Phục Quốc bị “ba câu hỏi của Trình Bạch” hại làm thấp thỏm như ngồi bàn chông, xoa xoa tay hỏi: “Tại sao luật sư Trình lại hỏi những chuyện này?”

Trình Bạch cười rất kín kẽ, thờ ơ bịa đại một lý do: “Thủ tục chút thôi, không có ý nghĩa gì hết, anh Chân đừng để ý.”

“Ồ…”

Nhưng khó mà không để ý được lắm.

Chân Phục Quốc đâm ra tò mò: “Nghe nói phía bên Anh thuê một luật sư rất giỏi, cô dám ký hợp đồng rủi ro với tôi là do khả năng thắng vụ này của bên ta rất cao phải không?”

“Không phải vậy.” Trình Bạch rất bình tĩnh, “Trái lại, độ khó của vụ này rất cao. Một là vì xuyên quốc gia, vấn đề áp dụng luật rất phiền phức, hai là vì bản thân tình tiết của vụ việc đã phức tạp, ba là…”

Cô nhìn Chân Phục Quốc cười.

“Đương nhiên là vì đương sự không tích cực phối hợp.”

Chân Phục Quốc bỗng thấy sợ nụ cười của cô nhưng chỉ còn nước giả ngu không biết không hiểu bất kỳ ẩn ý nào hết, bật cười ha hả lộ ra chiếc răng bọc vàng của bản thân: “Thì bởi vì độ khó cao nên mới phải nhờ đến luật sư Trình mà phải không? Nguyện vọng lớn nhất của tệ nhân đương nhiên là giữ lại bức tranh này nhưng nếu không thể giữ được thì kiếm được một khoản bộn cũng tốt. Tin rằng luật sư Trình đồng ý nhận vụ này thì ắt hẳn đã có tính toán, tệ nhân hết sức an tâm.”

An tâm hả?

Thế mà Trình Bạch lại thấy ông ta đang rất bất an.

Cô rót cho Chân Phục Quốc chén trà, phân tích cơ bản tình hình: “Hiện tại trong nước vẫn chưa có án lệ nào tương tự nên không có tài liệu tham khảo. Nếu họ nộp đơn ở tòa án nước ngoài thì sẽ hơi rắc rối. Nhưng điều này khó có khả năng xảy ra. Thứ nhất là vì bức tranh hiện đang ở Trung Quốc, thứ hai là khó khăn trong việc thi hành bản án nước ngoài, thứ ba là luật ở Anh chưa chắc đã có lợi cho họ. Vì vậy, bình thường thì vụ này sẽ được khởi kiện ở trong nước. Nói cách khác, chắc chắn họ sẽ thuê một luật sư có giấy phép hành nghề ở Trung Quốc để làm vụ này, cụ thể thế nào thì đợi nghe ngóng phong thanh là biết. Có điều, pho tượng và bức tranh đóng vai trò rất quan trọng trong vụ kiện chúng tôi vẫn chưa được thấy lần nào. Không biết liệu anh Chân có tiện…”

“Tiện, tiện.” Câu này thì Chân Phục Quốc lại hiểu ngay, đáp không hề do dự, “Tượng và tranh đều đang trong cửa hàng của tôi. Vậy lát mời luật sư Trình và luật sư Chiêm qua luôn bên chỗ tôi xem chúng. Tôi thực sự không có nói sai một chữ nào!”

Tiệm đồ cổ của ông ta cách công ty luật cũng không quá xa. Mọi người liền quyết định trước như vậy, sau đó ngồi chờ Tiêu Nguyệt mang hợp đồng đóng dấu về. Không ngờ, chờ chừng chục phút thì người cầm hợp đồng về lại là Phí Tĩnh!

Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

“Ha ha ha, Trình Nhi thật đúng là trâu bò! Không ra tay thì thôi, hễ ra tay một cái là làm ngay vụ to!”

Vừa rồi Phí Tĩnh gặp Tiêu Nguyệt ở hành lang nên mới biết chứ không thì căn bản không biết Trình Bạch đã lặng lẽ không chút sủi tăm ký lấy một vụ to như vậy, lại còn là vụ gần đây được chú ý cao độ nhất trong giới!

Thật là nở mày nở mặt!

Anh ta cầm hợp đồng đi vào cửa, đang định nói tiếp, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên nhìn một vòng lại trông thấy Biên Tà, lập tức hai mắt tỏa sáng, lên tiếng chào hỏi: “Ôi Biên thần cũng ở đây đấy à. Mấy bữa nay đã quen với môi trường của công ty chưa?”

“Biên, Biên thần?”

Cái tên quá quen thuộc.

Chân Phục Quốc nhận ra Phí Tĩnh chính là giám đốc của Thiên Chí bởi ngoài cửa có dán ảnh chụp của anh ta nhưng không ngờ rằng lại được nghe từ miệng đối phương hai tiếng “Biên thần”.

Ông ta đờ người.

Trong lòng bỗng sinh ra một dự cảm chẳng lành.

Chiếc cổ quay lộc cộc như khớp nối bị khô dầu nhìn theo hướng Phí Tĩnh nhìn, bỗng như thể bị sét đánh, suýt thì giật đứt mất sợi dây xâu chuỗi hạt đá huyết gà.

“Cậu, cậu là…”

Biên Tà vẫn đang còn cầm cuốn “Vô tự nghi thư” bản có chữ ký tay của tác giả mà Chân Phục Quốc tuyên bố là để “xóa mù” cho anh. Anh mỉm cười, vẫy vẫy cuốn sách, cười vô cùng lịch sự: “Ôi, quên tự giới thiệu thì phải nhỉ? Tại hạ họ Biên, tên Tà, vốn tính yêu tự do ghét bị trói buộc, thích viết lung tung, thường xuyên có những phát ngôn “không có trình độ”. Cực kỳ không khéo là lại còn tình cờ trùng tên trùng họ với tác giả cuốn sách này, đúng là có phần làm nhục “kiệt tác”, thật sự xin lỗi, rất xin lỗi.”