Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi

Chương 31: Uống quá chén

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Bạch chưa thử cách uống pha Sprite vào rượu vang đỏ lần nào.

Nghe nói sẽ say nhanh hơn.

Nhưng đồng thời, lượng cồn tiêu thụ sẽ giảm bớt, sau khi tỉnh rượu chắc là sẽ thấy đỡ mệt hơn.

Lúc rót rượu sang bình chiết thực ra trong lòng cô đang nghĩ, bình thường năng lực đánh giá rượu của Chiêm Bồi Hằng rất đẳng cấp, nhiều khi chỉ cần nhấp một ngụm đã biết xuất xứ của rượu, có khi còn nói ra được cả tuổi rượu. Pha rượu thế này, đừng nói là uống, chỉ cần nhìn bằng mắt chắc cũng đã nhận ra được rồi nhỉ?

*bình chiết/decanter: thông thường bằng thủy tinh hoặc pha lê, bình chiết rượu vang thường có hình dạng phổ biến là có cổ thon dài cho tiện việc rót rượu ra ly, với chiếc bụng lớn để tăng bề mặt tiếp xúc giữa rượu và khí Oxy giúp lắng cặn và làm rượu thơm hơn. Đọc thêm: TruyenHDNào ngờ, Chiêm Bồi Hằng uống mà chẳng hề nhận ra chút gì.

Khác biệt rõ ràng như vậy vẫn hai ba ngụm hết sạch.

Phen này thì Trình Bạch còn gì mà không biết nữa?

Chiêm Bồi Hằng đã quá chén mất rồi.

Biên Tà biết thế nên mới bảo cô thêm Sprite vào rượu, dù sao người ta cũng say rồi, uống gì cũng như nhau, không nên để anh ấy hành hạ bản thân quá mức.

Trong ấn tượng của cô, trong bốn năm năm quen biết Chiêm Bồi Hằng, chỉ mới thấy anh ấy uống say hai lần. Một lần là lúc thành lập Thừa Phương, vui nên bị cô và Phương Nhượng dụ uống nhiều thêm mấy chén; một lần là lúc Thừa Phương đóng cửa, anh ấy và Phương Nhượng rủ nhau đi bar uống say mèm, cô và Tạ Lê phải đi đón hai người họ, tới nơi thấy anh ấy ngồi phịch trên ghế còn Phương Nhượng ngồi ủ rũ trong tối.

Bữa rượu bất ngờ này xem ra cũng có một ý nghĩa nào đó.

Trình Bạch thoáng ngẩn người.

Chiêm Bồi Hằng đã tháo kính ra để sang một bên, mắt say lờ đờ, mới đầu còn trò chuyện với Biên Tà đâu ra đấy, về sau thì đúng thực là “mượn rượu giải sầu”.

Anh ấy học xong JD từ mười mấy năm trước.

*jd: viết tắt của juris doctor. Một bài viết khá chi tiết về JD, LLM: TruyenHD

Bất kể là về trình độ chuyên môn hay đạo đức nghề nghiệp, Chiêm Bồi Hằng đều được coi là nhân vật hàng đầu trong giới. Nhưng chọn con đường này, bôn ba mười mấy năm, vẫn tay trắng.

“Đại diện cho chính phủ đi thưa kiện có cực kỳ nhiều điều cố kỵ phải lưu ý, lại còn phải nghe chỉ huy vớ vẩn của một tay quan chức ngu ngốc chẳng biết gì. Ngoại trừ vướng tay vướng chân ra, chẳng giúp được một tí nào!”

“Dăm đồng tiền trợ cấp chết đói đấy thì làm được gì?”

“Con gái tôi Khai Khai giờ thậm chí không thể vào học được trường song ngữ…”

Tuy cười nhưng nụ cười rất thê lương, vừa cười vừa chảy nước mắt.

“Cậu biết cảm giác này là thế nào không?”

“Có lần tôi đi theo các thầy cô giáo sư lớn tuổi của trường đi tham quan bảo tàng ở Anh, vừa ra tới ngoài, cả tốp người đã sắp về hưu đến nơi liền ngồi xổm xuống đất bật khóc. Xung quanh người qua kẻ lại đều là người nước ngoài, hoàn toàn không hiểu được vì sao các thầy khóc.”

“Chỉ là một vụ trả lại cổ vật thôi mà…”

“Tại sao lại khó bỏ mẹ tới như thế!”

Chiêm Bồi Hằng vừa nói vừa gõ gõ ly rượu không xuống mặt bàn, mắt đỏ hoe.

Tuy đã say nhưng vẫn muốn uống tiếp.

Trình Bạch biết anh ấy khó chịu trong lòng nên cũng không can lại, chỉ ngồi yên bên cạnh xem hai người đàn ông uống với nhau, giữa chừng ra ngoài gọi điện cho vợ Chiêm Bồi Hằng. Tới lúc trở vào, Chiêm Bồi Hằng đã gục, chỉ còn Biên Tà trụ vững.

Mặt còn chẳng đỏ lấy một chút.

Nhưng chẳng hiểu sao, Trình Bạch lại cảm thấy ánh mắt anh là lạ, trông hơi lờ đờ giống ánh mắt Chiêm Bồi Hằng lúc say.

Cô lại gần hỏi: “Anh chưa quá chén đấy chứ?”

Biên Tà lắc đầu cười: “Tửu lượng của tôi thì cô cứ yên tâm.”

Trình Bạch ngẫm nghĩ, rót cho anh nửa ly rượu vang đỏ pha Sprite.

Kết quả, tay này thản nhiên uống một hơi hết sạch.

Để ly xuống, lại còn hỏi cô: “Gì mà nhìn tôi như thế?”

Trình Bạch nhíu mày: “Anh uống không thấy có gì khác à?”

Biên Tà liếc cô: “Pha Sprite hơi nhiều. Khỏi phải thử, sao tôi có thể bị hạng gà mờ như luật sư Chiêm chuốc say được!”

Nói vậy Trình Bạch cũng thấy yên tâm hơn.

Chưa đầy nửa giờ sau, người nhà Chiêm Bồi Hằng tới đón.

Vợ anh ấy làm việc ở công ty nước ngoài, xuất thân dòng dõi thư hương, phong thái dịu dàng nhã nhặn.

Hai vợ chồng đều là người tốt.

Thấy Chiêm Bồi Hằng uống tới mức này, chị không cầm nổi nước mắt. Nhưng dìu Chiêm Bồi Hằng lên xe xong vẫn quay đầu lại cười chào nói một tiếng cảm ơn với Trình Bạch.

Trình Bạch chần chừ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đứng nhìn chị vào xe trở Chiêm Bồi Hằng về.

Trên đường về lại phòng ăn, Biên Tà cảm thấy cô không được vui.

Anh bèn hỏi: “Dù gì giờ luật sư Chiêm cũng đã quyết định không làm trả lại cổ vật nữa rồi, không phải là còn muốn gia nhập đội của cô, à không, giờ phải gọi là đội chúng ta, không phải là còn muốn gia nhập đội chúng ta nữa đó sao? Không phải cô nên thấy vui hay sao?”

“Lý tưởng thua hiện thực, có gì đáng để vui?” Trình Bạch nhếch mép, trả lời lạnh lùng đến lạ, “Không có tiền, không có gì hết. Tôi vẫn chưa nói với anh nhỉ, hồi chiều Phương Bất Nhượng đã ngỏ lời mời với luật sư Chiêm, mời anh ấy vào làm cho Minh Thiên Thành rồi.”

“Chuyện này thì có là gì.” Biên Tà không nghĩ đây là vấn đề, “Cô xem thái độ anh ấy tối nay là biết, chỉ cần cô nói một tiếng, luật sư Chiêm sẽ chọn cô ngay. Tay Phương Bất Nhượng kia hoàn toàn chẳng đáng để tâm.”

“Nhưng nếu tôi nói là hiện tại tôi không muốn tuyển luật sư Chiêm thì sao?”

Trong hành lang, có nhân viên phục vụ đang cẩn thận bê đồ ăn lên cho khách phòng khác. Trình Bạch bước từng bước nặng nề dưới ánh đèn mờ của hành lang.

Biên Tà ngạc nhiên: “Vì sao?”

Trình Bạch thuận miệng đáp: “Luật sư Chiêm không chỉ là một luật sư bình thường, anh ấy còn là bạn của tôi. Tôi biết rõ hiện giờ anh ấy cần gì nhất. Trước đây thì chưa chắc tôi đã kém Phương Bất Nhượng nhưng hiện tại tôi vào làm cho Thiên Chí, ngay cả đội ngũ luật sư, định hướng phát triển cũng còn chưa có. Tôi có thể bất chấp nguy hiểm làm tới nhưng luật sư Chiêm còn có gia đình, cha mẹ, vợ con… Thực ra anh ấy không có quá nhiều lựa chọn. Tất nhiên tôi có thể dùng tình nghĩa để lôi kéo luật sư Chiêm vào đội mình, thậm chí chính luật sư Chiêm cũng sẵn lòng gia nhập nhưng đối với anh ấy, đây không phải là lựa chọn tốt nhất. Ở thời điểm bạn mình khó đưa ra quyết định, mình cần phải giúp bạn một chút.”

Đây là câu trả lời mà Biên Tà không hề ngờ đến.

Anh đi đằng sau Trình Bạch.

Bóng lưng của cô ở trước mặt anh, anh bước chân giẫm lên cái bóng của mình dưới đèn, không hiểu sao chiếc bóng cứ lắc lư và thế là trái tim anh cũng chao đảo theo.

“Cạch.”

Trình Bạch mở cửa về lại phòng ăn, áo khoác và túi xách đều còn đang để ở đây, cô quay lại lấy để đi về.

Nhưng không ngờ được, đúng lúc này…

Biên Tà đi vào, chao đảo lắc lư như một con lật đật, chống tay tựa tường một cái rồi ngồi luôn xuống ghế sô pha!

Thôi xong…

Trình Bạch thấy chán hẳn.

Cô đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, lại đứng trước mặt anh, quơ quơ tay thử: “Này, đại tác gia, đây chính là cái anh nói là không thể bị hạng gà mờ như luật sư Chiêm chuốc say đấy à, bất lực không đi được nữa rồi hả?”

“Đàn ông sao có thể nói đến bất lực được?”

Biên Tà chuyển mắt theo tay cô, cứ thế tồng tộc nói chuyện 18+.

Trình Bạch câm nín mất một chốc rồi hỏi: “Nhà anh ở đâu, tôi chở anh về.”

“Nhà tôi với nhà cô đâu có tiện đường.” Biên Tà lắc đầu, vẫn còn nhớ mang máng lần trước ăn cơm đi cùng Chu Dị chở Trình Bạch về, chỗ đó ở gần sông Hoàng Phố, không được gần cho lắm, “Không sao hết, để tôi gọi cho phòng làm việc, bảo bọn họ qua đón tôi, cô về trước đi.”

Nói rồi anh liền đi sờ tìm điện thoại của mình.

Trình Bạch chán nản nhìn.

Điện thoại đang nằm ngay ghế sô pha bên cạnh.

Thế mà anh không hề nhìn thấy, lần sờ khắp người, lục hết túi không thấy, ngẩng đầu lên nói với cô là: “Hình như điện thoại của tôi chạy mất rồi.”

“Điện thoại ở đây này.” Cô nhặt điện thoại lên nhưng không đưa cho anh, “Để tôi gọi hộ cho.”

Màn hình điện thoại sáng lên, phải quét mặt để mở khóa.

Cô quét điện thoại qua mặt Biên Tà một cái, vậy là mở.

Vừa lật điện thoại lại xem liền ngẩn người.

Màn hình điện thoại vẫn còn ở giao diện lúc Biên Tà cuống quýt lật úp màn hình xuống ở văn phòng.

Một trang báo.

Một bài viết.

Tiêu đề rất ngay thẳng rõ ràng: Làm trợ lý cho sếp nữ, say rượu, cuối cùng tôi bị quy tắc ngầm…

Cái gì đây?!

Nội tâm Trình Bạch sụp đổ trong phút chốc, hoài nghi không biết ở trong lòng Biên Tà hay phải nói là ở trong mắt những người khác rốt cuộc cô là người thiếu đạo đức đến mức nào.

Cô đã từng làm chuyện gì đi quá giới hạn rồi hay sao?

Hình như đâu có đâu.

Đúng là buồn cười, cô muốn ngủ với ai đâu có cần đến “quy tắc ngầm” cơ chứ!

“Gọi cho ai đây?”

Cố dìm ý tưởng dội nước cho Biên Tà tỉnh lại rồi hành hung một trận xuống, Trình Bạch thoát khỏi giao diện trình duyệt, mở danh bạ, hỏi anh xem gọi cho ai.

Biên Tà thò đầu lại xem.

Nhưng nhìn một hồi lại chọc chọc mở Wechat ra bảo: “Tôi không lưu số, cô gọi, gọi qua Wechat đi.”

Thế là Trình Bạch xem thấy những liên hệ trên đầu trong Wechat của Biên Tà.

Hôm nay Biên thần đã hết FA chưa, Thái thượng hoàng làm người khác bực mình, Thái hậu làm người khác bực mình, Chu Dị, sau đó là…

Tuyết rơi bung dù.

Trình Bạch không phủ nhận trong lòng mình bỗng có một cảm giác lạ lùng. Câu cô hỏi hoàn toàn là vô thức: “Gọi cho Chu Dị à?”

Chu Dị là người đại diện của Biên Tà, không có lý gì bỏ mặc anh.

Không ngờ Biên Tà nghe vậy lại lắc đầu: “Đừng, mấy bữa trước cậu ấy mới đi Thâm Quyến về, uống với một lũ ngu xong về ốm lăn ốm lóc, còn chẳng có sức để cãi nhau với tôi nữa cơ mà. Cô, gọi, gọi cho Tiểu Võ.”

Tiểu Võ?

Trình Bạch kéo lên kéo xuống danh sách mới tìm thấy một nick Wechat tên “Tiểu Võ” ở tít dưới. Bấm gọi.

Đầu kia bối rối nghe máy.

Kết quả nghe thấy giọng nữ xong liền đờ ra.

Trình Bạch cũng không giải thích gì, chỉ nói một cách giản lược: “Biên thần nhà các anh có vẻ say rồi, anh ấy đang ở phòng 2 nhà hàng Tùng Nguyệt Các, cho ai đó đến đón anh ấy với nhé.”

Biên Tà ngồi bên cạnh ngoẹo cổ nhìn cô.

Lúc Trình Bạch gọi điện thoại hơi ngước mắt nhìn lên trên, chiếc cổ cao thanh mảnh được ngọn đèn treo chiếu rọi, không phải chói mắt mà là giống như thể là chiếc cổ xinh đẹp của một nàng thiên nga.

Thế là anh bỗng thấy ngứa răng vô cùng.

Hành vi của người uống say làm gì có logic gì.

Cô vừa cúp điện thoại, anh liền vác cả cái cơ thể sặc mùi rượu sáp tới, cắn bên trái cổ cô một miếng.

“Ối…”

Trình Bạch đang định quay qua nói chuyện với anh, đâu có ngờ cái con người này lại bỗng dưng hóa chó! Hơi đau xuýt xoa một chút.

“Anh làm gì đấy?”

Biên Tà cắn xong liền chớp chớp mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh như lạc giữa biển sương mù, đáp cứ như đúng rồi: “Chẳng lẽ cô chưa xem Ỷ Thiên Đồ Long ký à?”

Đồ hâm!

Liên quan gì.

Trình Bạch sờ sờ cổ, hình như bị một dấu răng sâu không ít rồi. Cô cau chặt mày.

Trình Bạch lành lạnh hỏi anh: “Anh nhận ra tôi là ai không?”

Biên Tà lắc đầu, sau đó cố gắng nhìn cô một hồi lâu rồi lại gật đầu một cái: “Trình Bạch, cô là Trình Bạch.”

“Giỏi quá, vẫn còn nhận ra cơ đấy.”

Trình Bạch còn tưởng là anh đã say không biết trời đất là gì rồi cơ chứ, còn đang định lừa anh gọi mình là “cha”, có hơi hụt hẫng một tẹo.

“Tôi tưởng là anh mù, ai cũng dám cắn một miếng rồi cơ.”

“Hình như có hơi hoa mắt một chút. Cái chính là tại cô cứ lắc qua lắc lại ấy chứ, lúc thì trái lúc thì phải.”

Ở trong mắt Biên Tà, Trình Bạch đã phân thành hai.

Nhòe nhòe nhoẹt nhoẹt, không làm sao cho nhập vào làm một được.

Anh giơ một ngón tay lên cố gắng thử một hồi, cuối cùng từ bỏ, hừ một tiếng: “Có điều tôi đâu có cần dùng mắt để nhìn đâu, nhà văn hàng đầu như tôi toàn là nhờ cảm hứng.”

Trình Bạch coi như là mình hầu chuyện nhảm với một tên say ngu ngốc, cô cười hỏi: “Còn có thể nhận thức bằng cảm hứng cơ à?”

Ngón tay Biên Tà lắc qua lắc lại theo cơ thể của anh, một hồi sau mới kề lên môi, thần bí ọc ra hai tiếng: “Hứng tình.”

“…”

Trình Bạch bỗng muốn chửi tục.

Biên Tà hoàn toàn không ý thức được mình vừa nói ra thứ lời kinh thế hãi tục gì, nói xong liền ngồi đần ra, say đứ đừ.

Anh cũng không ngồi được cho đàng hoàng.

Lung la lung lay một hồi liền thả luôn người tựa vào lưng sô pha, đầu ngoẹo sang một bên, tựa hờ vào vai Trình Bạch, nhắm mắt lại.

Trình Bạch nhìn chằm chằm anh một hồi lâu.

Bóng đêm ngoài cửa sổ thăm thẳm.

Cô bỗng nghĩ, giá giờ được làm một điếu thì còn gì bằng.

Đầu ngón tay cô hơi lạnh, ngồi trầm ngâm một hồi, không đẩy Biên Tà ra, cũng không làm gì khác. Cô hỏi anh: “Biên đại tác gia độc thân bao nhiêu năm rồi thế?”

Biên Tà ngơ ngác đáp: “Hai mươi tám.”

Trình Bạch bật cười: “Không tìm được bạn gái à?”

Biên Tà rúc đầu vào cổ cô, cọ cọ rồi lắc lắc, ấm ớ đáp: “Yêu cầu cao thôi, cứ tùy theo cảm tính vậy…”

Trình Bạch ngẫm ngẫm, thấy anh uống say cắn người xong ngoan ơi là ngoan, bỗng nảy ý xấu: “Này, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là mấy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi, thói đời ôi, xem xem mọi người chương trước thấy hai chữ “say rượu” xong thì nghĩ những thứ gì kia, sao lại thiếu chong xáng thế chứ.